Cuối cùng, trận quyết đấu chấn động lòng người cũng hạ màn rồi.
Thái Thượng trưởng lão năng lực nghịch thiên, cuối cùng vẫn thua dưới tay Ngô Bách Tuế, thậm chí còn chết thảm dưới đao của Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế đã giành được chiến thắng cuối cùng, anh giống như một vị vua, bay từ giữa không trung đáp xuống đất, đứng hiên ngang lẫm liệt.
Mọi người ở hiện trường đều ngơ ngác, bọn họ đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi nhưng khi kết cục xuất hiện, họ lại có cảm giác kỳ diệu như không hề có thật. Mỗi một người đều gần như chìm trong giấc mơ, ngơ ngẩn đến mức không thể bình tĩnh lại được.
Trang viên rộng lớn tạm thời chìm trong yên lặng.
Bầu trời, trong như đã rửa.
Thế giới, bình yên tĩnh lặng.
Mọi thứ, dường như đều trở nên tốt đẹp.
Qua một hồi lâu, những người ở đây mới chợt lấy lại tinh thần. Ngay lập tức, trên mặt mọi người là nụ cười tươi sáng nhất, ánh mắt họ ánh lên tia sáng của sự vui mừng. Có người phấn khích đến mức gào lên hoan hô, có người vui phát khóc, khóc đến mức không kìm chế được, có người điên cuồng thét chói tai. Đây là chiến thắng tuyệt đối, thắng lợi cuối cùng, đúng là không dễ dàng gì, làm mọi người thật lòng cảm nhận được ý nghĩa của sự giải thoát. Niềm vui này, không thể diễn tả bằng lời.
Gia tộc khổng lồ nhà họ Đường này, quá mạnh mẽ quá kinh khủng, bị một gia tộc như vậy nhằm vào, vốn dĩ mọi người đã không còn bất kỳ hi vọng nào nữa. Bởi vì cho dù là ai, muốn đấu với nhà họ Đường thì đều như lấy trứng chọi đá, không hề có chút khả năng chiến thắng.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại giống Đấng cứu thế xuống nhân gian, đánh bại những cao thủ tuyệt đỉnh của nhà họ Đường, giết chết trưởng tộc nhà họ Đường, thậm chí còn tiêu diệt Thái Thượng trưởng lão lợi hại nhất nhà họ Đường, san bằng hết tất cả những chướng ngại vật nhà họ Đường, giành lấy cơ hội sống, mang đến cho mọi người một niềm hi vọng bất tận.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng biết ơn, tôn sùng và nể phục Ngô Bách Tuế.
Tâm trạng Ngô Thanh Đế mãnh liệt như làn sóng đang dâng trào, đứa con trai Ngô Bách Tuế của ông đã kiên trì nổi, vẫn còn sống, hơn nữa đã tạo ra thần thoại bất phàm, cứu vớt toàn bộ gia tộc họ Ngô. Dường như Ngô Thanh Đế muốn bật khóc, sau khi nhà họ Ngô gặp phải những kiếp nạn, cuối cùng họ vẫn tồn tại, quan trọng hơn nữa là… Nhà họ Ngô có Ngô Bách Tuế, có hi vọng lớn trong tương lai. Ngô Bách Tuế có thể dẫn dắt nhà họ Ngô lên đỉnh huy hoàng, Ngô Thanh Đế cảm thấy cực kỳ vui mừng và tự hào vì đã có một đứa con trai như vậy.
Hai vợ chồng Đường Chấn Phong cũng rơm rớm nước mắt vì xúc động. Bọn họ trốn khỏi nhà họ Đường là vì túi gấm của Ngô Lại, đến nhà họ Ngô để tìm lối thoát. Khi thấy trong túi gấm chỉ có vẻn vẹn một mảnh giấy, thật ra họ lại chìm trong tuyệt vọng. Không ngờ sau những khó khăn trắc trở, đúng là cuối cùng túi gấm đã nhắc đến việc Dương Kim Dương giúp đỡ mọi người. Ông đã đánh đổi bằng tính mạng của mình, truyền võ công cả đời cho Ngô Bách Tuế, mà Ngô Bách Tuế đã dùng chính sức lực của mình để đánh bại hàng trăm nhân tài, giết những người lợi hại nhất nhà họ Đường, dọn dẹp hung thú trong cấm địa nhà họ Ngô, cứu rỗi tất cả mọi người. Cái kết này, thật sự khiến mọi người vui mừng, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đều vui đến mức không thể kiềm chế được. Họ càng cảm thấy may mắn vì mình đã có một người con rể như Ngô Bách Tuế.
