Chàng rể phi thường - Full

Chương 60: Giang Phong thật ngây thơ

/522


Đương nhiên là ở đây thì Sở Phàm sẽ không nói những lời như vậy, cứ hành động tự nhiên thuận theo thực tế thôi.

Mộng Dao đi đến trước mặt Sở Phàm, nhẹ nhàng kéo tay anh rồi nắm chặt lấy bàn tay, đưa mắt ra hiệu anh cứ yên tâm, rồi ghé vào tai anh thì thầm: “Anh đừng để ý, nếu anh không thích thì lát nữa em nói với Khương Dĩnh một câu rồi chúng mình đi riêng là được.”

Cô cũng cảm nhận được hoàn cảnh hiện tại của Sở Phàm vô cùng khó xử.

“Anh không sao đâu, anh chỉ sợ bạn trai cô ấy ăn nói quá tự đắc, đến lúc bị bẽ mặt thì sẽ rất xấu hổ đấy.” Sở Phàm cười với giọng hơi bất lực.

Nếu thực sự phải đến cửa hàng Minh Hà Thượng Khê để đọ mức tiêu tiền thì người này có tiêu đến khuynh gia bại sản cũng không đọ được với Sở Phàm đâu.

Kể cả các thương hiệu khác cũng thế, chỉ là xem Sở Phàm có muốn đọ sức không thôi, hy vọng cậu ta biết điều một chút, đừng có đến lúc đó lại tự tìm rắc rối cho mình.

“Bà chủ của thương hiệu Minh Hà Thượng Khê là một nữ doanh nhân cực giỏi, vừa xinh đẹp lại có khối tài sản lên tới hàng trăm triệu, thương hiệu của chị ấy đã vươn ra tới cả nước ngoài, kênh tiêu thụ vô cùng lợi hại, nhà họ Giang bọn anh mấy lần muốn hợp tác với sếp tổng của Minh Hà Thượng Khê mà tiếc là chưa có cơ hội, nếu không nhà họ Giang bọn anh đã có cơ hội bước ra khỏi thị trường Khu Tịnh Yên, vươn ra phát triển khắp thành phố Vân Hải này rồi.

“Nhà họ Giang bọn anh là một dòng họ lớn như vậy mà bà chủ của Minh Hà Thượng Khê lại không nể mặt à?” Khương Dĩnh có hơi thắc mắc.

“Em không biết đâu, bà chủ Minh Hà Thượng Khê có cao ốc Thiên Môn chống lưng, cao ốc Thiên Môn là trung tâm thương mại của cả thành phố Vân Hải này, là một đế chế thương mại lớn nhất, có một chỗ dựa lớn như vậy, chị ấy muốn hợp tác với ai chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi à, nhà họ Giang bọn anh vẫn chưa đủ cái tư cách đấy.” Giang Phong lắc đầu.

Khi nói tới cao ốc Thiên Môn, đến một Giang Phong cao ngạo như vậy mà cũng phải rụt cổ lại, vẻ mặt đầy sự thận trọng và e dè, là trung tâm đế chế thương mại của cả thành phố Vân Hải này, nhân viên của cao ốc Thiên Môn kể cả là một người lao công thôi, lương cũng nhiều hơn cả tiền tiêu vặt của cậu ta rồi.

“Ghê thế cơ á? Nếu sau này em tốt nghiệp mà được vào đấy làm thì tốt biết mấy.” Khương Dĩnh suýt xoa nói.

“Hờ hờ, ở đấy thì thôi khỏi phải nghĩ nữa, yêu cầu tuyển dụng cao lắm, hơn nữa có một số chức vụ phải ký hợp đồng trọn đời, có nghĩa là hợp đồng bán thân luôn ấy, em có muốn thế không?” Giang Phong cười lên hai tiếng.

“Em không muốn lắm, nhưng nếu thực sự được trọng dụng, thì đến đó chắc chắn sẽ là một lựa chọn đúng đắn, tiếc là không có mối quan hệ thì muốn vào đó cũng khó.” Khương Dĩnh lắc đầu, ý muốn này khó mà thành hiện thực được.

