Tính mạng Đường Cảnh Hoằng đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, bị Ngô Bách Tuế ban thêm một nhát cắt cổ chí mạng, lão ta chết tươi.
Mắt lão ta trợn trắng, trong mắt còn sót lại tia căm phẫn và kinh hãi, nơi miệng vết thương trên cổ lão ta, máu tươi vẫn phun ra, thoạt nhìn rất đáng sợ, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Hiện trường rộng lớn chợt rơi vào yên tĩnh.
Ai nấy đều bần thần.
Đám người nhà họ Đường như mất hồn, bọn họ không dám tin nhìn chằm chằm thi thể Đường Cảnh Hoằng, ánh mắt tràn đầy kinh sợ. Trưởng tộc nhà họ Đường chết rồi? Câu chuyện kinh thiên động địa như vậy, ai có thể tiếp nhận được?
Ngô Bách Tuế ra tay dứt khoát và tàn nhẫn như vậy, thực sự đã khiến tất cả mọi người khiếp đảm.
Không chỉ người nhà họ Đường chấn động mạnh, người nhà họ Ngô cũng đều ngơ ngẩn, tim họ đập kịch liệt, lồng ngực phập phồng. Ngô Bách Tuế ra tay không chần chừ, đầu tiên là xử lý Đại trưởng lão nhà họ Đường, tiếp theo là không nương tay giết chết trưởng tộc nhà họ Đường. Chuyện tày trời như vậy chỉ xảy ra trong vỏn vẹn mấy phút. Đòn đánh của Ngô Bách Tuế lưu loát khiến người nhà họ Ngô choáng ngợp.
Trên thực tế, cho dù hôm nay nhà họ Đường thảm bại, nhưng người nhà họ Ngô đối với nhà họ Đường vẫn tồn tại sự sợ hãi sâu xa. Đây là gia tộc lớn, bí ẩn như vực sâu không đáy, bên trong không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Nhà họ Ngô so ra thì nhỏ bé, nếu có thể bọn họ tất nhiên sẽ không chọn đối đầu với nhà họ Đường, càng không muốn đạp lên trên nhà họ Đường. Nhưng không ngờ, Ngô Bách Tuế không hề sợ hãi, nói giết trưởng tộc nhà họ Đường liền giết, động tác liền mạch dứt khoát.
Lúc này, người nhà họ Ngô ai nấy đều nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ mặt phức tạp.
Ngô Bách Tuế đứng giữa đám người nhà họ Đường, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, sắc mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, sát khí lẫm liệt, quét mắt nhìn người nhà họ Đường, giương thanh Huyết Long Đao còn thấm đẫm máu tươi chỉ vào bọn họ, khắc nghiệt hỏi: “Còn ai muốn tiếp tục làm khó nhà họ Ngô không?”
Giọng nói của Ngô Bách Tuế văng vẳng có sức nặng, giọng điệu lạnh như băng, sát khí trên người lạnh lẽo bức người.
Người nhà họ Đường bỗng hoàn hồn, lập tức nhìn về phía Ngô Bách Tuế, tức giận nhưng không dám nói gì. Ngô Bách Tuế to gan lớn mật giết chết trưởng tộc của họ, quả thật chọc giận nhà họ Đường, giẫm đạp lên họ. Nhưng không ai trong số những người nhà họ Đường có mặt có thể đánh bại được Ngô Bách Tuế, kẻ nào dám chống đối Ngô Bách Tuế thì kết cục là tìm đến cái chết, vì vậy người nhà Đường dù có tức giận đến đâu cũng không hé răng.
Ngô Bách Tuế ra tay quyết đoán, có tác dụng giết gà dọa khỉ.
Nhưng mà luôn có người không khuất phục, cơn trầm mặc qua đi, Tả hộ pháp đứng dậy đối diện với Ngô Bách Tuế rống giận: “Ngô Bách Tuế, cậu đừng có mà càn rỡ, tôi nói cho cậu biết, Đại trưởng lão và trưởng tộc đều là con trai của Thái Thượng trưởng lão. Bây giờ cậu đã giết chết cả hai người họ, Thái Thượng trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu. Nhà họ Ngô sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của cậu”.