Lần này, cuối cùng trái tim đã căng thẳng rất lâu của Đường Dĩnh cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Cô cứ lo lắng Ngô Bách Tuế không chịu đựng nổi nhưng cuối cùng Ngô Bách Tuế vẫn kiên trì đến cùng, đồng thời giết chết Thái Thượng trưởng lão, giải quyết chướng ngại to lớn nhất. Lần này, mọi người thực sự được giải cứu, bình yên trở lại. Những nỗ lực của Ngô Bách Tuế không hề vô ích, anh đã trở thành vị thần trong lòng mọi người, trở thành thứ tình cảm chân thành trong lòng Đường Dĩnh. Đường Dĩnh rất biết ơn vì cuối cùng Ngô Bách Tuế không xảy ra việc gì, chỉ cần Ngô Bách Tuế còn sống, cô đã thấy vui.
Nhưng trong lúc mọi người đang hoan hô, nhảy cẫng lên mừng rỡ như điên thì Ngô Bách Tuế vẫn đứng như một vị vua chợt ngã xuống đất.
Một tiếng ầm vang, hiện trường chấn động.
Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười của mọi người đều cứng đờ, cảm xúc của mọi người chợt giống một bức ảnh tĩnh, ai ai cũng trợn mắt há mồm.
Ngô Thanh Đế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, bốn người chạy như bay về phía Ngô Bách Tuế.
Những người khác cũng chợt tỉnh táo lại, cũng dồn dập chạy về phía Ngô Bách Tuế.
Đường Dĩnh là người đầu tiên bước đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, cô lo lắng ngồi xổm xuống, giọng nói run rẩy, sốt sắng kêu lên: “Bách Tuế, Bách Tuế, anh tỉnh lại đi, anh có sao không?”
Ngô Bách Tuế là người chiến thắng cuối cùng nhưng tình trạng anh bây giờ lại thê thảm đến mức làm mọi người không dám nhìn. Màu đỏ trên người anh đã biến mất nhưng da dẻ lại chỗ xanh chỗ tím, còn có rất nhiều mạch máu. Thậm chí có nhiều nơi còn nứt toạc, không còn chỗ nào lành lặn.
Trái tim Đường Dĩnh rất đau rất đau, cô không dám đụng vào Ngô Bách Tuế. Cô sợ mình đụng phải vết thương của anh, làm anh đau đớn. Cho đến tận lúc này, nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, Đường Dĩnh mới cảm nhận rõ cơ thể của Ngô Bách Tuế đã bị tàn phá nghiêm trọng đến nhường nào. Lúc trước, khi Ngô Bách Tuế bắt đầu sử dụng hóa ma, Đường Dĩnh đã lo lắng tinh nguyên của anh sẽ bị tiêu hao quá độ. Sau đó, khi Ngô Bách Tuế đạt đến đỉnh cao của cảnh giới hóa ma, Đường Dĩnh cũng biết anh đang hi sinh mạng sống của mình để hoàn thành cuộc chiến cuối cùng. Cô biết Ngô Bách Tuế làm như vậy sẽ nguy hiểm đến nhường nào nhưng Ngô Bách Tuế vẫn kiên trì đến cùng. Đường Dĩnh còn tưởng Ngô Bách Tuế có thể chịu đựng được, cuối cùng cũng không sao nhưng bây giờ nhìn lại, tình hình của Ngô Bách Tuế không ổn chút nào!
Đường Dĩnh lo lắng đến cực đỉnh, mắt cô đỏ hết cả lên. Cô nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, mong anh hãy trả lời mình nhưng Ngô Bách Tuế không hề có chút phản ứng nào. Anh nhắm mắt, gương mặt tái nhợt, im hơi lặng tiếng, giống như đã chết rồi.
Lúc này, Đường Chấn Phong chạy sang đây. Ông ta ngồi xổm xuống xem xét tình hình của Ngô Bách Tuế, sau đó lại lấy một viên Kim Sang Thần Dược trên người mình ra, nhanh chóng đút cho Ngô Bách Tuế, sau đó, ông ta an ủi Đường Dĩnh: “Đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu!”