Nhưng Sở Phàm đứng bên cạnh thì lại có vài ý nghĩ, cao ốc Thiên Môn đúng là sự lựa chọn tuyệt vời nhất của rất nhiều người, anh có thể suy nghĩ rồi đưa mấy người bạn cùng ký túc có hoàn cảnh bình thường vào đó làm được, để tránh việc ra khỏi trường rồi lại chạy vạy khắp nơi lao đao tìm việc một cách khổ sở.

Nhưng đây cũng là một ý nghĩ mà thôi, tạm thời cứ gác lại ở đó đã.

Bốn người đã nhanh chóng đi tới trước cửa hàng thương hiệu Minh Hà Thượng Khê, thương hiệu này chủ yếu là sản phẩm dành cho phụ nữ, mỹ phẩm, đồ trang sức, quần áo, gì cũng đều có cả, hơn nữa lại đang phát triển dần theo hướng sản phẩm xa xỉ, giá cả không hề rẻ nhưng công nghệ chế tác thì cũng phải nói là hàng đầu, toàn bộ đều là chế tác bằng phương pháp thủ công, được truyền tai nhau rất mạnh mẽ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hiệu ứng thương hiệu Minh Hà Thượng Khê lại ngày càng mãnh liệt như vậy.

Bất cứ một loại sản phầm nào muốn làm tốt, thì đầu tư vào chất lượng sản phẩm vẫn là điều cơ bản nhất.

“Hai người đẹp, nào vào đây, quản lý của cửa hàng này là bạn anh, các em cứ xem trước đi, cảm thấy thích cái nào là mua được ngay, không cần phải xếp hàng gì cả.” Giang Phong vừa vào đến cửa hàng đã ra oai khoe khoang luôn.

Vì khách hàng rất đông, các khách hàng ở đây đều phải xếp hàng mới tới lượt thử đồ, thanh toán, nên câu nói này cửa Giang Phong vừa nói xong đã khiến không ít người cảm thấy khó chịu.

Nhưng quản lý cửa hàng nhìn thấy Giang Phong thì lập tức niềm nở: “Thì ra là Giang Phong à? Hôm nay lại đưa người đẹp nào đến mua đồ thế?”

Cô quản lý với thân hình uyển chuyển vừa nhận ra câu nói của mình đã lỡ lời, thế chẳng phải là nói Giang Phong đa tình hay sao? Nhưng Khương Dĩnh nghe thấy câu đó xong dường như cũng không để bụng, nên cô quản lý này mới thấy yên tâm phần nào, nếu vì câu nói này mà khiến Giang Phong tức giận thì cũng hơi nguy.

“Để cho hai người đẹp này chọn đồ đã, chọn xong thì tôi sẽ thanh toán.” Giang Phong nói với giọng hào phóng.

“Không cần đâu, anh Sở Phàm sẽ mua cho em.” Trần Mộng Dao cảm ơn một cách lịch sự rồi từ chối thẳng luôn ý tốt của Giang Phong.

Giang Phong là bạn trai của Khương Dĩnh, chứ đâu phải bạn trai của Trần Mộng Dao cô đâu, điều này thì cô cũng thừa hiểu được, hơn nữa Trần Mộng Dao rất ghét loại đàn ông lăng nhăng đa tình, mà Sở Phàm bây giờ cũng đâu phải không có tiền, đâu phải không có khả năng về kinh tế để mua đồ cho cô đâu.

Kể cả Sở Phàm không có tiền, thì trên người cô vẫn còn một trăm nghìn cơ mà, dù có thế nào đi nữa cũng chưa đến lượt tên Giang Phong này mua đồ cho cô.