Tả hộ pháp luôn xem thường người ở thế giới bên ngoài, nhưng hôm nay, nhà họ Đường bọn họ bị một người ngoài chà đạp không thương tiếc, Ngô Bách Tuế ngông cuồng lên tới đỉnh điểm, khiến Tả hộ pháp không thể nào nhẫn nhịn.
Nhưng Tả hộ pháp vừa nói xong, Ngô Bách Tuế liền vung đao lên.
Một tia sáng đỏ lòe xẹt ngang, lưỡi đao chém qua không khí, nháy mắt đã cắt đứt cổ Tả hộ pháp.
Tả hộ pháp không kịp nói thêm câu nào, cổ hắn bị một vết cắt sắc lẹm, hai mắt hắn trừng lớn, rồi người cứng đờ ngã về phía sau.
Ầm!
Tả hộ pháp chết cứng trên nền đất. Ánh mắt hắn còn đọng lại tia phẫn hận, không cam tâm và khó tin.
Những người còn lại của nhà họ Đường nhìn thấy Tả hộ pháp chết như vậy, bọn họ run rẩy, cảm xúc lộn xộn, trong lòng vẫn còn đó nỗi uất hận, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn. Ngô Bách Tuế giết người không chớp mắt hệt như Thần Chết, lần lượt giết từng người một, tâm phúc của nhà họ Đường liên tiếp chết trong tay Ngô Bách Tuế, trụ cột của nhà họ Đường hoàn toàn sụp đổ, người nhà họ Đường còn dũng khí nào mà đi kháng cự cho được?
Ngô Bách Tuế không cho những người còn lại thời gian để hoàn hồn, giết Tả hộ pháp xong, anh lại nâng Huyết Long Đao lên, chỉ thẳng vào đám người nhà họ Đường, xẵng giọng nói: “Nếu các người muốn sống, từ nay đừng đến gây phiền phức cho nhà họ Ngô nữa, các người đồng ý không?”
Tiếng nói của Ngô Bách Tuế to rõ dõng dạc, giọng điệu lạnh lùng mà quyết liệt, sát khí cũng nồng đậm thêm. Rõ ràng anh không còn kiên nhẫn được bao lâu nữa.
Nhà họ Đường không dám hé răng, không ai muốn bỏ mạng vô ích, nhưng bọn họ cũng khó lòng khuất phục.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Hữu hộ pháp đứng dậy nói với Ngô Bách Tuế, vẻ mặt cứng nhắc: “Cho dù chúng tôi đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ, Thái Thượng trưởng lão mới là người duy nhất của nhà họ Đường nắm quyền quyết định, chúng tôi không có quyền phát ngôn gì cả”.
Hữu hộ pháp bình tĩnh và trầm ổn hơn Tả hộ pháp, không phải hắn không hận Ngô Bách Tuế, chỉ là hắn biết rõ, đối nghịch với Ngô Bách Tuế chỉ có một con đường chết. Cho nên hắn nén uất hận trong lòng, ôn tồn nói chuyện với Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế hơi trầm mặc nhìn Hữu hộ pháp, không chần chừ nói: “Không cần nói lời thừa thãi, các người chỉ cần cho tôi biết có đồng ý hay là không?”
Thái độ của Ngô Bách Tuế chính là, anh mặc kệ nhà họ Đường còn có nhân vật nào, tóm lại, những người nhà họ Đường có mặt ở đây đều phải khuất phục anh.
Hữu hộ pháp cau mày thật chặt, trầm ngâm yên lặng, một lúc sau hắn mới lên tiếng, nặng nề đáp: “Được, tôi đồng ý”.
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế dùng Huyết Long Đao tiếp tục điểm mặt những người còn lại, lạnh lùng hỏi: “Còn các người?”
Những người còn lại của nhà họ Đường tất nhiên không dám chống đối gì nữa, lập tức đáp: “Chúng tôi đồng ý”.