Ngô Thanh Đế và Tống Nghi Nhiên cũng chạy đến bên này, Ngô Thanh Đế nhìn Ngô Bách Tuế thật kỹ rồi mới trầm giọng lên tiếng: “Bách Tuế đã trả giá quá nhiều cho trận chiến này”.
Giọng của Ngô Thanh Đế khàn khàn, ông nhìn con trai mình ra nông nổi này, cũng thấy cực kỳ đau lòng. Ông biết trạng thái hóa ma trong đòn cuối cùng của Ngô Bách Tuế đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể anh. Để giành được chiến thắng, thật sự Ngô Bách Tuế đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình.
Sau Đường Chấn Phong sao có thể không biết những tổn hại mà công phu hóa ma mang lại chứ, ông ta cũng thấy bây giờ Ngô Bách Tuế đang trong tình huống nguy hiểm. Ban nãy ông ta an ủi Đường Dĩnh, thật ra cũng là đang thuyết phục chính bản thân ông ta rằng Kim Sang Thần Dược sẽ phát huy tác dụng của nó và làm giảm thương tích trên người Ngô Bách Tuế.
Người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ vội vã chạy đến cũng nghe những gì Ngô Thanh Đế nói. Vẻ mặt của họ đều trở nên cực kỳ nghiêm túc. Ai cũng biết, để giành được chiến thắng trong trận chiến này, anh đã vất cả biết nhường nào. Ngô Bách Tuế đã trả cái giá vô cùng lớn, anh hoàn toàn mặc kệ mọi thứ để đổi lấy sự bình an cho mọi người.
Sắc mặt của Hạ Mạt Hàn trong đám người cũng âm trầm đến cực đỉnh. Từ trước đến nay, trạng thái của Ngô Bách Tuế luôn tác động đến trái tim của Hạ Mạt Hàn. Ngô Bách Tuế đánh thắng Thái Thượng trưởng lão, sống sót trở về, Hạ Mạt Hàn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cơ thể anh đang đầy rẫy những vết thương, sống chết chưa rõ, Hạ Mạt Hàn nhịn không được lo lắng. Cô và Ngô Bách Tuế không thể ở bên nhau nữa nhưng trong thâm tâm, cô không thể quên Ngô Bách Tuế, chỉ khi Ngô Bách Tuế được bình an thì thế giới của cô mới có ánh sáng.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Bầu không khí căng thẳng khẩn trương.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện Ngô Bách Tuế hãy tỉnh lại.
Nhưng từng giây từng phút trôi qua, sau khi Ngô Bách Tuế uống Kim Sang Thần Dược, anh vẫn không hề có chút phản ứng nào, cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lần này, Đường Dĩnh hoảng hơn, cô nghẹn ngào lo lắng nói: “Bách Tuế, anh tỉnh lại đi, anh nói chuyện với em đi!”
Trong lòng Đường Dĩnh đã có cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn, cô rất sợ, sợ cuối cùng Ngô Bách Tuế sẽ không tỉnh lại được nữa.
Đường Chấn Phong cũng rất căng thẳng. Theo lý thuyết, sau khi Ngô Bách Tuế uống Kim Sang Thần Dược, mặc dù không thể tỉnh lại ngay nhưng ít nhất cũng sẽ có dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhưng Đường Chấn Phong lại phát hiện, dường như trạng thái của Ngô Bách Tuế càng ngày càng không ngừng xấu đi.
Ngô Thanh Đế cũng thấy được sự không bình thường, ông cũng hoảng, lập tức hô lên với đám người chung quanh: “Bác sĩ, bác sĩ, có bác sĩ ở đây không, nhanh chân sang đây xem thử đi”.
Nhà họ Ngô là gia tộc đứng đầu trong nước, trong gia tộc có sắp xếp bệnh viện tư nhân. Trong bệnh viện có thuê rất nhiều bác sĩ có tài chữa bệnh kiệt xuất, trong đó không hề thiếu chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng cả nước. Thấy đến Kim Sang Thần Dược cũng vô dụng nên Ngô Thanh Đế không dám chậm trễ, lập tức gọi bác sĩ trong gia tộc đến.
Nghe Ngô Thanh Đế gọi, một ông lão hơn sáu mươi tuổi lập tức bước ra khỏi đám người. Ông ấy là bác sĩ riêng của nhà họ Ngô, tinh thông y thuật Đông y, cũng am hiểu Tây y. Ông ấy chạy đến bên cạnh Ngô Bách Tuế với tốc độ nhanh nhất, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho Ngô Bách Tuế.
