Bầu không khí im lặng đột nhiên bị phá vỡ sau câu nói của Vũ Vấn Kỳ.
" Đông Ma Vương, chẳng phải đã quy ẩn nhiều năm rồi sao "
"Làm sao có thể, hắn ta còn trẻ như vậy "
"Sao lại đột nhiên xuất hiện"
Lúc này Độc Cô Tư Kinh đã hoàn toàn kinh hãi, hắn từng nghe qua Đông Ma Vương vì tuổi trẻ tài cao nhiều lần lập công lớn thu phục được lòng tin của các yêu nên được Ma tôn trọng dụng phong thành một trong tứ đại ma vương.
Nhưng từ khi được phong chức hắn đã quy ẩn biệt tích, nhiều năm liền không một lần xuất hiện.
Đột nhiên bây giờ lại lộ mặt.
" Ây da! Vấn Kỳ ngươi đó"
" Không từ mà biệt, biến mất nhiều năm như vậy làm người ta lo muốn chết"
Phượng Lan làm vẻ mặt giả vờ đau xót trêu chọc Vũ Vấn Kỳ. Dưói này Độc Cô Tư Kinh thu lại vẻ ngạc nhiên ho nhẹ nói lớn:
" Nếu tứ đại hộ pháp đã tụ tập đông đủ, vậy chi bằng cả bốn cùng tỉ thí chọn ra một ma tôn tạm thời xử lí chính sự "
Chậm rãi di chuyển xuống phía dưới đại sảnh Vũ Vấn Kỳ:
" Dạ Hiểu Y thái tử ở đây. Vậy thì lúc này chúng ta còn cần phải bầu chọn nữa à?"
Thấy tình có vẻ không ổn, Vương Tư Đồ lên tiếng:
" Đúng vậy, coi như là cho tiểu ma vương cơ hội tập sự "
"Vậy các vị ở đây còn ý kiến gì không? "
Phượng Lan bình thản nói:
" Ta không ý kiến "
Dứt lời tất cả ánh mắt đều hướng về phía Độc Cô Tư Kinh, ba trong tứ đại hộ pháp đã thống nhất ý kiến Độc Cô Tư Kinh không cách nào tiếp tục được âm mưu nên nghiến răng tức giận nói:
" Nếu ba ngưòi các ngươi đã cùng một ý kiến vậy còn nhìn ta làm gì "
Nghe thấy tứ đại ma vương đã đồng ý, chúng yêu phía dưới bèn đồng loạt quỳ xuống cung kính chấp tay đồng thanh nói lớn:
" Ma tôn chí cao vô thượng "
Trên này, Dạ Hiểu Y liền hiện một mặt băng lãnh đáp
" Có việc gì cứ nói"
Độc Cô Tư Kinh tiến lên trước, dõng dạt nói:
"Thời gian gần đây các danh môn chính phái ở nhân gian đang nổi lên khá nhiều cao thủ, bọn chúng nhiều lần đánh giết các yêu ma của chúng để cướp nội đan. Việc này cần phải được xử lí"
Tiến lên gần bên Độc Cô Tư Kinh, Thụy Lan bất khả tư nghị trầm mặt nói:
" Việc này đúng là cần phải xử lí thỏa đáng, những hồ yêu trong tộc của ta cũng đã bị thiệt mạng vô số. Ta không thể trơ mắt nhìn các đồng loại của mình bị thương vong thêm nữa"
Nghe những lời trình tấu vừa rồi của hai người họ, Dạ Hiểu Y hơi lo lắng bất an.
Nếu hiện tại y lộ ra vẻ mặt quá khác với mọi ngày thì e là không tốt. Hiểu được tình cảnh của y hiện tại, Vũ Vấn Kỳ nhanh chóng ra tay ứng cứu y.
" Việc này xin ma tôn giao cho thần xử lí, đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ xử lí sạch bọn chính phái đó "
Được cứu nguy, không do dự y liền chấp thuận giao việc này lại cho Vũ Vấn Kỳ xử lí.
" Ta đi với Vấn Kỳ "
Thụy Lan lên tiếng ngay sau khi thấy Dạ Hiểu Y đồng ý việc giao cho Vũ Vấn Kỳ đi xử lí chính sự.