Trưởng tộc, Đại trưởng lão, Tả hộ pháp đều đã chết, Hữu hộ pháp trở thành người đứng đầu nhà họ Đường ở đây, nếu Hữu hộ pháp đã đồng ý rồi, bọn họ làm sao dám ngoan cố nữa, bọn họ chỉ có thể hùa theo thôi.
Thấy người nhà họ Đường đều cúi đầu khuất phục, Ngô Bách Tuế không phí lời nữa, chậm rãi buông thanh Huyết Long Đao xuống, lạnh lùng hét lên: “Cút đi!”
Hai chữ này như lệnh ân xá dành cho người nhà họ Đường, bọn họ không muốn nấn ná ở đây thêm một giây nào nữa. Ngô Bách Tuế đã khiến bọn họ kinh sợ đến mức hít thở không thông, bọn họ không muốn phải đối mặt với anh thêm. Cho nên vừa nghe thấy câu nói của Ngô Bách Tuế, bọn họ lập tức theo chỉ đạo của Hữu hộ pháp khiêng thi thể của Đường Cảnh Hoằng và hai người kia rời đi nhanh chóng.
Rất nhanh, nhà họ Đường rút lui không còn một bóng.
Trang viên nhà họ Ngô khôi phục sự thanh tịnh.
Ngô Thanh Đế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, bốn người cùng đi về phía Ngô Bách Tuế.
Đến gần, Ngô Thanh Đế nói với Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, sao con có thể đột ngột trở nên mạnh mẽ như vậy?”
Đây cũng là mối nghi hoặc trong lòng nhiều người. Chỉ trong một ngày, thực lực của Ngô Bách Tuế đại biến hóa, anh như biến thành một con người khác, mạnh đến mức có thể đánh bại trưởng tộc nhà họ Đường, cứu vớt cả nhà họ Ngô, cùng lúc đánh lùi nhiều người nhà họ Đường. Tất cả đều huyễn hoặc khó tin, khiến ai nấy đều tò mò khó hiểu.
Đối với vấn đề này, Ngô Bách Tuế cũng không giấu giếm, anh thẳng thắn đáp: “Con đã nhận Dương Kim Dương làm sư phụ, ông ấy đã truyền võ công cả đời mình cho con”.
Nghe xong lời này, ai nấy đều bừng tỉnh. Dương Kim Dương là người mà Ngô Lại nhắc đến trong tờ giấy bên trong túi gấm, cũng là anh em tốt của Ngô Lại. Ai cũng biết gặp tình huống hiểm nguy như vậy phải đi tìm Dương Kim Dương, nhưng không ngờ Dương Kim Dương lại dùng phương pháp này cứu vớt bọn họ. Ông ấy đã truyền võ công cả đời mình lại cho Ngô Bách Tuế, để Ngô Bách Tuế tự mình chống lại nhà họ Đường, cứu sống nhà họ Ngô.
Ngô Thanh Đế gật gù, rồi lại hỏi: “Vậy Dương Kim Dương giờ ở đâu?”
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế chợt trầm mặc, anh đau đớn đáp: “Ông ấy chết rồi”.
Lời này khiến Ngô Thanh Đế cũng những người khác mặt mày sa sầm, đáy lòng bọn họ đau xót và thương tiếc vô cùng. Dương Kim Dương thật vĩ đại, ông đã dùng sinh mạng mình để cứu vớt nhà họ Ngô, đồ đệ của ông là Quy Hư Đạo Nhân cũng vì vậy mà chết. Ai nấy đều không khỏi áy náy và nặng lòng.
Lát sau, Ngô Bách Tuế nhìn Đường Chấn Phong, nghiêm túc hỏi: “Thái Thượng trưởng lão mà bọn họ nói là người như thế nào?”
Trưởng tộc nhà họ Đường đã chết, những người còn lại của nhà họ Đường không đủ sức uy hiếp Ngô Bách Tuế, anh không thèm đếm xỉa. Nhưng Thái Thượng trưởng lão mà bọn họ nói khiến Ngô Bách Tuế để tâm. Người đó là bố của Đường Cảnh Hoằng và Đại trưởng lão, thực lực rất khó lường. Ngô Bách Tuế không biết lão lợi hại đến mức nào nên phải tìm Đường Chấn Phong để tìm hiểu.