Khi bác sĩ bắt mạch, sắc mặt của ông ấy rất nghiêm túc và chăm chú nhưng dần dần bắt đầu trở nên hoảng loạn, ánh mắt của ông ấy ánh lên nét sợ hãi.
Một lát sau, ông ấy chậm rãi thu hồi bàn tay bắt mạch cho Ngô Bách Tuế, nghiêm túc nhìn về phía Ngô Thanh Đế, đau lòng nói: “E là Tam thiếu gia không ổn rồi”.
Một câu nói, giống như sét đánh giữa trời quang, làm đám người ở hiện trường ngơ ngác.
Mặt Ngô Thanh Đế biến sắc, ông lắc đầu, hoang man nói với bác sĩ: “Không thể nào, con tôi không thể không ổn được, ông phải xem xét thật kỹ cho tôi”.
Mặc dù Ngô Thanh Đế biết hóa ma đã tổn lại lớn đến cơ thể của Ngô Bách Tuế nhưng thể chất của Ngô Bách Tuế đặc biệt. Nếu anh kiên trì đến cùng thì nhất định có thể sống sót. Ngô Thanh Đế không tin Ngô Bách Tuế sẽ chết, cũng không thể chấp nhận được.
Đường Dĩnh nghe bác sĩ già nói thì lập tức nước mắt đầm đìa, sự khủng hoảng và tuyệt vọng trong lòng cô đã lên đến cực điểm. Cô cực kỳ sợ hãi, cực kỳ khó chịu, ngực cô dâng trào cảm xúc, không thở nổi.
Hạ Mạt Hàn cũng yên lặng ướt hốc mắt. Trái tim cô cũng đau như cắt, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không thể nghĩ được gì, cũng không dám nghĩ đến việc có thể Ngô Bách Tuế sẽ chết.
Bác sĩ nhíu chặt mày, trả lời một cách cẩn thận: “Tam thiếu gia đã tiêu hao quá nhiều sức lực, thể lực suy kiệt, hơn nữa nội tạng của cậu ấy còn bị khí kình kia bào mòn, tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. E rằng Tam thiếu gia sẽ chỉ kiên trì thêm được vài phút nữa”.
Thái Thượng trưởng lão năng lực nghịch thiên, cuối cùng vẫn thua dưới tay Ngô Bách Tuế, thậm chí còn chết thảm dưới đao của Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế đã giành được chiến thắng cuối cùng, anh giống như một vị vua, bay từ giữa không trung đáp xuống đất, đứng hiên ngang lẫm liệt.
Mọi người ở hiện trường đều ngơ ngác, bọn họ đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi nhưng khi kết cục xuất hiện, họ lại có cảm giác kỳ diệu như không hề có thật. Mỗi một người đều gần như chìm trong giấc mơ, ngơ ngẩn đến mức không thể bình tĩnh lại được.
Trang viên rộng lớn tạm thời chìm trong yên lặng.
Bầu trời, trong như đã rửa.
Thế giới, bình yên tĩnh lặng.
Mọi thứ, dường như đều trở nên tốt đẹp.
Qua một hồi lâu, những người ở đây mới chợt lấy lại tinh thần. Ngay lập tức, trên mặt mọi người là nụ cười tươi sáng nhất, ánh mắt họ ánh lên tia sáng của sự vui mừng. Có người phấn khích đến mức gào lên hoan hô, có người vui phát khóc, khóc đến mức không kìm chế được, có người điên cuồng thét chói tai. Đây là chiến thắng tuyệt đối, thắng lợi cuối cùng, đúng là không dễ dàng gì, làm mọi người thật lòng cảm nhận được ý nghĩa của sự giải thoát. Niềm vui này, không thể diễn tả bằng lời.
Gia tộc khổng lồ nhà họ Đường này, quá mạnh mẽ quá kinh khủng, bị một gia tộc như vậy nhằm vào, vốn dĩ mọi người đã không còn bất kỳ hi vọng nào nữa. Bởi vì cho dù là ai, muốn đấu với nhà họ Đường thì đều như lấy trứng chọi đá, không hề có chút khả năng chiến thắng.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại giống Đấng cứu thế xuống nhân gian, đánh bại những cao thủ tuyệt đỉnh của nhà họ Đường, giết chết trưởng tộc nhà họ Đường, thậm chí còn tiêu diệt Thái Thượng trưởng lão lợi hại nhất nhà họ Đường, san bằng hết tất cả những chướng ngại vật nhà họ Đường, giành lấy cơ hội sống, mang đến cho mọi người một niềm hi vọng bất tận.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng biết ơn, tôn sùng và nể phục Ngô Bách Tuế.