"Thêm một người không phải tốt hơn sao "
Vũ Vấn Kỳ liếc mắt nhìn Phượng Lan sau đó không nói gì mà nhìn Dạ Hiểu Y rồi biến mất.
"Vấn Kỳ đợi ta"
Phượng Lan sau câu nói cũng biến mất. Sau khi cả hai rời đi lúc này Dạ Hiểu Y đứng phất dậy.
Ngay lập tức từ không khí một ảnh kiếm xuất hiện phi thẳng đến chỗ Độc Cô Tư Kinh, thanh kiếm như tia chớp nhanh chóng không tấn công trực diện nó chỉ xẹt lướt qua tóc hắn.
Độc Cô Tư Kinh như thất thần sau màn vừa rồi đứng chết lặng.
" Sau này đừng để ta phải thấy ngươi có ý gì khác"
Dứt lời Dạ Hiểu Y rời đi bỏ lại hai người kia đứng chôn chân tại đó.
- -------
Cửu Tiêu Vân Điện
Tịch Trác Tuyền sau khi biết được tin Dạ Cố bị nội thương cần phải bế quan lâu dài, Vũ Vấn Kỳ thì phải đi chấp hành nhiệm vụ ở nhân gian, hắn liền lộ ý cười nham hiểm.
" Nam Cung Uyển, ngươi đến ma giới bắt tên Dạ Hiểu Y về đây cho ta "
" Đã nhận lệnh"
Một luồn ma khí cực mạnh xuất hiện, hòa lẫn giữa muôn ngàn tiên khí xung quanh.
Ngay lúc này ở ma giới, Dạ Hiểu Y đang chán nản ngồi trong phòng nghịch mấy quân cờ. Sau đó y cảm nhận được có kẻ đột nhập.
Một cơn đau nhói truyền đến từ phía sau, song nhãn dần dần mơ hồ không nhìn rõ nữa sau đó trực tiếp ngất.
Đây là đâu! Sao mình không thể nhìn thấy được gì cả.
Rốt cuộc là ai đã làm vậy?
Một lâu sau, chậm rãi mở mắt,phía trước là một màu đen tối.
Mắt y bị một miếng vải đen bịn kín, mất đi thị giác khiến cơ thể y trở nên run rẩy sợ hãi. Tiếng bước chân chầm chấp tiến vào, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Có ngưòi đang đi đến.
Ngay lập tức theo bản năng Dạ Hiểu Y liền rút người lại sát vào trong tường, sợ hãi nói:
" Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?"
Đáp lại lời của y là bầu không gian yên tĩnh.
Người này bắt y đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Cướp? Giết? Hay bắt để uy hiếp?
Muôn ngàn câu hỏi tự đặt ra trong đầu của y.
Lại có thêm tiếng bước chân, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Mang hắn vào Tẩy Trùy"
Lúc này có hai bàn tay to lớn di chuyển đến kéo tay y, dùng sức lôi y dậy. Cố hết sức vùng vẫy để thoát ra nhưng sức của ngưòi này quá mạnh y không làm lại, liền bị người này kéo đi.
a a a a a " Hồng sắc nam nhân thống khổ mà điên cuồng, đau đớn dữ dội khiến y không chịu được mà rống lên đầy thống khổ thảm thiết.
Nguyên tố trong hồ nhất thời vũ động cuồng loạn, tựa như mãnh long tàn phá mọi thứ trong cơ thể y.
Dưói hồ sương mù trắng bao phủ khắp nơi, hàn khí lạnh thấu xương cứ tấn công vào thân thể y hai cánh tay thon dài bị hai đạo tia chớp huyết sắc cố định lại.
Thống khổ cùng tuyệt vọng khiến cho mài của y phải nhăn lại, cắn răng, im lặng chịu đựng loại hình đầy đau đớn này.
Vì sau mình lại rơi vào tình cảnh này.
Đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng...
Khiến y dần dần mất y đi ý thức, không chịu được mà gục ngã.
Cùng lúc đó ở trong bóng tối.
