Buổi tối cô sửa sang lại báo giá, cánh tay Ôn Hi Thừa khoác lên chỗ tựa lưng, ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, sắc mặt càng phát ra khó coi, hô hấp cô tựa hồ có thể nghe ra nhàn nhạt đau đớn.
Vì phân tán sự chú ý của anh, cô một bên công việc một bên cùng anh nói chuyện phiếm, “Anh vì sao không trực tiếp cùng Triệu Dương nói rõ ràng nguyên nhân thế?”
Ôn Hi Thừa dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Hắn cầm tiền, anh nói như vậy khúc mắc quá.”
Cô mạnh mẽ quay đầu, “Làm sao anh biết?”
Cái cằm của anh chống đỡ nơi tay trên lưng, chớp chớp lông mi, cười nói: “Bọn họ tìm anh nhắc tới hắn.”
Cô hiểu rõ cười cười, quay đầu tiếp tục xem hướng máy tính, “Chắc không phải đối với loại quy tắc ngầm trong nước này rất không thích ứng?”
Bên người truyền đến vài tiếng cười khẽ, Ôn Hi Thừa cũng không có phát biểu ý kiến.
Tất cả tiêu sách sửa sang lại tốt đóng thành tập đã qua nửa đêm, Triệu Dương giữa trưa để cho lái xe đưa bọn cô đi khách sạn tốt.
Sáng ngày thứ hai mở thầu, chính như Ôn Hi Thừa nói, ngay từ đầu công ty cô cạnh tranh liền đưa ra một phần tư liệu kỹ càng, phía trên là lần sự cố kia đã trải qua, có lý có cứ, nhìn bọn hắn ánh mắt đắc ý, cô nín nghẹn cười nhìn về phía Ôn Hi Thừa, mà anh hơi có vẻ trên mặt tái nhợt một mảnh bình tĩnh, bình tĩnh bình tĩnh.
Cuối cùng công ty của cô dùng kỹ thuật giá bỏ thầu thứ nhất cùng thương vụ giá bỏ thầu thứ hai thành tích trúng thầu.
Từ nơi đấu thầu đi ra, Ôn Hi Thừa càng không ngừng hấp khí, trạng thái rất kém cỏi, Triệu Dương quan tâm hỏi đến, tựa hồ đêm hôm trước không vui căn bản không có phát sinh, cũng không biết có phải là khó chịu lợi hại hay không, Ôn Hi Thừa chỉ là thản nhiên ứng vài câu, có vẻ có chút lãnh đạm.
Anh cự tuyệt Triệu Dương cùng ăn cơm trưa, bắt xe vs cô trực tiếp trở về khách sạn.
Ăn trưa đơn giản, vào cửa phòng lúc trước, cô gọi lại anh, “Anh có nặng lắm không?”
Anh một tay chống trên khung cửa cố gắng thẳng người, có chút suy yếu cười cười, “Không có việc gì, nằm lập tức khỏe, em cũng ngủ một giấc, buổi tối hoạt động chúc mừng chúng ta được tham gia.”
Cô nhìn anh tái nhợt bờ môi trong chốc lát, quay người đi qua đỡ lấy cánh tay của anh, nhẹ nói: “Em cùng anh đi vào.”
Thân người dựa vào khung cửa lộ vẻ cứng đờ, Ôn Hi Thừa cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt là không hề che dấu vui mừng lẫn sợ hãi, cô tránh nhìn lấy ra thẻ ra vào mở cửa.
Vào nhà uống xong thuốc, Ôn Hi Thừa liền nằm ở trên giường, anh không có ngủ, chỉ là nháy mắt con ngươi nhìn vào cô, bộ dáng nhu thuận thuần lương, như một con cún nhỏ chờ đợi chủ nhân trấn an. (–.–|||)
Cô tăng nhiệt độ máy sưởi đưa tới, “Đặt ở dạ dày sẽ khá hơn một chút, anh ngủ đi, tôi trở về phòng, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”
Ôn Hi Thừa nhận lấy, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy khát vọng, “Có thể lại lần nữa ở lại hay không? Em trên giường lớn kia ngủ được không?”