Tâm trạng Ngô Thanh Đế mãnh liệt như làn sóng đang dâng trào, đứa con trai Ngô Bách Tuế của ông đã kiên trì nổi, vẫn còn sống, hơn nữa đã tạo ra thần thoại bất phàm, cứu vớt toàn bộ gia tộc họ Ngô. Dường như Ngô Thanh Đế muốn bật khóc, sau khi nhà họ Ngô gặp phải những kiếp nạn, cuối cùng họ vẫn tồn tại, quan trọng hơn nữa là… Nhà họ Ngô có Ngô Bách Tuế, có hi vọng lớn trong tương lai. Ngô Bách Tuế có thể dẫn dắt nhà họ Ngô lên đỉnh huy hoàng, Ngô Thanh Đế cảm thấy cực kỳ vui mừng và tự hào vì đã có một đứa con trai như vậy.
Hai vợ chồng Đường Chấn Phong cũng rơm rớm nước mắt vì xúc động. Bọn họ trốn khỏi nhà họ Đường là vì túi gấm của Ngô Lại, đến nhà họ Ngô để tìm lối thoát. Khi thấy trong túi gấm chỉ có vẻn vẹn một mảnh giấy, thật ra họ lại chìm trong tuyệt vọng. Không ngờ sau những khó khăn trắc trở, đúng là cuối cùng túi gấm đã nhắc đến việc Dương Kim Dương giúp đỡ mọi người. Ông đã đánh đổi bằng tính mạng của mình, truyền võ công cả đời cho Ngô Bách Tuế, mà Ngô Bách Tuế đã dùng chính sức lực của mình để đánh bại hàng trăm nhân tài, giết những người lợi hại nhất nhà họ Đường, dọn dẹp hung thú trong cấm địa nhà họ Ngô, cứu rỗi tất cả mọi người. Cái kết này, thật sự khiến mọi người vui mừng, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đều vui đến mức không thể kiềm chế được. Họ càng cảm thấy may mắn vì mình đã có một người con rể như Ngô Bách Tuế.
Lần này, cuối cùng trái tim đã căng thẳng rất lâu của Đường Dĩnh cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Cô cứ lo lắng Ngô Bách Tuế không chịu đựng nổi nhưng cuối cùng Ngô Bách Tuế vẫn kiên trì đến cùng, đồng thời giết chết Thái Thượng trưởng lão, giải quyết chướng ngại to lớn nhất. Lần này, mọi người thực sự được giải cứu, bình yên trở lại. Những nỗ lực của Ngô Bách Tuế không hề vô ích, anh đã trở thành vị thần trong lòng mọi người, trở thành thứ tình cảm chân thành trong lòng Đường Dĩnh. Đường Dĩnh rất biết ơn vì cuối cùng Ngô Bách Tuế không xảy ra việc gì, chỉ cần Ngô Bách Tuế còn sống, cô đã thấy vui.
Nhưng trong lúc mọi người đang hoan hô, nhảy cẫng lên mừng rỡ như điên thì Ngô Bách Tuế vẫn đứng như một vị vua chợt ngã xuống đất.
Một tiếng ầm vang, hiện trường chấn động.
Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười của mọi người đều cứng đờ, cảm xúc của mọi người chợt giống một bức ảnh tĩnh, ai ai cũng trợn mắt há mồm.
Ngô Thanh Đế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, bốn người chạy như bay về phía Ngô Bách Tuế.
Những người khác cũng chợt tỉnh táo lại, cũng dồn dập chạy về phía Ngô Bách Tuế.
Đường Dĩnh là người đầu tiên bước đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, cô lo lắng ngồi xổm xuống, giọng nói run rẩy, sốt sắng kêu lên: “Bách Tuế, Bách Tuế, anh tỉnh lại đi, anh có sao không?”
Ngô Bách Tuế là người chiến thắng cuối cùng nhưng tình trạng anh bây giờ lại thê thảm đến mức làm mọi người không dám nhìn. Màu đỏ trên người anh đã biến mất nhưng da dẻ lại chỗ xanh chỗ tím, còn có rất nhiều mạch máu. Thậm chí có nhiều nơi còn nứt toạc, không còn chỗ nào lành lặn.