"Tiên đế, xem tình trạng của hắn chắc phải đợi khoảng ba ngày mới có thể lấy nội đan ra"
Tịch Trác Tuyền đang đứng ở một góc khuất nhìn xuống nam nhân tóc trắng dưói hồ.
" Giam hắn vào địa lao của Tây Ngô cung "
Hắc y nhân khẽ gật đầu, sau đó rời đi cùng Tịch Trác Tuyền.
- --------
Cơ thể đau quá, chuyện gì xảy ra vậy. Mọi việc xãy ra một cách đột ngột quá khiến y không thể hình dung nổi.
Y nhớ rất rõ ràng sau khi Tịch Hạ Nhiên vừa rời đi, y định tiến vào ma giới thì thấy Vũ Vấn Kỳ đang đi đến. Tiếp đó y được sự hỗ trợ của hắn, thành công tiếp quản ma giới.
Sau đó y bị một ngưòi lạ bắt cóc văng y vào một cái hồ, nơi đó rất đáng sợ, và y không nhớ gì nữa cả.
Lúc này ở nhân giới, Vũ Vấn Kỳ cùng Phượng Lan đang đối đầu với Mộng Hàn và Dương Ảnh cùng với một số đạo sĩ tu tiên khác.
" Hahaha thú vị rồi đây"
Xuất kích đầu tiên, Vũ Vấn Kỳ nhanh chóng tiêu thất tại chỗ, sau đó lại gần như lập tức ngưng tụ lại xuất hiện trước mặt Dương Ảnh, song đao trong tay không chút nương tình nhắm thẳng tới đối phương mà chém, bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ lấy, sau đó tay trái trong nháy mắt vung lên một đoản hỏa kiếm, với tốc độ mà mắt thường không thể trông thấy được phạt ngang vào thắt lưng Vũ Vấn Kỳ.
Lập tức bật người nhảy lùi về phía sau, Vũ Vấn Kỳ khẽ cười lạnh một tiếng. Thân ảnh y di chuyển tà mị, trực tiếp tấn công một đao uy vũ với tốc độ khủng khiếp tới hướng Dương Ảnh.
" Á " cả kinh, vội vàng dựng người ngã lùi về phía sau hàng chục thước. Trước mặt y xuất hiện vô số chú văn thánh quang đang phát thần được triệu hồi bởi hai đạo sĩ kia
" Tốt, xem ra ta phải giải quyết đám vướng tay chân này rồi "
Song nhãn nhắm lại, Vũ Vấn Kỳ bình tĩnh niệm một chú ngữ thâm ảo khó hiểu.
Thân thể nhẹ nhàng phân ra vô số thân ảnh trong suốt, tức khắc tản ra di chuyển quỷ dị thoát ẩn thoát hiện,điên cuồng tấn công vào hai tên đạo sĩ kia.
Trong tức khắc những thân ảnh tan biến mất.
Bịch
Thân thể hai tên đạo sĩ không toàn thây rơi xuống đất, máu chảy lênh láng cả một vùng.
" Đúng là không tự lượng sức mình "
Thoạt nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Dương Ảnh biết y đã đụng phải một đối thủ không tầm thường. Thân pháp hắn chiến đấu quỷ dị vô cùng lợi hại, một khắc cũng không thể lơ là!
Cùng lúc đó bên phía Phượng Lan và Mộng Hàn.
Bắt đầu tập trung hồng sắc, toàn thân dường như được bao phủ lấy bởi một hồng quang cường liệt, huyết sắc trường phát điên cuồng vũ loạn.
Hai bên tay nhẹ nhàng huy động ma pháp trượng, vô số tia chớp trong nháy mắt đan hợp với nhau tạo thành một cầu ma pháp phức tạp màu hồng nhạt tựa một hồng liên điên cuồng hấp thụ những ma khí xung quanh.
Trong nháy mắt hàng vạn tia ma lực nhanh như tia chớp bắn ra phóng thẳng tới chỗ Mộng Hàn.
Trước mắt thấy sát khí bay đến, Mộng Hàn thi pháp tạo chú, cổ tự cuồng bạo hiện ra tạo thành một lá chắn đỡ đi đòn tấn công của Phượng Lan Y.