Cô lắc đầu, “Không được, chớ loạn tưởng, em đi nha.”
Ôn Hi Thừa không có kiên trì nữa, mím môi cười cười nhẹ nhàng gật đầu, cuộn lên thân thể đồng thời chậm rãi thõng xuống mí mắt, che ở bên trong cô đơn cùng đau đớn.
Cô cảm giác tâm gai đâm đau một cái, không làm tiếp dừng lại quay người rời đi, trở lại phòng của mình mới thật sâu thở ra một hơi.
Trong khoảng thời gian này cố gắng của anh cùng dụng tâm cô làm sao có thể không biết, cô nhưng dùng rất rõ ràng cảm giác được tâm đối với anh bài xích một chút tiêu tán, nhưng loại cảm giác động tâm này lại thật sự không hề có, cùng anh một chỗ chung đụng rất bình thản, đã không có như lúc trước xấu hổ, mà không cùng một chỗ cũng không tưởng niệm, sẽ không bởi vì anh trong mắt thâm tình mà không biết làm sao, thấy anh không thoải mái sẽ rất tự nhiên đi quan tâm.
Mới vừa trong nháy mắt đó nhìn anh đau đến lưng không đứng dậy được, tâm suy nghĩ cho dù là bằng hữu bình thường cô cũng sẽ không bỏ mặc, thẳng đến chống lại ánh mắt yêu ớt mất tất cả ngụy trang , mới hiểu được chính mình lại cho anh hi vọng, có lẽ cô như trong tiểu thuyết viết vậy, cố ý lạnh lùng, lời nói ác độc, thẳng đến làm anh triệt để hết hy vọng.
Cô nhức đầu ngồi xuống, nghĩ đến cô đối với Ôn Hi Thừa chống nạnh rống giận toàn thân run rẩy, nói như vậy anh có thể cho là cô xuyên không hay không!
Buổi tối tiệc ăn mừng phô trương xa hoa, cô ngồi ở bên trái Ôn Hi Thừa, Triệu Dương ngồi ở bên phải, ngoại trừ giựt giây mọi người hướng anh mời rượu sẽ không làm cái khác, cô nói rồi Ôn Hi Thừa rượu phẩm tuyệt đối tốt, anh thái độ rất nhạt, đối với người ta kính rượu ai đến cũng không có cự tuyệt, cả trận đến cô xem chừng không có một cân cũng có tám lượng* rồi.
*xuất phát từ câu kẻ tám lạng người nửa cân, ý HT ở đây là anh ý uông nhiều
Cũng không biết có phải cảm giác của cô sai lầm hay không, cảm giác, cảm thấy anh giống như là cố ý uống rượu, thừa dịp Triệu Dương đi ra ngoài , cô giúp anh thêm một chén súp, có chút bận tâm nói: “Đừng uống nữa, theo chân bọn họ ý tứ là được.”
Ôn Hi Thừa nghiêng mình, một tay khoác lên trên ghế dựa của cô, một tay quấy cái thìa, cười nhẹ, “Anh không sao.”
Thân thể của anh có chút hướng cô nghiêng , gò má cách cô quá gần, tỏa ra hơi nóng hỗn hợp nhàn nhạt mùi rượu quét bên cạnh cô, rất xấu hổ.
Cô tay đẩy anh một chút, cúi đầu nhỏ giọng quát: “Anh ngồi thẳng lên, để cho người khác thấy còn bộ dáng gì nữa!”
Bên tai truyền đến vài tiếng thở có chút trầm trọng, anh xoay người dựa vào ghế trên lưng, nắm thìa thật chặt , bưng lên chén canh từ từ uống.
Động tác của anh rất tao nhã, chỉ là căng cứng đốt ngón tay trắng, nét mặt lại không có bất kỳ biểu lộ, anh buông thõng mí mắt thất thần bộ dáng để cho cô nghĩ tới một cái từ: ăn không biết vị!
