Mạc Quy Sơn
Kẹttt " tiếng cửa lớn của giáo mở ra, từ phía trong Tần Châu cùng Liên Thanh và một số đệ tử đang chạy đến đồng thanh nói lớn
" Sư phụ đã về "
Đến trước mặt Diệp Tử Thanh, cả đám ngưòi lộ vẻ mừng rỡ.
" Chưởng nôn hôm qua có một số đệ tử mới đến bái sư "
Bộp " Tần Châu gõ một cái vào đầu Liên Hà.
" Đã bảo có gì vào trong nói "
Diệp Tử Thanh chết lặng người với hai đồ đệ ngốc.
" Được rồi, dù sao ta cũng không sao "
Xoay người sang cười nói với Vũ Vấn Kỳ " Chúng ta vào thôi "
Sau khi căn dặn xong tất cả thì cả hai tiến vào hậu viện
Đặt nhẹ ly trà trước mặt Vũ Vấn Kỳ, DiệpTử Thanh nhẹ nhàng ngồi lại xuống phía đối diện ôn tồn hỏi.
" Vân nhi, à không Vũ Vấn Kỳ có thể nói cho ta nghe không "
Đưa tay nâng ly trà lên mũi ngửi nhẹ, sau đó Vũ Vấn Kỳ nhìn vào phía trong ly đang soi bóng mặt mình.
" Kì thực đó là kí ức ta không muốn nhắc đến...."
Nhớ năm đó y, một thiếu niên tươi trẻ tràn đầy nhiệt quyết, hồn nhiên tích cực.
Từ bé bị cả gia tộc hắt hủi ngược đãi
Mãi đến năm 10 tuổi
Một bạch nguyệt quang xuất hiện trong đời của y đó là
Diệp Tử Thanh
Không như những người khác tối ngày sỉ nhục hành hạ y
Ngược lại Diệp Tử Thanh giành cho hắn sự ấm áp yêu thương
Phụ mẫu là chưởng môn của một giáo lớn có tiếng trong thiên hạ được mọi người kính nể.
Tỷ tỷ thì có được nhan sắc tuyệt trần, chim sa cá lặn ai gặp cũng yêu.
Ca ca lại là một đại anh hùng có tiếng tăm vang dội trong thiên hạ
Y và đệ đệ là hai người con bé nhất nhà
Biểu đệ từ nhỏ được chiều chuộng yêu thương, còn y vì sinh ra đã khắc chết mẹ nên bị hắt hủi.
Cuộc sống rất y cực khổ chỉ nở hoa khi gặp Diệp Tử Thanh
Sau này vì biết được sự thật về Diệp Tử Thanh nên cha hắn đã cho người mạnh mẽ cướp đi ngọc bội. Ép hắn đem gả cho tên quyền quý hám nam sắc cuônf dâm hoang độ để lấy tiền bạc chức vụ.
Vì không chịu được áp bức y đã bỏ trốn nhưng cuối cùng bị bắt lại.
Y bị bắt đem gả cho tên cuồng dâm, vào lúc hắn định giở trò với y thì phát hiện được y đã bị người khác dùng qua.
Hắn tức giận muốn giết chết y nhưng xui rủi sau hắn lại để y chém vào mặt 1 nhát và thoát chạy.
Tiếp sau đó toàn bộ gia đình y đều bị hắn giết chết
Trong một đêm thảm sát máu chảy thành sông.
Kể từ hôm đó, y phiêu bạc lang thang khắp nơi.
Tìm đến sơn môn thì bị người trong đó đánh đập đuổi đi.
Sau nhiều lần y ôm thất vọng đau đớn mà bỏ đi
Thiếu niên hồn nhiên tươi cười năm nào, kể từ ngày hôm đó đã biến mất.
Bất chấp tất cả lợi danh thị phi thiếu niên đó đã sa vào ma đạo
Giết người không chớp mắt
Chỉ cần là người không vừa mắt là y liền giết chết.
