Editor: Sendyle
"Dịu dàng động lòng người? Bác Lãnh, vậy còn không đơn giản." Lâm Khả Nhi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, làm ra bộ dáng ngọt ngào, dịu dàng khuôn mặt tươi cười hướng về phía Đường phụ,"Như thế nào, cháu có dịu dàng không?" .
Khuôn mặt cứng rắn của Đường phụ rốt cuộc bị Lâm Khả Nhi chọc cười, nặn ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, ông ta chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi nói: "Muốn trở nên dịu dàng? Sợ rằng cô còn phải tu luyện mấy chục năm."
"Mấy chục năm? Thật lâu! Bác có thể thay đổi một yêu cầu khác được không? Cháu sợ không đảm nhiệm nổi nhiệm vụ đi dựa núi này?" Lâm Khả Nhi bá đạo nhìn Đường phụ, bộ dáng nghịch ngợm chọc cười Đường phụ.
“Phải đi dựa núi? Lời như thế, cũng chỉ có cô có thể nói ra." Đường phụ không tin bật cười, lắc đầu. Ông ta rốt cuộc hiểu rõ con trai tại sao phải trầm mê ở con bé này.
Cô quá cường thế, quá nhiệt tình, mà đứa con vụng về kia của ông, sao có thể là đối thủ của cô! Chỉ có nộp khí giới đầu hàng mà thôi.
"Bác trai." Một âm thanh dịu dàng cắt đứt tiếng cười đùa của Lâm Khả Nhi, cô phòng bị mà nhìn về Lệ Tây Á. Cô ta sao da mặt dày như vậy, cũng bị cô phát hiện cô ta cùng Mị Ảnh ở chung một chỗ, thế nhưng một chút cũng không ngượng ngùng, vẫn như thế công khai tới Đường Trạch tìm Bác Lãnh.
Đường phụ vừa thấy Lệ Tây Á, trên khuôn mặt băng bó lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười vui sướng. Lâm Khả Nhi bất mãn hừ lạnh, sự đối xử khác biệt Bác Lãnh cũng quá lớn, đối với cô cười cũng không có, đối với Lệ Tây Á mặt lại tươi cười.
Ghê tởm lão yêu bà Lệ Tây Á, cô ta cho rằng đối với Bác Lãnh bỏ công sức, là muốn đem anh Chá đoạt lại sao? Không thể nào! Anh Chá đã sớm là người của Lâm Khả Nhi cô, ai cũng đừng nghĩ cướp đi. Huống chi Lệ Tây Á đã sớm là bại tướng dưới tay, cô sẽ không sợ cô ta.
"Lệ Tây Á, cháu tới thât không khéo, Đường Chá không có ở đây." Đường phụ mặt từ ái nhìn Lệ Tây Á.
Lệ Tây Á dịu dàng lắc đầu một cái, không ngại nói: "Bác trai, cháu biết rõ Chá không có ở đây, cháu không muốn làm cho anh ấy nhìn thấy cháu sinh chán ghét. Cháu hôm nay là đặc biệt đến thăm bác."
"Cái đứa nhỏ nghiệt tử kia, không biết mắt thế nào, thế nhưng không thấy được vẻ đẹp của cháu." Đường phụ thở dài, bất đắc dĩ nói. Người phụ nữ xinh đẹp động lòng người như Lệ Tây Á này, vậy mà đứa con bất hiếu kia của ông thế nhưng nhìn trúng một đứa con nít, bỏ qua một cô gái tốt như Lệ Tây Á.
Nếu như ông là đứa nghiệt tử kia, tuyệt đối sẽ chọn Lệ Tây Á, cô sẽ trở thành một người vợ tốt! Dịu dàng, mỹ lệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, một chút cũng không giống tiểu ma nữ kia, nghịch ngợm đến khiến ngưới ta đau đầu. Đứa nhỏ tinh quái, tính tình xảo trá, con trai ngốc của ông có thế trị được mới là lạ.
Trong lòng không khỏi vì con trai lo lắng, chớ để cho tiểu ma nữ cưỡi đến trên đỉnh đầu mà khi dễ.