Nhìn anh vô tội bình tĩnh, trong lòng của cô lại dâng lên cảm giác tội lỗi!
Vì đền bù việc nho nhỏ sai lầm này, cô thỉnh thoảng gắp cho Ôn Hi Thừa một món ăn nóng mới mang lên, anh cũng không chối từ, phàm là cô gắp đến , đều ngoan ngoãn ăn hết, không gắp cho, hắn cũng không ăn, gặp món thích lông mày liền giãn ra một ít, không thích sẽ quay đầu liếc cô một cái.
Bữa tiệc kỳ thật rất nhàm chán , mà cô cùng Thâm Quyến chi nhánh lại không quen, cô nhét đầy cái bao tử liền chuyên môn gắp rau cho anh, có đôi khi cố ý gắp một ít thứ anh không thích, hai ba lần, khóe miệng của anh chậm rãi có ý cười.
Cô cũng cười, đơn thuần bởi vì thú vị mà tấm lòng nở rộ.
Từ nhà hàng đi ra, chúng cô dùng lấy cớ mệt mỏi không đi bar, cô đứng ở ven đường thuê xe, Ôn Hi Thừa tựa ở trên một cây đại thụ, cánh tay ôm ở trước ngực nhắm mắt lại dưỡng thần, cô phỏng chừng anh hẳn là khó chịu lắm, mấy lần nhìn sang,lông mày đều là gắt gao nhíu lại.
Rốt cục có xe trống, cô chạy tới túm cánh tay của anh, “Xe tới rồi, anh như thế nào đây? Có thể đi không?”
“Ừm.” Đáp cô một tiếng về sau, Ôn Hi Thừa trợn mắt mím môi cũng không còn nhìn nhiều cô trực tiếp lên xe.
Cô theo đi qua, lên xe đối với lái xe nói địa chỉ, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Ôn Hi Thừa ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, lồng ngực có chút kịch liệt phập phòng, trên mặt dần dần có thần sắc thống khổ.
Cô lo lắng hỏi: “Muốn nôn?”
Anh lắc đầu, đem mặt chuyển hướng một bên, thở dốc hai tiếng, mới nói: “Có chút váng đầu, anh nghỉ ngơi một chút, tới gọi anh.”
Cô không lên tiếng nữa.
Hơn 10′ sau, xe đứng ở cửa khách sạn, không cần cô gọi, Ôn Hi Thừa trực tiếp mở cửa xuống xe.
Cô thanh toán tiền xe đi vào đại sảnh, ở cửa thang máy cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh, mọi nơi vòng vo hai vòng mới nhìn thấy anh từ toilet lại đây, trên mặt mang giọt nước, một mảnh trắng bệch.
Cô tới đỡ, nhìn anh đi lại có chút chột dạ, vô ý thức đỡ lấy cánh tay của anh, “Say? Hay khó chịu?”
“Khó chịu.”Anh nói ra hai chữ, kéo tay của cô cầm, đi về hướng thang máy.
Cô cảm giác được ướt lạnh lòng bàn tay anh truyền đến, nhẹ nhàng quất một cái.
Ôn Hi Thừa dùng sức cầm thử xem về sau, quay đầu nhìn cô, nhíu chặt lông mày có chút bực bội,anh há hốc mồm, nói: “Anh không ý tứ gì khác, thật sự không thoải mái.”
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thoải mái em vịn anh đi, kéo tay của em làm gì!”
Ôn Hi Thừa dừng bước, một lát sau, chậm rãi buông lỏng ra nắm tay của cô, không có lại nhìn cô cúi đầu đi đến phía trước.
Không biết vì cái gì mỗi lần anh thỏa hiệp, về sau, trong lòng của cô sẽ gai đâm đau một chút, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cô còn có thể cảm giác được, cô chạy chậm đuổi theo có chút ảo não nghĩ đến, anh là một bệnh nhân, cô cùng anh so đo cái gì ah!