Lâu sau đó y lưu lạc đến vùng Tỏa Sư của Đông ma vương, y lại là người có năng lực liền được ma vương thu nạp và trọng dụng giao cho nhiệm vụ đoạt lấy hạt xá lợi của Phật Tông Giáo
Nhưng trong lúc thi hành nhiệm vụ, do quá ngông cuồng và kiêu ngạo.
Không để ý, y bị đánh lén gây ra nội thương.
Trong lúc di chuyển đã vô tình chạy vào một cái khách điếm lẫn trốn, sơ ý lại vào đúng phòng Diệl Tử Thanh lúc đó đang ở.
Vì chưa ngủ, thấy y chạy vào Diệp Tử Thanh không khỏi giật mình mà rút kiếm
Không muốn liên lụy người vô tội, y đành nghĩ phải bỏ chạy
Năng lực có hạn, nội thương sâu sắc.
Y không chạy được mà ngã quỵ xuống sàn
Sau đó đám người đuổi đến.
Nhưng Song Ảnh Kỳ Ma không phải là lời đồn, không lâu sau đó bọn họ đều thất thủ.
Thấy tình thế không ổn.
Một người trong số đó liền lộ ý cưòi gian.
Một mũi kiếm từ phía sau đâm đến hướng Diệp Tử Thanh, mũi kiếm vô tình đâm trúng ngọc bội và rơi xuống.
Bị phân tâm bởi tiếng rơi của ngọc bội, tạo cơ hội cho bọn người của Phật Tông Giáo đâm thêm một nhát hướng Vũ Vấn Kỳ
Y đã không hề suy nghĩ mà hứng lấy nhát kiếm chí mạng đó.
Thương tích nặng nề, cộng thêm những lời sỉ nhục của đám ngưòi nọ đặt lên ngưòi y về chuyện năm xưa.
Phẫn nộ và căm hận vùng lên
Y tẩu hỏa nhập ma
Thảm sát sạch sẽ môn đồ của Phật Tông Giáo
Nhưng đáng ngờ nhất là trong đám thây người đầy máu tanh vẫn có một nam tử thân thể nguyên vẹn không một vết xước.
Nói xong Vũ Vấn Kỳ uống một hơi hết sạch ly trà trong tay.
" Sau đó ta đã bất tỉnh "
Trầm ngâm một lát sau đó Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng nói
" Người năm đó chính là ta "
Vũ Vấn Kỳ giật mình liền đưa ánh mắt kinh ngạc hướng Diệp Tử Thanh
" Năm đó ta đang trên đường đến Phật Tông giáo "
Nghe Diệp Tử Thanh nói, y ngạc nhiên
" Ngươi là tên đó "
Cười như không cười,Diệp Tử Thanh nhìn Vũ Vấn Kỳ nói
" Đúng vậy "
Khẽ gục đầu Diệp Tử Thanh nói khá nhỏ
" Tất cả đều tại ta có mắt như mù,không nhận ra được đúng sai để ngươi chịu khổ "
Định nói thêm gì nữa thì đột nhiên
Nụ hôn ấm nóng vừa rồi vẫn còn hiện rõ trên môi, không biết tự bao giờ tim Diệp Tử Thanh đã lỡ một nhịp
Thu lại biểu hiện trên mặt, ôn tồn đứng dậy đi đến cạnh khung cửa sổ xòe quạt
" Kì thật từ đó đến giờ ta không hề hận ngươi "
Vẫn vẻ mặt âm u gục xuống dưói,Diệp Tử Thanh khẽ nhẹ nhàng chậm rãi đứng dậy.