Nghe được lời nói Đường phụ, hai người hai loại vẻ mặt.
Lâm Khả Nhi khinh thường hừ lạnh rời đi, kêu cũng không trở lại, đi lên trên lầu. Trên mặt của cô tràn đầy tính toán, nghĩ cô ta muốn khi dễ cô, nhất định sẽ phải nhận sự trừng phạt.
Mà mặt Lệ Tây Á tỏ vẽ bị ủy khuất cúi đầu, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước, trung ngưng tụ lại hơi nước: "Bác trai, là Lệ Tây Á không có phúc khí, không thể làm con dâu bác."
Nói xong, Lệ Tây Á bắt đầu rơi lệ đầm đìa, lệ kia lập tức khiến lão nhân luống cuống, ông ta vội vàng khuyên nhủ: "Lệ Tây Á, chớ khổ sở, bác sẽ làm chủ cho cháu."
Nhìn đến con dâu ông hài lòng nhất khổ sở rơi lệ, Đường phụ trong lòng lập tức mềm ra. Ông ta không chịu nổi khi nhìn nữ nhân khóc khóc, nhớ lại một năm này là Lệ Tây Á đến ngục thăm ông ta.
Mấy năm này, đứa con bất hiếu kia chưa từng hiếu thuận qua như vậy, một năm cũng không thấy được nó mấy lần, mỗi lần chỉ có Lệ Tây Á đi thăm ông ta. Đứa con bất hiếu lúc thì ở Nhật Bản, khi thì ở Châu Âu, dù thế nào đi nữa nó cũng chạy khắp cả toàn thế giới, duy chỉ có đem ông ta nhét vào trong ngục giam, không đi thăm một chút.
Ở trong ngục ngày gian nan dường nào, nếu không phải Lệ Tây Á quan tâm, ông ta thậm chí mấy lần muốn tự sát, nhờ có Lệ Tây Á mỗi tuần đi thăm ông ta, để cho ông ta kiên trì sống đến lúc ra tù.
Nhưng con bất hiếu kia lại đem người ta đối xử lạnh lùng, lại yêu chiều đứa nhỏ xảo trá hoạt bát, muốn Lệ Tây Á phải làm sao? Người ta vẫn một lòng về đứa con trai ngốc của ông.
Càng nghĩ càng vì Lệ Tây Á bất bình, nếu như có thể, ông ta thật muốn mạnh mẽ mệnh lệnh con trai ngốc lấy Lệ Tây Á làm vợ.
"Bác trai, Chá sẽ không nghe. Cháu biết rõ, tim của anh ấy sớm đã bị Lâm Khả Nhi tiểu hồ ly kia mê hoặc, đâu còn nghe được vào người khác khuyên." Lệ Tây Á nén lệ lắc đầu, "Lệ Tây Á đã không dám hi vọng, chỉ muốn ở bên cạnh bác trai như một đứa con tận tâm với bác.
Lời nói Lệ Tây Á thấu tình đạt lý, khiến Đường phụ một hồi áy náy. Nói gì ông ta cũng muốn vì Lệ Tây Á lấy lại công bằng.
"Đi, cùng bác trai vào nhà, một lát Đường Chá trở lại, ta liền bắt nó cưới cháu. Còn Lâm Khả Nhi, sẽ để cho cô ta đứng sang một bên. Con dâu của ta, ta sẽ làm chủ!" Đường phụ cố chấp mím chặt môi, đi vào trong nhà.
Lệ Tây Á trên mặt lộ ra nụ cười, đi theo sau lưng Đường phụ vào nhà.
Lệ Tây Á lượm cái, ngồi xuống gần chỗ Đường phụ, cầm lên dao gọt trái cây trên bàn, bắt đầu gọt trái cây, gọt thật đẹp, còn nghĩ cắt quả táo thành một phần nhỏ một phần nhỏ, đặt ở trong đĩa trái cây.
"Bác trai, ăn chút trái cây đi, có lợi đối với mạch máu của bác." Lệ Tây Á dùng âm thanh nhu nhược, ngọt ngào nói.