Vào thang máy, Ôn Hi Thừa tựa ở trên gương, tay phải đặt bên trên bụng biên độ nhỏ trên dưới động động xoa, rồi “Đinh” một tiếng, anh dùng cánh tay chống lan can, chân dài duỗi ra trực tiếp rời đi, không có liếc lấy cô một cái.
Cô theo ở phía sau, ánh mắt dừng ở phía sau lưng anh, tâm có chút buồn phiền, cô giống như thật sự càng ngày càng quen thói anh vô lại, đều cơ hồ quên anh yếu ớt quật cường bướng bỉnh rồi.
Trước lúc vào phòng , Ôn Hi Thừa rốt cục quay đầu nhìn cô liếc mắt một cái, tay phải của anh như cũ đặt ở bên trong quần tây, tay trái khoác lên tay cầm cửa, đôi môi không huyết sắc nhấp một chút, một tia tái nhợt tươi cười, “Sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon!”
Cô gật gật đầu, “Nhớ kỹ uống thuốc, quá khó chịu thì gọi điện thoại cho em, chúng ta đi bệnh viện.”
Anh nhẹ nhàng lên tiếng không có dừng lại tiếp tục đi vào, thẳng đến cửa phòng của anh khép lại, cô mới móc ra phiếu phòng chuyển hướng đối diện.
Tắm rửa qua nằm ở trên giường, cô lấy lên điện thoại vừa muốn cho Ôn Hi Thừa cái tin nhắn, yên tĩnh không gian vang lên tiếng đập cửa có chút đột ngột , cô sửng sốt một chút, xoay người xuống giường.
Mở cửa chứng kiến đứng ở cửa ra vào, một thân màu xám nhạt thoải mái cùng bên cạnh là rương hành lý của anh, cô vẻ mặt hoang mang, “Anh làm gì thế?”
Ôn Hi Thừa nhìn chằm chằm áo ngủ cô trong chốc lát, nói: “Chúng ta trong đêm trở về đi.”
Cô mở to hai mắt nhìn, “A?”
“Anh muốn về, chúng ta bây giờ đi sân bay được không?” Anh cô, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Cô sững sờ nhìn hắn vài giây , nhẹ nói: “Nghĩ như thế nào bây giờ trở về? Chúng ta không phải định rồi xế chiều ngày mai đi máy bay sao?”
“Anh ngủ không quen giường khách sạn.” Anh nhìn cô, bướng bỉnh nói.
Cô có chút thất bại thở dài, “Sớm đã 12 giờ, chúng ta tiến đến sân bay cũng phải nửa giờ, mua vé trở về liền rạng sáng 4, 5 giờ, không có xe buýt, cũng không còn người tiếp, quá không thực tế rồi, trở về ngủ đi, đừng tùy hứng!”
Ôn Hi Thừa đứng không nhúc nhích, nhưng là chậm rãi cúi đầu, nắm tay gấp khúc ở khung cửa, có chút trở nên trắng, giằng co gần một phút đồng hồ, anh ngẩng đầu nhìn hướng cô, trên mặt là có chút mệt mỏi dáng tươi cười, nhẹ nói: “Ừm, ngủ ngon!”
Cô nhìn anh quay người phía sau chậm rãi khép cửa phòng lại, ngồi ở trên giường nhưng mãi không có nghe được đối diện tiếng mở cửa, trong lòng của cô cả kinh, anh sẽ không tự mình đi sân bay chứ!
Bò xuống giường, kéo cửa ra chứng kiến như cũ người đàn ông đứng ở bên ngoài, cô thở phào một hơi, chống lại đôi mắt anh có chút mờ mịt, thả mềm ngữ điệu nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhất định phải đêm nay trở về đây?”
Ôn Hi Thừa không nói chuyện, chỉ là nhìn thẳng vào cô, một lúc lâu sau, anh về phía trước bước một bước, duỗi ra hai tay đem cô gắt gao kéo.