"Là Thật sao "
Vũ Vấn Kỳ cười đáp
" Là thật "
Lúc này mặt Diệp Tử Thanh lộ vẻ cười nói
" Năm đó khi ta thấy Thu Phàm, ta cứ ngỡ là ngươi. Ta thực sự rất hạnh phúc "
" Sau này Thu Phàm có nhiều lúc hắn không nhớ gì ta vẫn nghĩ là do chuyện xãy ra khá lâu nên hắn không nhớ là chuyện bình thường. Hắn vẫn thể hiện tình ý với ta, ta không thể phát giác được gì "
" Mãi đến sau này khi ta phát hiện chuyện hắn và Bắc Nha Ty khiến ta rất đau lòng "
Không để Diệp Tử Thanh kịp phản đòn, Vũ Vấn Kỳ nhanh chóng di chuyển đến chỗ y.
Đặt đôi môi khẽ hôn vào môi y
Thấy Vũ Vấn Kỳ chủ động
Diệp Tử Thanh cũng không ngại ngần nữa mà ôm lấy người y cả hai hôn thắm thiết.
Đưa tay vòng qua eo y, Thu Tử nhẹ nhàng ôm lấy người y từ phía sau nhỏ nhẹ nói vào tai y
" Vân nhi ta có thể không "
Hiểu được ý nghĩa lời nói của Diệp Tử Thanh, y hoảng hốt chửi lớn
" Ngươi đang nói cái gì vậy "
Không để lời nói y vào tai, Diệp Tử Thanh liền vòng tay qua bế y vào lòng nở nụ cười ôn nhu.
" Ngươi thả ta xuống, ta còn nhỏ không ăn được đâu "
Đặt y lên giường, Diệp Tử Thanh đưa mặt sát gần y nói
"Lão già ta đây 10 tuổi cũng ăn được được, trăm tuổi cũng không sao. Ta đây đều không chê "
Giận đến đỏ cả mặt Vũ Vấn Kỳ hét lớn vào mặt Diệp Tử Thanh
" Ý ngươi là sau hả, ngươi có còn tự trọng không "
" Tên thối tha ngươi..."
Ưm! Một nụ hôn bất ngờ tập kích lên môi y.
Kẹttt " tiếng cửa lớn của giáo mở ra, từ phía trong Tần Châu cùng Liên Thanh và một số đệ tử đang chạy đến đồng thanh nói lớn
" Sư phụ đã về "
Đến trước mặt Diệp Tử Thanh, cả đám ngưòi lộ vẻ mừng rỡ.
" Chưởng nôn hôm qua có một số đệ tử mới đến bái sư "
Bộp " Tần Châu gõ một cái vào đầu Liên Hà.
" Đã bảo có gì vào trong nói "
Diệp Tử Thanh chết lặng người với hai đồ đệ ngốc.
" Được rồi, dù sao ta cũng không sao "
Xoay người sang cười nói với Vũ Vấn Kỳ " Chúng ta vào thôi "
Sau khi căn dặn xong tất cả thì cả hai tiến vào hậu viện
Đặt nhẹ ly trà trước mặt Vũ Vấn Kỳ, DiệpTử Thanh nhẹ nhàng ngồi lại xuống phía đối diện ôn tồn hỏi.
" Vân nhi, à không Vũ Vấn Kỳ có thể nói cho ta nghe không "
Đưa tay nâng ly trà lên mũi ngửi nhẹ, sau đó Vũ Vấn Kỳ nhìn vào phía trong ly đang soi bóng mặt mình.
" Kì thực đó là kí ức ta không muốn nhắc đến...."
Nhớ năm đó y, một thiếu niên tươi trẻ tràn đầy nhiệt quyết, hồn nhiên tích cực.
Từ bé bị cả gia tộc hắt hủi ngược đãi
Mãi đến năm 10 tuổi
Một bạch nguyệt quang xuất hiện trong đời của y đó là
Diệp Tử Thanh
Không như những người khác tối ngày sỉ nhục hành hạ y
Ngược lại Diệp Tử Thanh giành cho hắn sự ấm áp yêu thương
Phụ mẫu là chưởng môn của một giáo lớn có tiếng trong thiên hạ được mọi người kính nể.