Thấy quả táo trên bàn được cắt khéo léo, trong đầu Đường phụ đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Lâm Khả Nhi mạnh mẽ cho ông ta ăn quả táo. Cái đó đứa nhỏ tinh nghịch, cùng Lệ Tây Á quả thật tựa như người của hai thế kỷ, một ít cũng không giống. Vừa nghĩ tới cô đem quả táo nhồi vào miệng mình, trên mặt của lão nhân không tin lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lệ Tây Á nhìn trên mặt cười của Đường phụ, ngạo nghễ cười lạnh, lão già này đã bị cô chinh phục, bước kế tiếp cô phải tìm cách phá hư chuyện Đường Chá cùng tiểu ma nữ. Thứ cô không có được, cũng sẽ không cho Lâm Khả Nhi dễ dàng lấy được.
"Cha, con đã trở về." Đường Chá đi vào phòng khách, đang định cùng phụ thân chào hỏi, liền gặp được Lệ Tây Á dịu dàng ngồi ở bên cạnh ông ta.
"Chá, thật xin lỗi, em hiểu biết rõ anh không yêu thích em, em bây giờ sẽ đi." Lệ Tây Á mặt lúng túng cùng bộ dáng ủy khuất thật đáng thương, nhất là đôi mắt đẹp của cô ta đang nhỏ nước càng làm cho lão nhân đau lòng.
"Không cho đi! Tất cả đều ngồi xuống cho ta!" Đường phụ không vui lớn tiếng ra lệnh. Nhìn bộ dáng vô tình của con trai đối với Lệ Tây Á, Đường phụ tức cành hông. Lệ Tây Á nếu mất đi đứa con bất hiểu này, sợ rằng ngay cả sức lực sống tiếp cũng không có, mà Lâm Khả Nhi đứa nhỏ kia, có hay không Đường Chá vẫn sẽ vui vẻ như thường.
Con trai ông ta tại sao có thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ đến mình, hoàn toàn không để ý Lệ Tây Á?
"Dịu dàng động lòng người? Bác Lãnh, vậy còn không đơn giản." Lâm Khả Nhi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, làm ra bộ dáng ngọt ngào, dịu dàng khuôn mặt tươi cười hướng về phía Đường phụ,"Như thế nào, cháu có dịu dàng không?" .
Khuôn mặt cứng rắn của Đường phụ rốt cuộc bị Lâm Khả Nhi chọc cười, nặn ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, ông ta chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi nói: "Muốn trở nên dịu dàng? Sợ rằng cô còn phải tu luyện mấy chục năm."
"Mấy chục năm? Thật lâu! Bác có thể thay đổi một yêu cầu khác được không? Cháu sợ không đảm nhiệm nổi nhiệm vụ đi dựa núi này?" Lâm Khả Nhi bá đạo nhìn Đường phụ, bộ dáng nghịch ngợm chọc cười Đường phụ.
“Phải đi dựa núi? Lời như thế, cũng chỉ có cô có thể nói ra." Đường phụ không tin bật cười, lắc đầu. Ông ta rốt cuộc hiểu rõ con trai tại sao phải trầm mê ở con bé này.
Cô quá cường thế, quá nhiệt tình, mà đứa con vụng về kia của ông, sao có thể là đối thủ của cô! Chỉ có nộp khí giới đầu hàng mà thôi.
"Bác trai." Một âm thanh dịu dàng cắt đứt tiếng cười đùa của Lâm Khả Nhi, cô phòng bị mà nhìn về Lệ Tây Á. Cô ta sao da mặt dày như vậy, cũng bị cô phát hiện cô ta cùng Mị Ảnh ở chung một chỗ, thế nhưng một chút cũng không ngượng ngùng, vẫn như thế công khai tới Đường Trạch tìm Bác Lãnh.
Đường phụ vừa thấy Lệ Tây Á, trên khuôn mặt băng bó lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười vui sướng. Lâm Khả Nhi bất mãn hừ lạnh, sự đối xử khác biệt Bác Lãnh cũng quá lớn, đối với cô cười cũng không có, đối với Lệ Tây Á mặt lại tươi cười.