Cô quẩy người một cái, nghe được anh nói: “Ở bên anh! Một đêm nay, được không?”
Vì phân tán sự chú ý của anh, cô một bên công việc một bên cùng anh nói chuyện phiếm, “Anh vì sao không trực tiếp cùng Triệu Dương nói rõ ràng nguyên nhân thế?”
Ôn Hi Thừa dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Hắn cầm tiền, anh nói như vậy khúc mắc quá.”
Cô mạnh mẽ quay đầu, “Làm sao anh biết?”
Cái cằm của anh chống đỡ nơi tay trên lưng, chớp chớp lông mi, cười nói: “Bọn họ tìm anh nhắc tới hắn.”
Cô hiểu rõ cười cười, quay đầu tiếp tục xem hướng máy tính, “Chắc không phải đối với loại quy tắc ngầm trong nước này rất không thích ứng?”
Bên người truyền đến vài tiếng cười khẽ, Ôn Hi Thừa cũng không có phát biểu ý kiến.
Tất cả tiêu sách sửa sang lại tốt đóng thành tập đã qua nửa đêm, Triệu Dương giữa trưa để cho lái xe đưa bọn cô đi khách sạn tốt.
Sáng ngày thứ hai mở thầu, chính như Ôn Hi Thừa nói, ngay từ đầu công ty cô cạnh tranh liền đưa ra một phần tư liệu kỹ càng, phía trên là lần sự cố kia đã trải qua, có lý có cứ, nhìn bọn hắn ánh mắt đắc ý, cô nín nghẹn cười nhìn về phía Ôn Hi Thừa, mà anh hơi có vẻ trên mặt tái nhợt một mảnh bình tĩnh, bình tĩnh bình tĩnh.
Cuối cùng công ty của cô dùng kỹ thuật giá bỏ thầu thứ nhất cùng thương vụ giá bỏ thầu thứ hai thành tích trúng thầu.
Từ nơi đấu thầu đi ra, Ôn Hi Thừa càng không ngừng hấp khí, trạng thái rất kém cỏi, Triệu Dương quan tâm hỏi đến, tựa hồ đêm hôm trước không vui căn bản không có phát sinh, cũng không biết có phải là khó chịu lợi hại hay không, Ôn Hi Thừa chỉ là thản nhiên ứng vài câu, có vẻ có chút lãnh đạm.
Anh cự tuyệt Triệu Dương cùng ăn cơm trưa, bắt xe vs cô trực tiếp trở về khách sạn.
Ăn trưa đơn giản, vào cửa phòng lúc trước, cô gọi lại anh, “Anh có nặng lắm không?”
Anh một tay chống trên khung cửa cố gắng thẳng người, có chút suy yếu cười cười, “Không có việc gì, nằm lập tức khỏe, em cũng ngủ một giấc, buổi tối hoạt động chúc mừng chúng ta được tham gia.”
Cô nhìn anh tái nhợt bờ môi trong chốc lát, quay người đi qua đỡ lấy cánh tay của anh, nhẹ nói: “Em cùng anh đi vào.”
Thân người dựa vào khung cửa lộ vẻ cứng đờ, Ôn Hi Thừa cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt là không hề che dấu vui mừng lẫn sợ hãi, cô tránh nhìn lấy ra thẻ ra vào mở cửa.
Vào nhà uống xong thuốc, Ôn Hi Thừa liền nằm ở trên giường, anh không có ngủ, chỉ là nháy mắt con ngươi nhìn vào cô, bộ dáng nhu thuận thuần lương, như một con cún nhỏ chờ đợi chủ nhân trấn an. (–.–|||)
Cô tăng nhiệt độ máy sưởi đưa tới, “Đặt ở dạ dày sẽ khá hơn một chút, anh ngủ đi, tôi trở về phòng, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”
Ôn Hi Thừa nhận lấy, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy khát vọng, “Có thể lại lần nữa ở lại hay không? Em trên giường lớn kia ngủ được không?”