Đường Chấn Phong nghe hỏi thì hơi nhíu mày, ông ta chậm rãi nói: “Cái này bố cũng không rõ, chỉ biết Thái Thượng trưởng lão bế quan đã hơn bốn mươi năm. Hiện tại ông ta ra sao, thực lực đạt tới cảnh giới nào thì bố hoàn toàn không biết”.
Đường Chấn Phong hoàn toàn không biết Thái Thượng trưởng lão, ông ấy chỉ biết người lợi hại nhất nhà họ Đường là Đường Cảnh Hoằng, ông ấy không có ấn tượng gì về Thái Thượng trưởng lão. Nếu lúc nãy những người kia không nhắc đến Thái Thượng trưởng lão, ông ta còn quên là nhà họ Đường còn tồn tại một nhân vật thần bí như vậy.
Ầm ầm ầm!
Đường Chấn Phong vừa dứt lời, đột nhiên nhiều tiếng nổ liên tiếp hướng về phía trang viên nhà họ Ngô truyền đến. Âm thanh này vô cùng lớn, tạo ra chấn động kinh hoàng, khiến cả trang viên nhà họ Ngô rung chuyển như có động đất.
Mặt mọi người chợt biến sắc.
Đến cả Ngô Bách Tuế cũng nhướng mắt lên, anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Ầm!
Ngay lúc mọi người còn đang bàng hoàng nghi hoặc, cổng phía Tây trang viên nhà họ Ngô bỗng nổ tung.
Tiếng nổ vang rền tận mây xanh, rung chuyển trời đất.
Trong thoáng chốc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cổng phía Tây, rồi vẻ mặt ai nấy đều ngập tràn kinh hãi…
Mắt lão ta trợn trắng, trong mắt còn sót lại tia căm phẫn và kinh hãi, nơi miệng vết thương trên cổ lão ta, máu tươi vẫn phun ra, thoạt nhìn rất đáng sợ, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Hiện trường rộng lớn chợt rơi vào yên tĩnh.
Ai nấy đều bần thần.
Đám người nhà họ Đường như mất hồn, bọn họ không dám tin nhìn chằm chằm thi thể Đường Cảnh Hoằng, ánh mắt tràn đầy kinh sợ. Trưởng tộc nhà họ Đường chết rồi? Câu chuyện kinh thiên động địa như vậy, ai có thể tiếp nhận được?
Ngô Bách Tuế ra tay dứt khoát và tàn nhẫn như vậy, thực sự đã khiến tất cả mọi người khiếp đảm.
Không chỉ người nhà họ Đường chấn động mạnh, người nhà họ Ngô cũng đều ngơ ngẩn, tim họ đập kịch liệt, lồng ngực phập phồng. Ngô Bách Tuế ra tay không chần chừ, đầu tiên là xử lý Đại trưởng lão nhà họ Đường, tiếp theo là không nương tay giết chết trưởng tộc nhà họ Đường. Chuyện tày trời như vậy chỉ xảy ra trong vỏn vẹn mấy phút. Đòn đánh của Ngô Bách Tuế lưu loát khiến người nhà họ Ngô choáng ngợp.
Trên thực tế, cho dù hôm nay nhà họ Đường thảm bại, nhưng người nhà họ Ngô đối với nhà họ Đường vẫn tồn tại sự sợ hãi sâu xa. Đây là gia tộc lớn, bí ẩn như vực sâu không đáy, bên trong không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Nhà họ Ngô so ra thì nhỏ bé, nếu có thể bọn họ tất nhiên sẽ không chọn đối đầu với nhà họ Đường, càng không muốn đạp lên trên nhà họ Đường. Nhưng không ngờ, Ngô Bách Tuế không hề sợ hãi, nói giết trưởng tộc nhà họ Đường liền giết, động tác liền mạch dứt khoát.
Lúc này, người nhà họ Ngô ai nấy đều nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ mặt phức tạp.