Trái tim Đường Dĩnh rất đau rất đau, cô không dám đụng vào Ngô Bách Tuế. Cô sợ mình đụng phải vết thương của anh, làm anh đau đớn. Cho đến tận lúc này, nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, Đường Dĩnh mới cảm nhận rõ cơ thể của Ngô Bách Tuế đã bị tàn phá nghiêm trọng đến nhường nào. Lúc trước, khi Ngô Bách Tuế bắt đầu sử dụng hóa ma, Đường Dĩnh đã lo lắng tinh nguyên của anh sẽ bị tiêu hao quá độ. Sau đó, khi Ngô Bách Tuế đạt đến đỉnh cao của cảnh giới hóa ma, Đường Dĩnh cũng biết anh đang hi sinh mạng sống của mình để hoàn thành cuộc chiến cuối cùng. Cô biết Ngô Bách Tuế làm như vậy sẽ nguy hiểm đến nhường nào nhưng Ngô Bách Tuế vẫn kiên trì đến cùng. Đường Dĩnh còn tưởng Ngô Bách Tuế có thể chịu đựng được, cuối cùng cũng không sao nhưng bây giờ nhìn lại, tình hình của Ngô Bách Tuế không ổn chút nào!
Đường Dĩnh lo lắng đến cực đỉnh, mắt cô đỏ hết cả lên. Cô nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, mong anh hãy trả lời mình nhưng Ngô Bách Tuế không hề có chút phản ứng nào. Anh nhắm mắt, gương mặt tái nhợt, im hơi lặng tiếng, giống như đã chết rồi.
Lúc này, Đường Chấn Phong chạy sang đây. Ông ta ngồi xổm xuống xem xét tình hình của Ngô Bách Tuế, sau đó lại lấy một viên Kim Sang Thần Dược trên người mình ra, nhanh chóng đút cho Ngô Bách Tuế, sau đó, ông ta an ủi Đường Dĩnh: “Đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu!”
Ngô Thanh Đế và Tống Nghi Nhiên cũng chạy đến bên này, Ngô Thanh Đế nhìn Ngô Bách Tuế thật kỹ rồi mới trầm giọng lên tiếng: “Bách Tuế đã trả giá quá nhiều cho trận chiến này”.
Giọng của Ngô Thanh Đế khàn khàn, ông nhìn con trai mình ra nông nổi này, cũng thấy cực kỳ đau lòng. Ông biết trạng thái hóa ma trong đòn cuối cùng của Ngô Bách Tuế đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể anh. Để giành được chiến thắng, thật sự Ngô Bách Tuế đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình.
Sau Đường Chấn Phong sao có thể không biết những tổn hại mà công phu hóa ma mang lại chứ, ông ta cũng thấy bây giờ Ngô Bách Tuế đang trong tình huống nguy hiểm. Ban nãy ông ta an ủi Đường Dĩnh, thật ra cũng là đang thuyết phục chính bản thân ông ta rằng Kim Sang Thần Dược sẽ phát huy tác dụng của nó và làm giảm thương tích trên người Ngô Bách Tuế.
Người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ vội vã chạy đến cũng nghe những gì Ngô Thanh Đế nói. Vẻ mặt của họ đều trở nên cực kỳ nghiêm túc. Ai cũng biết, để giành được chiến thắng trong trận chiến này, anh đã vất cả biết nhường nào. Ngô Bách Tuế đã trả cái giá vô cùng lớn, anh hoàn toàn mặc kệ mọi thứ để đổi lấy sự bình an cho mọi người.
Sắc mặt của Hạ Mạt Hàn trong đám người cũng âm trầm đến cực đỉnh. Từ trước đến nay, trạng thái của Ngô Bách Tuế luôn tác động đến trái tim của Hạ Mạt Hàn. Ngô Bách Tuế đánh thắng Thái Thượng trưởng lão, sống sót trở về, Hạ Mạt Hàn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cơ thể anh đang đầy rẫy những vết thương, sống chết chưa rõ, Hạ Mạt Hàn nhịn không được lo lắng. Cô và Ngô Bách Tuế không thể ở bên nhau nữa nhưng trong thâm tâm, cô không thể quên Ngô Bách Tuế, chỉ khi Ngô Bách Tuế được bình an thì thế giới của cô mới có ánh sáng.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Bầu không khí căng thẳng khẩn trương.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện Ngô Bách Tuế hãy tỉnh lại.