Cô lắc đầu, “Không được, chớ loạn tưởng, em đi nha.”
Ôn Hi Thừa không có kiên trì nữa, mím môi cười cười nhẹ nhàng gật đầu, cuộn lên thân thể đồng thời chậm rãi thõng xuống mí mắt, che ở bên trong cô đơn cùng đau đớn.
Cô cảm giác tâm gai đâm đau một cái, không làm tiếp dừng lại quay người rời đi, trở lại phòng của mình mới thật sâu thở ra một hơi.
Trong khoảng thời gian này cố gắng của anh cùng dụng tâm cô làm sao có thể không biết, cô nhưng dùng rất rõ ràng cảm giác được tâm đối với anh bài xích một chút tiêu tán, nhưng loại cảm giác động tâm này lại thật sự không hề có, cùng anh một chỗ chung đụng rất bình thản, đã không có như lúc trước xấu hổ, mà không cùng một chỗ cũng không tưởng niệm, sẽ không bởi vì anh trong mắt thâm tình mà không biết làm sao, thấy anh không thoải mái sẽ rất tự nhiên đi quan tâm.
Mới vừa trong nháy mắt đó nhìn anh đau đến lưng không đứng dậy được, tâm suy nghĩ cho dù là bằng hữu bình thường cô cũng sẽ không bỏ mặc, thẳng đến chống lại ánh mắt yêu ớt mất tất cả ngụy trang , mới hiểu được chính mình lại cho anh hi vọng, có lẽ cô như trong tiểu thuyết viết vậy, cố ý lạnh lùng, lời nói ác độc, thẳng đến làm anh triệt để hết hy vọng.
Cô nhức đầu ngồi xuống, nghĩ đến cô đối với Ôn Hi Thừa chống nạnh rống giận toàn thân run rẩy, nói như vậy anh có thể cho là cô xuyên không hay không!
Buổi tối tiệc ăn mừng phô trương xa hoa, cô ngồi ở bên trái Ôn Hi Thừa, Triệu Dương ngồi ở bên phải, ngoại trừ giựt giây mọi người hướng anh mời rượu sẽ không làm cái khác, cô nói rồi Ôn Hi Thừa rượu phẩm tuyệt đối tốt, anh thái độ rất nhạt, đối với người ta kính rượu ai đến cũng không có cự tuyệt, cả trận đến cô xem chừng không có một cân cũng có tám lượng* rồi.
*xuất phát từ câu kẻ tám lạng người nửa cân, ý HT ở đây là anh ý uông nhiều
Cũng không biết có phải cảm giác của cô sai lầm hay không, cảm giác, cảm thấy anh giống như là cố ý uống rượu, thừa dịp Triệu Dương đi ra ngoài , cô giúp anh thêm một chén súp, có chút bận tâm nói: “Đừng uống nữa, theo chân bọn họ ý tứ là được.”
Ôn Hi Thừa nghiêng mình, một tay khoác lên trên ghế dựa của cô, một tay quấy cái thìa, cười nhẹ, “Anh không sao.”
Thân thể của anh có chút hướng cô nghiêng , gò má cách cô quá gần, tỏa ra hơi nóng hỗn hợp nhàn nhạt mùi rượu quét bên cạnh cô, rất xấu hổ.
Cô tay đẩy anh một chút, cúi đầu nhỏ giọng quát: “Anh ngồi thẳng lên, để cho người khác thấy còn bộ dáng gì nữa!”
Bên tai truyền đến vài tiếng thở có chút trầm trọng, anh xoay người dựa vào ghế trên lưng, nắm thìa thật chặt , bưng lên chén canh từ từ uống.
Động tác của anh rất tao nhã, chỉ là căng cứng đốt ngón tay trắng, nét mặt lại không có bất kỳ biểu lộ, anh buông thõng mí mắt thất thần bộ dáng để cho cô nghĩ tới một cái từ: ăn không biết vị!