Ghê tởm lão yêu bà Lệ Tây Á, cô ta cho rằng đối với Bác Lãnh bỏ công sức, là muốn đem anh Chá đoạt lại sao? Không thể nào! Anh Chá đã sớm là người của Lâm Khả Nhi cô, ai cũng đừng nghĩ cướp đi. Huống chi Lệ Tây Á đã sớm là bại tướng dưới tay, cô sẽ không sợ cô ta.
"Lệ Tây Á, cháu tới thât không khéo, Đường Chá không có ở đây." Đường phụ mặt từ ái nhìn Lệ Tây Á.
Lệ Tây Á dịu dàng lắc đầu một cái, không ngại nói: "Bác trai, cháu biết rõ Chá không có ở đây, cháu không muốn làm cho anh ấy nhìn thấy cháu sinh chán ghét. Cháu hôm nay là đặc biệt đến thăm bác."
"Cái đứa nhỏ nghiệt tử kia, không biết mắt thế nào, thế nhưng không thấy được vẻ đẹp của cháu." Đường phụ thở dài, bất đắc dĩ nói. Người phụ nữ xinh đẹp động lòng người như Lệ Tây Á này, vậy mà đứa con bất hiếu kia của ông thế nhưng nhìn trúng một đứa con nít, bỏ qua một cô gái tốt như Lệ Tây Á.
Nếu như ông là đứa nghiệt tử kia, tuyệt đối sẽ chọn Lệ Tây Á, cô sẽ trở thành một người vợ tốt! Dịu dàng, mỹ lệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, một chút cũng không giống tiểu ma nữ kia, nghịch ngợm đến khiến ngưới ta đau đầu. Đứa nhỏ tinh quái, tính tình xảo trá, con trai ngốc của ông có thế trị được mới là lạ.
Trong lòng không khỏi vì con trai lo lắng, chớ để cho tiểu ma nữ cưỡi đến trên đỉnh đầu mà khi dễ.
Nghe được lời nói Đường phụ, hai người hai loại vẻ mặt.
Lâm Khả Nhi khinh thường hừ lạnh rời đi, kêu cũng không trở lại, đi lên trên lầu. Trên mặt của cô tràn đầy tính toán, nghĩ cô ta muốn khi dễ cô, nhất định sẽ phải nhận sự trừng phạt.
Mà mặt Lệ Tây Á tỏ vẽ bị ủy khuất cúi đầu, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước, trung ngưng tụ lại hơi nước: "Bác trai, là Lệ Tây Á không có phúc khí, không thể làm con dâu bác."
Nói xong, Lệ Tây Á bắt đầu rơi lệ đầm đìa, lệ kia lập tức khiến lão nhân luống cuống, ông ta vội vàng khuyên nhủ: "Lệ Tây Á, chớ khổ sở, bác sẽ làm chủ cho cháu."
Nhìn đến con dâu ông hài lòng nhất khổ sở rơi lệ, Đường phụ trong lòng lập tức mềm ra. Ông ta không chịu nổi khi nhìn nữ nhân khóc khóc, nhớ lại một năm này là Lệ Tây Á đến ngục thăm ông ta.
Mấy năm này, đứa con bất hiếu kia chưa từng hiếu thuận qua như vậy, một năm cũng không thấy được nó mấy lần, mỗi lần chỉ có Lệ Tây Á đi thăm ông ta. Đứa con bất hiếu lúc thì ở Nhật Bản, khi thì ở Châu Âu, dù thế nào đi nữa nó cũng chạy khắp cả toàn thế giới, duy chỉ có đem ông ta nhét vào trong ngục giam, không đi thăm một chút.
Ở trong ngục ngày gian nan dường nào, nếu không phải Lệ Tây Á quan tâm, ông ta thậm chí mấy lần muốn tự sát, nhờ có Lệ Tây Á mỗi tuần đi thăm ông ta, để cho ông ta kiên trì sống đến lúc ra tù.