Hết thảy kinh hoàng, những đạo sĩ còn lại hoảng hốt tháo chạy. Nhất thời thi chuyển ma pháp cấp cao, bầu trời liền bị bao phủ đầy ma khí.
Oanh!" Một tiếng nổ lớn, toàn bộ đất trời đều bị chấn động mãnh liệt. Kết giới bị vỡ khiến Mộng Hàn bị tấn công thành một cái hố lớn.
Không gian xung quanh tràn ngập khói bụi cùng đất đá vụn vỡ giăng kín mù mịt.
" Phượng Lan, cô ra tay hơi quá rồi đó "
Lộ ra một ý cười như có như không có, song nhãn băng lãnh đầy sát khí của Phượng Lan Y hướng đến phía Mộng Hàn cay nghiệt nói:
" Ta còn chưa hả dạ, ả ta giết bao nhiêu hồ yêu của ta. Một chút này đã là cái gì "
Rất nhanh sau đó, đất bụi dần tản đi, hai bóng người cũng theo đó mà dần lộ diện, chỉ thấy Dương Ảnh nâng Mộng Hàn đỡ dậy.
Tức giận đến sắc mặt trắng bệch ra, làm thế quái nào mà ả có thể công kích một cách quái dị như vậy, cấp độ ma pháp cũng lớn như vậy.
" Chủ Nhân..."
Cản đi sát khí của Dương Ảnh, Mộng Hàn khó khăn nói.
" Rút "
Dứt lời một viên thuốc nhỏ bay ra.
Bùm... khói bốc lên tứ phía.
Ặc! dùng tay che mũi lại, sau đó đợi làn khói tan biến thì đã không thấy hình ảnh của Mộng Hàn và Dương Ảnh.
" Trụ được Vũ Cơ tầng thứ 5 của ta trong thời gian dài như vậy, xem ra cũng răt có bản lĩnh."
Bỗng từ không trung một giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên.
" Yêu nghiệt phương nào, giữa thanh thiên bạch nhật giám hạ sát ngưòi vô tội "
" Đông Ma Vương, chẳng phải đã quy ẩn nhiều năm rồi sao "
"Làm sao có thể, hắn ta còn trẻ như vậy "
"Sao lại đột nhiên xuất hiện"
Lúc này Độc Cô Tư Kinh đã hoàn toàn kinh hãi, hắn từng nghe qua Đông Ma Vương vì tuổi trẻ tài cao nhiều lần lập công lớn thu phục được lòng tin của các yêu nên được Ma tôn trọng dụng phong thành một trong tứ đại ma vương.
Nhưng từ khi được phong chức hắn đã quy ẩn biệt tích, nhiều năm liền không một lần xuất hiện.
Đột nhiên bây giờ lại lộ mặt.
" Ây da! Vấn Kỳ ngươi đó"
" Không từ mà biệt, biến mất nhiều năm như vậy làm người ta lo muốn chết"
Phượng Lan làm vẻ mặt giả vờ đau xót trêu chọc Vũ Vấn Kỳ. Dưói này Độc Cô Tư Kinh thu lại vẻ ngạc nhiên ho nhẹ nói lớn:
" Nếu tứ đại hộ pháp đã tụ tập đông đủ, vậy chi bằng cả bốn cùng tỉ thí chọn ra một ma tôn tạm thời xử lí chính sự "
Chậm rãi di chuyển xuống phía dưới đại sảnh Vũ Vấn Kỳ:
" Dạ Hiểu Y thái tử ở đây. Vậy thì lúc này chúng ta còn cần phải bầu chọn nữa à?"