Tỷ tỷ thì có được nhan sắc tuyệt trần, chim sa cá lặn ai gặp cũng yêu.
Ca ca lại là một đại anh hùng có tiếng tăm vang dội trong thiên hạ
Y và đệ đệ là hai người con bé nhất nhà
Biểu đệ từ nhỏ được chiều chuộng yêu thương, còn y vì sinh ra đã khắc chết mẹ nên bị hắt hủi.
Cuộc sống rất y cực khổ chỉ nở hoa khi gặp Diệp Tử Thanh
Sau này vì biết được sự thật về Diệp Tử Thanh nên cha hắn đã cho người mạnh mẽ cướp đi ngọc bội. Ép hắn đem gả cho tên quyền quý hám nam sắc cuônf dâm hoang độ để lấy tiền bạc chức vụ.
Vì không chịu được áp bức y đã bỏ trốn nhưng cuối cùng bị bắt lại.
Y bị bắt đem gả cho tên cuồng dâm, vào lúc hắn định giở trò với y thì phát hiện được y đã bị người khác dùng qua.
Hắn tức giận muốn giết chết y nhưng xui rủi sau hắn lại để y chém vào mặt 1 nhát và thoát chạy.
Tiếp sau đó toàn bộ gia đình y đều bị hắn giết chết
Trong một đêm thảm sát máu chảy thành sông.
Kể từ hôm đó, y phiêu bạc lang thang khắp nơi.
Tìm đến sơn môn thì bị người trong đó đánh đập đuổi đi.
Sau nhiều lần y ôm thất vọng đau đớn mà bỏ đi
Thiếu niên hồn nhiên tươi cười năm nào, kể từ ngày hôm đó đã biến mất.
Bất chấp tất cả lợi danh thị phi thiếu niên đó đã sa vào ma đạo
Giết người không chớp mắt
Chỉ cần là người không vừa mắt là y liền giết chết.
Lâu sau đó y lưu lạc đến vùng Tỏa Sư của Đông ma vương, y lại là người có năng lực liền được ma vương thu nạp và trọng dụng giao cho nhiệm vụ đoạt lấy hạt xá lợi của Phật Tông Giáo
Nhưng trong lúc thi hành nhiệm vụ, do quá ngông cuồng và kiêu ngạo.
Không để ý, y bị đánh lén gây ra nội thương.
Trong lúc di chuyển đã vô tình chạy vào một cái khách điếm lẫn trốn, sơ ý lại vào đúng phòng Diệl Tử Thanh lúc đó đang ở.
Vì chưa ngủ, thấy y chạy vào Diệp Tử Thanh không khỏi giật mình mà rút kiếm
Không muốn liên lụy người vô tội, y đành nghĩ phải bỏ chạy
Năng lực có hạn, nội thương sâu sắc.
Y không chạy được mà ngã quỵ xuống sàn
Sau đó đám người đuổi đến.
Nhưng Song Ảnh Kỳ Ma không phải là lời đồn, không lâu sau đó bọn họ đều thất thủ.
Thấy tình thế không ổn.
Một người trong số đó liền lộ ý cưòi gian.
Một mũi kiếm từ phía sau đâm đến hướng Diệp Tử Thanh, mũi kiếm vô tình đâm trúng ngọc bội và rơi xuống.
Bị phân tâm bởi tiếng rơi của ngọc bội, tạo cơ hội cho bọn người của Phật Tông Giáo đâm thêm một nhát hướng Vũ Vấn Kỳ
Y đã không hề suy nghĩ mà hứng lấy nhát kiếm chí mạng đó.
Thương tích nặng nề, cộng thêm những lời sỉ nhục của đám ngưòi nọ đặt lên ngưòi y về chuyện năm xưa.