“Em bảo cậu ta mua đồ cho em? Trang sức ở Minh Hà Thượng Khê này ít nhất cũng phải hơn một nghìn tệ một chiếc, anh nghe Khương Dĩnh nói cậu ta mua tặng cho người ta một cái điện thoại thôi cũng phải vất vả lắm rồi, em lại mong cậu ta mua đồ hàng hiệu cho em à?” Giang Phong phì cười.

“Thôi mà anh Phong, anh nói ít thôi, mọi người đi chơi cùng nhau cho vui là được rồi, xã hội này cũng phải có người này người kia chứ, hoàn cảnh của anh Sở Phàm cũng hơi đáng thương một chút, không thể so sánh với anh được, nhưng anh ấy đối xử với mọi người cũng không xấu, anh đừng cứ sỉ nhục anh ấy như thế, anh không cho anh Sở Phàm sĩ diện thì thôi, nhưng cũng phải nể mặt em và Mộng Dao chứ đúng không?” Những câu nói này của Khương Dĩnh đúng là xuất phát từ đáy lòng, cô ấy không muốn mọi người đi với nhau cuối cùng lại không vui vẻ gì, việc gì phải như thế chứ? Nếu chỉ vì một anh Sở Phàm này thì quả là không đáng.

“Ừ, anh biết rồi, nể mặt hai người đẹp bọn em đấy.” Giang Phong nói với giọng ra vẻ rất rộng lượng.

“Tiểu Khả, nể tình là bạn học cũ, hôm nay cậu phải phục vụ cho tốt hai người đẹp này đó nhé.” Giang Phong dặn dò cô quản lý cửa hàng.

“Cậu cứ yên tâm đi, Minh Hà Thượng Khê bọn tôi chú trọng nhất là phục vụ, đây là khẩu hiệu chính của thương hiệu chúng tôi đấy.” Cô quản lý Khả Nhi cười tươi nói, rồi đón hai người đẹp vào bên trong, đây là khu dành cho VIP, không cần phải xếp hàng, không cần chờ đợi, có thể thử tùy ý và thanh toán luôn.

Chờ cho bốn người bọn Sở Phàm đi vào bên trong xong, cô quản lý mới ra ngoài giải thích với những khách hàng đang tỏ vẻ bức xúc.

“Vừa rồi đó là người của nhà họ Giang ở khu Tịnh Yên, dòng họ người ta có tiền, đủ tư cách để trở thành hội viên cao cấp của Minh Hà Thượng Khê chúng em, nên có thể hưởng dịch vụ đặc biệt ở đây, hy vọng mọi người hiểu cho ạ.” Khả Nhi nghĩ rằng những người này sau khi nghe đến danh tiếng nhà họ Giang thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

“Là nhà họ Giang mà có vua cá cược Giang Mậu đó à?” Một người trong đám người đó lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy ạ, xem ra anh cũng quen biết anh ấy nhỉ.” Khả Nhi mỉm cười.

“Chẳng trách, dòng họ đấy thì lợi hại rồi, không so được đâu, không so được đâu.” Người trung niên này lắc đầu.

Nghe thấy danh tiếng vua cá cược, không ít người dù cảm thấy bất công nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa cả.

Trong cửa hàng, Sở Phàm ra ghế ngồi, yên tĩnh chờ đợi Mộng Dao chọn trang sức, Giang Phong đi tới đưa cho anh một điếu thuốc, rồi ngồi xuống cùng Sở Phàm.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Sở Phàm xua tay, tuy anh cũng hút thuốc, nhưng tên Giang Phong này rõ ràng là có thái độ đối đầu với anh, anh không thích kiểu giả vờ bằng mặt không bằng lòng với cậu ta.

“Hờ hờ, người anh em, thương lượng một chuyện đi, cậu bỏ Mộng Dao, tôi cho cậu năm mươi nghìn mà tiêu xài, thấy sao hả?” Giang Phong lấy điện thoại rồi giơ mã vạch của Wechat ra: “Nào, quét một cái kết bạn cái nhỉ, tôi chuyển tiền sang cho cậu.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


/522

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status