Thấy tình có vẻ không ổn, Vương Tư Đồ lên tiếng:
" Đúng vậy, coi như là cho tiểu ma vương cơ hội tập sự "
"Vậy các vị ở đây còn ý kiến gì không? "
Phượng Lan bình thản nói:
" Ta không ý kiến "
Dứt lời tất cả ánh mắt đều hướng về phía Độc Cô Tư Kinh, ba trong tứ đại hộ pháp đã thống nhất ý kiến Độc Cô Tư Kinh không cách nào tiếp tục được âm mưu nên nghiến răng tức giận nói:
" Nếu ba ngưòi các ngươi đã cùng một ý kiến vậy còn nhìn ta làm gì "
Nghe thấy tứ đại ma vương đã đồng ý, chúng yêu phía dưới bèn đồng loạt quỳ xuống cung kính chấp tay đồng thanh nói lớn:
" Ma tôn chí cao vô thượng "
Trên này, Dạ Hiểu Y liền hiện một mặt băng lãnh đáp
" Có việc gì cứ nói"
Độc Cô Tư Kinh tiến lên trước, dõng dạt nói:
"Thời gian gần đây các danh môn chính phái ở nhân gian đang nổi lên khá nhiều cao thủ, bọn chúng nhiều lần đánh giết các yêu ma của chúng để cướp nội đan. Việc này cần phải được xử lí"
Tiến lên gần bên Độc Cô Tư Kinh, Thụy Lan bất khả tư nghị trầm mặt nói:
" Việc này đúng là cần phải xử lí thỏa đáng, những hồ yêu trong tộc của ta cũng đã bị thiệt mạng vô số. Ta không thể trơ mắt nhìn các đồng loại của mình bị thương vong thêm nữa"
Nghe những lời trình tấu vừa rồi của hai người họ, Dạ Hiểu Y hơi lo lắng bất an.
Nếu hiện tại y lộ ra vẻ mặt quá khác với mọi ngày thì e là không tốt. Hiểu được tình cảnh của y hiện tại, Vũ Vấn Kỳ nhanh chóng ra tay ứng cứu y.
" Việc này xin ma tôn giao cho thần xử lí, đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ xử lí sạch bọn chính phái đó "
Được cứu nguy, không do dự y liền chấp thuận giao việc này lại cho Vũ Vấn Kỳ xử lí.
" Ta đi với Vấn Kỳ "
Thụy Lan lên tiếng ngay sau khi thấy Dạ Hiểu Y đồng ý việc giao cho Vũ Vấn Kỳ đi xử lí chính sự.
"Thêm một người không phải tốt hơn sao "
Vũ Vấn Kỳ liếc mắt nhìn Phượng Lan sau đó không nói gì mà nhìn Dạ Hiểu Y rồi biến mất.
"Vấn Kỳ đợi ta"
Phượng Lan sau câu nói cũng biến mất. Sau khi cả hai rời đi lúc này Dạ Hiểu Y đứng phất dậy.
Ngay lập tức từ không khí một ảnh kiếm xuất hiện phi thẳng đến chỗ Độc Cô Tư Kinh, thanh kiếm như tia chớp nhanh chóng không tấn công trực diện nó chỉ xẹt lướt qua tóc hắn.
Độc Cô Tư Kinh như thất thần sau màn vừa rồi đứng chết lặng.
" Sau này đừng để ta phải thấy ngươi có ý gì khác"
Dứt lời Dạ Hiểu Y rời đi bỏ lại hai người kia đứng chôn chân tại đó.
- -------
Cửu Tiêu Vân Điện
Tịch Trác Tuyền sau khi biết được tin Dạ Cố bị nội thương cần phải bế quan lâu dài, Vũ Vấn Kỳ thì phải đi chấp hành nhiệm vụ ở nhân gian, hắn liền lộ ý cười nham hiểm.
" Nam Cung Uyển, ngươi đến ma giới bắt tên Dạ Hiểu Y về đây cho ta "
" Đã nhận lệnh"
Một luồn ma khí cực mạnh xuất hiện, hòa lẫn giữa muôn ngàn tiên khí xung quanh.
Ngay lúc này ở ma giới, Dạ Hiểu Y đang chán nản ngồi trong phòng nghịch mấy quân cờ. Sau đó y cảm nhận được có kẻ đột nhập.
Một cơn đau nhói truyền đến từ phía sau, song nhãn dần dần mơ hồ không nhìn rõ nữa sau đó trực tiếp ngất.
Đây là đâu! Sao mình không thể nhìn thấy được gì cả.
Rốt cuộc là ai đã làm vậy?