Phẫn nộ và căm hận vùng lên
Y tẩu hỏa nhập ma
Thảm sát sạch sẽ môn đồ của Phật Tông Giáo
Nhưng đáng ngờ nhất là trong đám thây người đầy máu tanh vẫn có một nam tử thân thể nguyên vẹn không một vết xước.
Nói xong Vũ Vấn Kỳ uống một hơi hết sạch ly trà trong tay.
" Sau đó ta đã bất tỉnh "
Trầm ngâm một lát sau đó Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng nói
" Người năm đó chính là ta "
Vũ Vấn Kỳ giật mình liền đưa ánh mắt kinh ngạc hướng Diệp Tử Thanh
" Năm đó ta đang trên đường đến Phật Tông giáo "
Nghe Diệp Tử Thanh nói, y ngạc nhiên
" Ngươi là tên đó "
Cười như không cười,Diệp Tử Thanh nhìn Vũ Vấn Kỳ nói
" Đúng vậy "
Khẽ gục đầu Diệp Tử Thanh nói khá nhỏ
" Tất cả đều tại ta có mắt như mù,không nhận ra được đúng sai để ngươi chịu khổ "
Định nói thêm gì nữa thì đột nhiên
Nụ hôn ấm nóng vừa rồi vẫn còn hiện rõ trên môi, không biết tự bao giờ tim Diệp Tử Thanh đã lỡ một nhịp
Thu lại biểu hiện trên mặt, ôn tồn đứng dậy đi đến cạnh khung cửa sổ xòe quạt
" Kì thật từ đó đến giờ ta không hề hận ngươi "
Vẫn vẻ mặt âm u gục xuống dưói,Diệp Tử Thanh khẽ nhẹ nhàng chậm rãi đứng dậy.
"Là Thật sao "
Vũ Vấn Kỳ cười đáp
" Là thật "
Lúc này mặt Diệp Tử Thanh lộ vẻ cười nói
" Năm đó khi ta thấy Thu Phàm, ta cứ ngỡ là ngươi. Ta thực sự rất hạnh phúc "
" Sau này Thu Phàm có nhiều lúc hắn không nhớ gì ta vẫn nghĩ là do chuyện xãy ra khá lâu nên hắn không nhớ là chuyện bình thường. Hắn vẫn thể hiện tình ý với ta, ta không thể phát giác được gì "
" Mãi đến sau này khi ta phát hiện chuyện hắn và Bắc Nha Ty khiến ta rất đau lòng "
Không để Diệp Tử Thanh kịp phản đòn, Vũ Vấn Kỳ nhanh chóng di chuyển đến chỗ y.
Đặt đôi môi khẽ hôn vào môi y
Thấy Vũ Vấn Kỳ chủ động
Diệp Tử Thanh cũng không ngại ngần nữa mà ôm lấy người y cả hai hôn thắm thiết.
Đưa tay vòng qua eo y, Thu Tử nhẹ nhàng ôm lấy người y từ phía sau nhỏ nhẹ nói vào tai y
" Vân nhi ta có thể không "
Hiểu được ý nghĩa lời nói của Diệp Tử Thanh, y hoảng hốt chửi lớn
" Ngươi đang nói cái gì vậy "
Không để lời nói y vào tai, Diệp Tử Thanh liền vòng tay qua bế y vào lòng nở nụ cười ôn nhu.
" Ngươi thả ta xuống, ta còn nhỏ không ăn được đâu "
Đặt y lên giường, Diệp Tử Thanh đưa mặt sát gần y nói
"Lão già ta đây 10 tuổi cũng ăn được được, trăm tuổi cũng không sao. Ta đây đều không chê "
Giận đến đỏ cả mặt Vũ Vấn Kỳ hét lớn vào mặt Diệp Tử Thanh
" Ý ngươi là sau hả, ngươi có còn tự trọng không "
" Tên thối tha ngươi..."
Ưm! Một nụ hôn bất ngờ tập kích lên môi y.
/37
|