Nhưng con bất hiếu kia lại đem người ta đối xử lạnh lùng, lại yêu chiều đứa nhỏ xảo trá hoạt bát, muốn Lệ Tây Á phải làm sao? Người ta vẫn một lòng về đứa con trai ngốc của ông.
Càng nghĩ càng vì Lệ Tây Á bất bình, nếu như có thể, ông ta thật muốn mạnh mẽ mệnh lệnh con trai ngốc lấy Lệ Tây Á làm vợ.
"Bác trai, Chá sẽ không nghe. Cháu biết rõ, tim của anh ấy sớm đã bị Lâm Khả Nhi tiểu hồ ly kia mê hoặc, đâu còn nghe được vào người khác khuyên." Lệ Tây Á nén lệ lắc đầu, "Lệ Tây Á đã không dám hi vọng, chỉ muốn ở bên cạnh bác trai như một đứa con tận tâm với bác.
Lời nói Lệ Tây Á thấu tình đạt lý, khiến Đường phụ một hồi áy náy. Nói gì ông ta cũng muốn vì Lệ Tây Á lấy lại công bằng.
"Đi, cùng bác trai vào nhà, một lát Đường Chá trở lại, ta liền bắt nó cưới cháu. Còn Lâm Khả Nhi, sẽ để cho cô ta đứng sang một bên. Con dâu của ta, ta sẽ làm chủ!" Đường phụ cố chấp mím chặt môi, đi vào trong nhà.
Lệ Tây Á trên mặt lộ ra nụ cười, đi theo sau lưng Đường phụ vào nhà.
Lệ Tây Á lượm cái, ngồi xuống gần chỗ Đường phụ, cầm lên dao gọt trái cây trên bàn, bắt đầu gọt trái cây, gọt thật đẹp, còn nghĩ cắt quả táo thành một phần nhỏ một phần nhỏ, đặt ở trong đĩa trái cây.
"Bác trai, ăn chút trái cây đi, có lợi đối với mạch máu của bác." Lệ Tây Á dùng âm thanh nhu nhược, ngọt ngào nói.
Thấy quả táo trên bàn được cắt khéo léo, trong đầu Đường phụ đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Lâm Khả Nhi mạnh mẽ cho ông ta ăn quả táo. Cái đó đứa nhỏ tinh nghịch, cùng Lệ Tây Á quả thật tựa như người của hai thế kỷ, một ít cũng không giống. Vừa nghĩ tới cô đem quả táo nhồi vào miệng mình, trên mặt của lão nhân không tin lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lệ Tây Á nhìn trên mặt cười của Đường phụ, ngạo nghễ cười lạnh, lão già này đã bị cô chinh phục, bước kế tiếp cô phải tìm cách phá hư chuyện Đường Chá cùng tiểu ma nữ. Thứ cô không có được, cũng sẽ không cho Lâm Khả Nhi dễ dàng lấy được.
"Cha, con đã trở về." Đường Chá đi vào phòng khách, đang định cùng phụ thân chào hỏi, liền gặp được Lệ Tây Á dịu dàng ngồi ở bên cạnh ông ta.
"Chá, thật xin lỗi, em hiểu biết rõ anh không yêu thích em, em bây giờ sẽ đi." Lệ Tây Á mặt lúng túng cùng bộ dáng ủy khuất thật đáng thương, nhất là đôi mắt đẹp của cô ta đang nhỏ nước càng làm cho lão nhân đau lòng.
"Không cho đi! Tất cả đều ngồi xuống cho ta!" Đường phụ không vui lớn tiếng ra lệnh. Nhìn bộ dáng vô tình của con trai đối với Lệ Tây Á, Đường phụ tức cành hông. Lệ Tây Á nếu mất đi đứa con bất hiểu này, sợ rằng ngay cả sức lực sống tiếp cũng không có, mà Lâm Khả Nhi đứa nhỏ kia, có hay không Đường Chá vẫn sẽ vui vẻ như thường.
Con trai ông ta tại sao có thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ đến mình, hoàn toàn không để ý Lệ Tây Á?
/192
|