Một lâu sau, chậm rãi mở mắt,phía trước là một màu đen tối.
Mắt y bị một miếng vải đen bịn kín, mất đi thị giác khiến cơ thể y trở nên run rẩy sợ hãi. Tiếng bước chân chầm chấp tiến vào, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Có ngưòi đang đi đến.
Ngay lập tức theo bản năng Dạ Hiểu Y liền rút người lại sát vào trong tường, sợ hãi nói:
" Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?"
Đáp lại lời của y là bầu không gian yên tĩnh.
Người này bắt y đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Cướp? Giết? Hay bắt để uy hiếp?
Muôn ngàn câu hỏi tự đặt ra trong đầu của y.
Lại có thêm tiếng bước chân, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Mang hắn vào Tẩy Trùy"
Lúc này có hai bàn tay to lớn di chuyển đến kéo tay y, dùng sức lôi y dậy. Cố hết sức vùng vẫy để thoát ra nhưng sức của ngưòi này quá mạnh y không làm lại, liền bị người này kéo đi.
a a a a a " Hồng sắc nam nhân thống khổ mà điên cuồng, đau đớn dữ dội khiến y không chịu được mà rống lên đầy thống khổ thảm thiết.
Nguyên tố trong hồ nhất thời vũ động cuồng loạn, tựa như mãnh long tàn phá mọi thứ trong cơ thể y.
Dưói hồ sương mù trắng bao phủ khắp nơi, hàn khí lạnh thấu xương cứ tấn công vào thân thể y hai cánh tay thon dài bị hai đạo tia chớp huyết sắc cố định lại.
Thống khổ cùng tuyệt vọng khiến cho mài của y phải nhăn lại, cắn răng, im lặng chịu đựng loại hình đầy đau đớn này.
Vì sau mình lại rơi vào tình cảnh này.
Đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng...
Khiến y dần dần mất y đi ý thức, không chịu được mà gục ngã.
Cùng lúc đó ở trong bóng tối.
"Tiên đế, xem tình trạng của hắn chắc phải đợi khoảng ba ngày mới có thể lấy nội đan ra"
Tịch Trác Tuyền đang đứng ở một góc khuất nhìn xuống nam nhân tóc trắng dưói hồ.
" Giam hắn vào địa lao của Tây Ngô cung "
Hắc y nhân khẽ gật đầu, sau đó rời đi cùng Tịch Trác Tuyền.
- --------
Cơ thể đau quá, chuyện gì xảy ra vậy. Mọi việc xãy ra một cách đột ngột quá khiến y không thể hình dung nổi.
Y nhớ rất rõ ràng sau khi Tịch Hạ Nhiên vừa rời đi, y định tiến vào ma giới thì thấy Vũ Vấn Kỳ đang đi đến. Tiếp đó y được sự hỗ trợ của hắn, thành công tiếp quản ma giới.
Sau đó y bị một ngưòi lạ bắt cóc văng y vào một cái hồ, nơi đó rất đáng sợ, và y không nhớ gì nữa cả.
Lúc này ở nhân giới, Vũ Vấn Kỳ cùng Phượng Lan đang đối đầu với Mộng Hàn và Dương Ảnh cùng với một số đạo sĩ tu tiên khác.
" Hahaha thú vị rồi đây"
Xuất kích đầu tiên, Vũ Vấn Kỳ nhanh chóng tiêu thất tại chỗ, sau đó lại gần như lập tức ngưng tụ lại xuất hiện trước mặt Dương Ảnh, song đao trong tay không chút nương tình nhắm thẳng tới đối phương mà chém, bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ lấy, sau đó tay trái trong nháy mắt vung lên một đoản hỏa kiếm, với tốc độ mà mắt thường không thể trông thấy được phạt ngang vào thắt lưng Vũ Vấn Kỳ.
Lập tức bật người nhảy lùi về phía sau, Vũ Vấn Kỳ khẽ cười lạnh một tiếng. Thân ảnh y di chuyển tà mị, trực tiếp tấn công một đao uy vũ với tốc độ khủng khiếp tới hướng Dương Ảnh.