Ngô Bách Tuế đứng giữa đám người nhà họ Đường, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, sắc mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, sát khí lẫm liệt, quét mắt nhìn người nhà họ Đường, giương thanh Huyết Long Đao còn thấm đẫm máu tươi chỉ vào bọn họ, khắc nghiệt hỏi: “Còn ai muốn tiếp tục làm khó nhà họ Ngô không?”
Giọng nói của Ngô Bách Tuế văng vẳng có sức nặng, giọng điệu lạnh như băng, sát khí trên người lạnh lẽo bức người.
Người nhà họ Đường bỗng hoàn hồn, lập tức nhìn về phía Ngô Bách Tuế, tức giận nhưng không dám nói gì. Ngô Bách Tuế to gan lớn mật giết chết trưởng tộc của họ, quả thật chọc giận nhà họ Đường, giẫm đạp lên họ. Nhưng không ai trong số những người nhà họ Đường có mặt có thể đánh bại được Ngô Bách Tuế, kẻ nào dám chống đối Ngô Bách Tuế thì kết cục là tìm đến cái chết, vì vậy người nhà Đường dù có tức giận đến đâu cũng không hé răng.
Ngô Bách Tuế ra tay quyết đoán, có tác dụng giết gà dọa khỉ.
Nhưng mà luôn có người không khuất phục, cơn trầm mặc qua đi, Tả hộ pháp đứng dậy đối diện với Ngô Bách Tuế rống giận: “Ngô Bách Tuế, cậu đừng có mà càn rỡ, tôi nói cho cậu biết, Đại trưởng lão và trưởng tộc đều là con trai của Thái Thượng trưởng lão. Bây giờ cậu đã giết chết cả hai người họ, Thái Thượng trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu. Nhà họ Ngô sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của cậu”.
Tả hộ pháp luôn xem thường người ở thế giới bên ngoài, nhưng hôm nay, nhà họ Đường bọn họ bị một người ngoài chà đạp không thương tiếc, Ngô Bách Tuế ngông cuồng lên tới đỉnh điểm, khiến Tả hộ pháp không thể nào nhẫn nhịn.
Nhưng Tả hộ pháp vừa nói xong, Ngô Bách Tuế liền vung đao lên.
Một tia sáng đỏ lòe xẹt ngang, lưỡi đao chém qua không khí, nháy mắt đã cắt đứt cổ Tả hộ pháp.
Tả hộ pháp không kịp nói thêm câu nào, cổ hắn bị một vết cắt sắc lẹm, hai mắt hắn trừng lớn, rồi người cứng đờ ngã về phía sau.
Ầm!
Tả hộ pháp chết cứng trên nền đất. Ánh mắt hắn còn đọng lại tia phẫn hận, không cam tâm và khó tin.
Những người còn lại của nhà họ Đường nhìn thấy Tả hộ pháp chết như vậy, bọn họ run rẩy, cảm xúc lộn xộn, trong lòng vẫn còn đó nỗi uất hận, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn. Ngô Bách Tuế giết người không chớp mắt hệt như Thần Chết, lần lượt giết từng người một, tâm phúc của nhà họ Đường liên tiếp chết trong tay Ngô Bách Tuế, trụ cột của nhà họ Đường hoàn toàn sụp đổ, người nhà họ Đường còn dũng khí nào mà đi kháng cự cho được?
Ngô Bách Tuế không cho những người còn lại thời gian để hoàn hồn, giết Tả hộ pháp xong, anh lại nâng Huyết Long Đao lên, chỉ thẳng vào đám người nhà họ Đường, xẵng giọng nói: “Nếu các người muốn sống, từ nay đừng đến gây phiền phức cho nhà họ Ngô nữa, các người đồng ý không?”
Tiếng nói của Ngô Bách Tuế to rõ dõng dạc, giọng điệu lạnh lùng mà quyết liệt, sát khí cũng nồng đậm thêm. Rõ ràng anh không còn kiên nhẫn được bao lâu nữa.