Nhưng từng giây từng phút trôi qua, sau khi Ngô Bách Tuế uống Kim Sang Thần Dược, anh vẫn không hề có chút phản ứng nào, cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lần này, Đường Dĩnh hoảng hơn, cô nghẹn ngào lo lắng nói: “Bách Tuế, anh tỉnh lại đi, anh nói chuyện với em đi!”
Trong lòng Đường Dĩnh đã có cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn, cô rất sợ, sợ cuối cùng Ngô Bách Tuế sẽ không tỉnh lại được nữa.
Đường Chấn Phong cũng rất căng thẳng. Theo lý thuyết, sau khi Ngô Bách Tuế uống Kim Sang Thần Dược, mặc dù không thể tỉnh lại ngay nhưng ít nhất cũng sẽ có dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhưng Đường Chấn Phong lại phát hiện, dường như trạng thái của Ngô Bách Tuế càng ngày càng không ngừng xấu đi.
Ngô Thanh Đế cũng thấy được sự không bình thường, ông cũng hoảng, lập tức hô lên với đám người chung quanh: “Bác sĩ, bác sĩ, có bác sĩ ở đây không, nhanh chân sang đây xem thử đi”.
Nhà họ Ngô là gia tộc đứng đầu trong nước, trong gia tộc có sắp xếp bệnh viện tư nhân. Trong bệnh viện có thuê rất nhiều bác sĩ có tài chữa bệnh kiệt xuất, trong đó không hề thiếu chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng cả nước. Thấy đến Kim Sang Thần Dược cũng vô dụng nên Ngô Thanh Đế không dám chậm trễ, lập tức gọi bác sĩ trong gia tộc đến.
Nghe Ngô Thanh Đế gọi, một ông lão hơn sáu mươi tuổi lập tức bước ra khỏi đám người. Ông ấy là bác sĩ riêng của nhà họ Ngô, tinh thông y thuật Đông y, cũng am hiểu Tây y. Ông ấy chạy đến bên cạnh Ngô Bách Tuế với tốc độ nhanh nhất, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho Ngô Bách Tuế.
Khi bác sĩ bắt mạch, sắc mặt của ông ấy rất nghiêm túc và chăm chú nhưng dần dần bắt đầu trở nên hoảng loạn, ánh mắt của ông ấy ánh lên nét sợ hãi.
Một lát sau, ông ấy chậm rãi thu hồi bàn tay bắt mạch cho Ngô Bách Tuế, nghiêm túc nhìn về phía Ngô Thanh Đế, đau lòng nói: “E là Tam thiếu gia không ổn rồi”.
Một câu nói, giống như sét đánh giữa trời quang, làm đám người ở hiện trường ngơ ngác.
Mặt Ngô Thanh Đế biến sắc, ông lắc đầu, hoang man nói với bác sĩ: “Không thể nào, con tôi không thể không ổn được, ông phải xem xét thật kỹ cho tôi”.
Mặc dù Ngô Thanh Đế biết hóa ma đã tổn lại lớn đến cơ thể của Ngô Bách Tuế nhưng thể chất của Ngô Bách Tuế đặc biệt. Nếu anh kiên trì đến cùng thì nhất định có thể sống sót. Ngô Thanh Đế không tin Ngô Bách Tuế sẽ chết, cũng không thể chấp nhận được.
Đường Dĩnh nghe bác sĩ già nói thì lập tức nước mắt đầm đìa, sự khủng hoảng và tuyệt vọng trong lòng cô đã lên đến cực điểm. Cô cực kỳ sợ hãi, cực kỳ khó chịu, ngực cô dâng trào cảm xúc, không thở nổi.
Hạ Mạt Hàn cũng yên lặng ướt hốc mắt. Trái tim cô cũng đau như cắt, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không thể nghĩ được gì, cũng không dám nghĩ đến việc có thể Ngô Bách Tuế sẽ chết.
Bác sĩ nhíu chặt mày, trả lời một cách cẩn thận: “Tam thiếu gia đã tiêu hao quá nhiều sức lực, thể lực suy kiệt, hơn nữa nội tạng của cậu ấy còn bị khí kình kia bào mòn, tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. E rằng Tam thiếu gia sẽ chỉ kiên trì thêm được vài phút nữa”.
/336
|