" Á " cả kinh, vội vàng dựng người ngã lùi về phía sau hàng chục thước. Trước mặt y xuất hiện vô số chú văn thánh quang đang phát thần được triệu hồi bởi hai đạo sĩ kia
" Tốt, xem ra ta phải giải quyết đám vướng tay chân này rồi "
Song nhãn nhắm lại, Vũ Vấn Kỳ bình tĩnh niệm một chú ngữ thâm ảo khó hiểu.
Thân thể nhẹ nhàng phân ra vô số thân ảnh trong suốt, tức khắc tản ra di chuyển quỷ dị thoát ẩn thoát hiện,điên cuồng tấn công vào hai tên đạo sĩ kia.
Trong tức khắc những thân ảnh tan biến mất.
Bịch
Thân thể hai tên đạo sĩ không toàn thây rơi xuống đất, máu chảy lênh láng cả một vùng.
" Đúng là không tự lượng sức mình "
Thoạt nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Dương Ảnh biết y đã đụng phải một đối thủ không tầm thường. Thân pháp hắn chiến đấu quỷ dị vô cùng lợi hại, một khắc cũng không thể lơ là!
Cùng lúc đó bên phía Phượng Lan và Mộng Hàn.
Bắt đầu tập trung hồng sắc, toàn thân dường như được bao phủ lấy bởi một hồng quang cường liệt, huyết sắc trường phát điên cuồng vũ loạn.
Hai bên tay nhẹ nhàng huy động ma pháp trượng, vô số tia chớp trong nháy mắt đan hợp với nhau tạo thành một cầu ma pháp phức tạp màu hồng nhạt tựa một hồng liên điên cuồng hấp thụ những ma khí xung quanh.
Trong nháy mắt hàng vạn tia ma lực nhanh như tia chớp bắn ra phóng thẳng tới chỗ Mộng Hàn.
Trước mắt thấy sát khí bay đến, Mộng Hàn thi pháp tạo chú, cổ tự cuồng bạo hiện ra tạo thành một lá chắn đỡ đi đòn tấn công của Phượng Lan Y.
Hết thảy kinh hoàng, những đạo sĩ còn lại hoảng hốt tháo chạy. Nhất thời thi chuyển ma pháp cấp cao, bầu trời liền bị bao phủ đầy ma khí.
Oanh!" Một tiếng nổ lớn, toàn bộ đất trời đều bị chấn động mãnh liệt. Kết giới bị vỡ khiến Mộng Hàn bị tấn công thành một cái hố lớn.
Không gian xung quanh tràn ngập khói bụi cùng đất đá vụn vỡ giăng kín mù mịt.
" Phượng Lan, cô ra tay hơi quá rồi đó "
Lộ ra một ý cười như có như không có, song nhãn băng lãnh đầy sát khí của Phượng Lan Y hướng đến phía Mộng Hàn cay nghiệt nói:
" Ta còn chưa hả dạ, ả ta giết bao nhiêu hồ yêu của ta. Một chút này đã là cái gì "
Rất nhanh sau đó, đất bụi dần tản đi, hai bóng người cũng theo đó mà dần lộ diện, chỉ thấy Dương Ảnh nâng Mộng Hàn đỡ dậy.
Tức giận đến sắc mặt trắng bệch ra, làm thế quái nào mà ả có thể công kích một cách quái dị như vậy, cấp độ ma pháp cũng lớn như vậy.
" Chủ Nhân..."
Cản đi sát khí của Dương Ảnh, Mộng Hàn khó khăn nói.
" Rút "
Dứt lời một viên thuốc nhỏ bay ra.
Bùm... khói bốc lên tứ phía.
Ặc! dùng tay che mũi lại, sau đó đợi làn khói tan biến thì đã không thấy hình ảnh của Mộng Hàn và Dương Ảnh.
" Trụ được Vũ Cơ tầng thứ 5 của ta trong thời gian dài như vậy, xem ra cũng răt có bản lĩnh."
Bỗng từ không trung một giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên.
" Yêu nghiệt phương nào, giữa thanh thiên bạch nhật giám hạ sát ngưòi vô tội "
/37
|