Nhìn anh vô tội bình tĩnh, trong lòng của cô lại dâng lên cảm giác tội lỗi!
Vì đền bù việc nho nhỏ sai lầm này, cô thỉnh thoảng gắp cho Ôn Hi Thừa một món ăn nóng mới mang lên, anh cũng không chối từ, phàm là cô gắp đến , đều ngoan ngoãn ăn hết, không gắp cho, hắn cũng không ăn, gặp món thích lông mày liền giãn ra một ít, không thích sẽ quay đầu liếc cô một cái.
Bữa tiệc kỳ thật rất nhàm chán , mà cô cùng Thâm Quyến chi nhánh lại không quen, cô nhét đầy cái bao tử liền chuyên môn gắp rau cho anh, có đôi khi cố ý gắp một ít thứ anh không thích, hai ba lần, khóe miệng của anh chậm rãi có ý cười.
Cô cũng cười, đơn thuần bởi vì thú vị mà tấm lòng nở rộ.
Từ nhà hàng đi ra, chúng cô dùng lấy cớ mệt mỏi không đi bar, cô đứng ở ven đường thuê xe, Ôn Hi Thừa tựa ở trên một cây đại thụ, cánh tay ôm ở trước ngực nhắm mắt lại dưỡng thần, cô phỏng chừng anh hẳn là khó chịu lắm, mấy lần nhìn sang,lông mày đều là gắt gao nhíu lại.
Rốt cục có xe trống, cô chạy tới túm cánh tay của anh, “Xe tới rồi, anh như thế nào đây? Có thể đi không?”
“Ừm.” Đáp cô một tiếng về sau, Ôn Hi Thừa trợn mắt mím môi cũng không còn nhìn nhiều cô trực tiếp lên xe.
Cô theo đi qua, lên xe đối với lái xe nói địa chỉ, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Ôn Hi Thừa ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, lồng ngực có chút kịch liệt phập phòng, trên mặt dần dần có thần sắc thống khổ.
Cô lo lắng hỏi: “Muốn nôn?”
Anh lắc đầu, đem mặt chuyển hướng một bên, thở dốc hai tiếng, mới nói: “Có chút váng đầu, anh nghỉ ngơi một chút, tới gọi anh.”
Cô không lên tiếng nữa.
Hơn 10′ sau, xe đứng ở cửa khách sạn, không cần cô gọi, Ôn Hi Thừa trực tiếp mở cửa xuống xe.
Cô thanh toán tiền xe đi vào đại sảnh, ở cửa thang máy cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh, mọi nơi vòng vo hai vòng mới nhìn thấy anh từ toilet lại đây, trên mặt mang giọt nước, một mảnh trắng bệch.
Cô tới đỡ, nhìn anh đi lại có chút chột dạ, vô ý thức đỡ lấy cánh tay của anh, “Say? Hay khó chịu?”
“Khó chịu.”Anh nói ra hai chữ, kéo tay của cô cầm, đi về hướng thang máy.
Cô cảm giác được ướt lạnh lòng bàn tay anh truyền đến, nhẹ nhàng quất một cái.
Ôn Hi Thừa dùng sức cầm thử xem về sau, quay đầu nhìn cô, nhíu chặt lông mày có chút bực bội,anh há hốc mồm, nói: “Anh không ý tứ gì khác, thật sự không thoải mái.”
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thoải mái em vịn anh đi, kéo tay của em làm gì!”
Ôn Hi Thừa dừng bước, một lát sau, chậm rãi buông lỏng ra nắm tay của cô, không có lại nhìn cô cúi đầu đi đến phía trước.
Không biết vì cái gì mỗi lần anh thỏa hiệp, về sau, trong lòng của cô sẽ gai đâm đau một chút, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cô còn có thể cảm giác được, cô chạy chậm đuổi theo có chút ảo não nghĩ đến, anh là một bệnh nhân, cô cùng anh so đo cái gì ah!
Vào thang máy, Ôn Hi Thừa tựa ở trên gương, tay phải đặt bên trên bụng biên độ nhỏ trên dưới động động xoa, rồi “Đinh” một tiếng, anh dùng cánh tay chống lan can, chân dài duỗi ra trực tiếp rời đi, không có liếc lấy cô một cái.
Cô theo ở phía sau, ánh mắt dừng ở phía sau lưng anh, tâm có chút buồn phiền, cô giống như thật sự càng ngày càng quen thói anh vô lại, đều cơ hồ quên anh yếu ớt quật cường bướng bỉnh rồi.
Trước lúc vào phòng , Ôn Hi Thừa rốt cục quay đầu nhìn cô liếc mắt một cái, tay phải của anh như cũ đặt ở bên trong quần tây, tay trái khoác lên tay cầm cửa, đôi môi không huyết sắc nhấp một chút, một tia tái nhợt tươi cười, “Sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon!”
Cô gật gật đầu, “Nhớ kỹ uống thuốc, quá khó chịu thì gọi điện thoại cho em, chúng ta đi bệnh viện.”
Anh nhẹ nhàng lên tiếng không có dừng lại tiếp tục đi vào, thẳng đến cửa phòng của anh khép lại, cô mới móc ra phiếu phòng chuyển hướng đối diện.
Tắm rửa qua nằm ở trên giường, cô lấy lên điện thoại vừa muốn cho Ôn Hi Thừa cái tin nhắn, yên tĩnh không gian vang lên tiếng đập cửa có chút đột ngột , cô sửng sốt một chút, xoay người xuống giường.
Mở cửa chứng kiến đứng ở cửa ra vào, một thân màu xám nhạt thoải mái cùng bên cạnh là rương hành lý của anh, cô vẻ mặt hoang mang, “Anh làm gì thế?”
Ôn Hi Thừa nhìn chằm chằm áo ngủ cô trong chốc lát, nói: “Chúng ta trong đêm trở về đi.”
Cô mở to hai mắt nhìn, “A?”
“Anh muốn về, chúng ta bây giờ đi sân bay được không?” Anh cô, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Cô sững sờ nhìn hắn vài giây , nhẹ nói: “Nghĩ như thế nào bây giờ trở về? Chúng ta không phải định rồi xế chiều ngày mai đi máy bay sao?”
“Anh ngủ không quen giường khách sạn.” Anh nhìn cô, bướng bỉnh nói.
Cô có chút thất bại thở dài, “Sớm đã 12 giờ, chúng ta tiến đến sân bay cũng phải nửa giờ, mua vé trở về liền rạng sáng 4, 5 giờ, không có xe buýt, cũng không còn người tiếp, quá không thực tế rồi, trở về ngủ đi, đừng tùy hứng!”
Ôn Hi Thừa đứng không nhúc nhích, nhưng là chậm rãi cúi đầu, nắm tay gấp khúc ở khung cửa, có chút trở nên trắng, giằng co gần một phút đồng hồ, anh ngẩng đầu nhìn hướng cô, trên mặt là có chút mệt mỏi dáng tươi cười, nhẹ nói: “Ừm, ngủ ngon!”
Cô nhìn anh quay người phía sau chậm rãi khép cửa phòng lại, ngồi ở trên giường nhưng mãi không có nghe được đối diện tiếng mở cửa, trong lòng của cô cả kinh, anh sẽ không tự mình đi sân bay chứ!
Bò xuống giường, kéo cửa ra chứng kiến như cũ người đàn ông đứng ở bên ngoài, cô thở phào một hơi, chống lại đôi mắt anh có chút mờ mịt, thả mềm ngữ điệu nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhất định phải đêm nay trở về đây?”
Ôn Hi Thừa không nói chuyện, chỉ là nhìn thẳng vào cô, một lúc lâu sau, anh về phía trước bước một bước, duỗi ra hai tay đem cô gắt gao kéo.
Cô quẩy người một cái, nghe được anh nói: “Ở bên anh! Một đêm nay, được không?”
/64
|