Nhà họ Đường không dám hé răng, không ai muốn bỏ mạng vô ích, nhưng bọn họ cũng khó lòng khuất phục.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Hữu hộ pháp đứng dậy nói với Ngô Bách Tuế, vẻ mặt cứng nhắc: “Cho dù chúng tôi đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ, Thái Thượng trưởng lão mới là người duy nhất của nhà họ Đường nắm quyền quyết định, chúng tôi không có quyền phát ngôn gì cả”.
Hữu hộ pháp bình tĩnh và trầm ổn hơn Tả hộ pháp, không phải hắn không hận Ngô Bách Tuế, chỉ là hắn biết rõ, đối nghịch với Ngô Bách Tuế chỉ có một con đường chết. Cho nên hắn nén uất hận trong lòng, ôn tồn nói chuyện với Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế hơi trầm mặc nhìn Hữu hộ pháp, không chần chừ nói: “Không cần nói lời thừa thãi, các người chỉ cần cho tôi biết có đồng ý hay là không?”
Thái độ của Ngô Bách Tuế chính là, anh mặc kệ nhà họ Đường còn có nhân vật nào, tóm lại, những người nhà họ Đường có mặt ở đây đều phải khuất phục anh.
Hữu hộ pháp cau mày thật chặt, trầm ngâm yên lặng, một lúc sau hắn mới lên tiếng, nặng nề đáp: “Được, tôi đồng ý”.
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế dùng Huyết Long Đao tiếp tục điểm mặt những người còn lại, lạnh lùng hỏi: “Còn các người?”
Những người còn lại của nhà họ Đường tất nhiên không dám chống đối gì nữa, lập tức đáp: “Chúng tôi đồng ý”.
Trưởng tộc, Đại trưởng lão, Tả hộ pháp đều đã chết, Hữu hộ pháp trở thành người đứng đầu nhà họ Đường ở đây, nếu Hữu hộ pháp đã đồng ý rồi, bọn họ làm sao dám ngoan cố nữa, bọn họ chỉ có thể hùa theo thôi.
Thấy người nhà họ Đường đều cúi đầu khuất phục, Ngô Bách Tuế không phí lời nữa, chậm rãi buông thanh Huyết Long Đao xuống, lạnh lùng hét lên: “Cút đi!”
Hai chữ này như lệnh ân xá dành cho người nhà họ Đường, bọn họ không muốn nấn ná ở đây thêm một giây nào nữa. Ngô Bách Tuế đã khiến bọn họ kinh sợ đến mức hít thở không thông, bọn họ không muốn phải đối mặt với anh thêm. Cho nên vừa nghe thấy câu nói của Ngô Bách Tuế, bọn họ lập tức theo chỉ đạo của Hữu hộ pháp khiêng thi thể của Đường Cảnh Hoằng và hai người kia rời đi nhanh chóng.
Rất nhanh, nhà họ Đường rút lui không còn một bóng.
Trang viên nhà họ Ngô khôi phục sự thanh tịnh.
Ngô Thanh Đế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, bốn người cùng đi về phía Ngô Bách Tuế.
Đến gần, Ngô Thanh Đế nói với Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, sao con có thể đột ngột trở nên mạnh mẽ như vậy?”
Đây cũng là mối nghi hoặc trong lòng nhiều người. Chỉ trong một ngày, thực lực của Ngô Bách Tuế đại biến hóa, anh như biến thành một con người khác, mạnh đến mức có thể đánh bại trưởng tộc nhà họ Đường, cứu vớt cả nhà họ Ngô, cùng lúc đánh lùi nhiều người nhà họ Đường. Tất cả đều huyễn hoặc khó tin, khiến ai nấy đều tò mò khó hiểu.
Đối với vấn đề này, Ngô Bách Tuế cũng không giấu giếm, anh thẳng thắn đáp: “Con đã nhận Dương Kim Dương làm sư phụ, ông ấy đã truyền võ công cả đời mình cho con”.
Nghe xong lời này, ai nấy đều bừng tỉnh. Dương Kim Dương là người mà Ngô Lại nhắc đến trong tờ giấy bên trong túi gấm, cũng là anh em tốt của Ngô Lại. Ai cũng biết gặp tình huống hiểm nguy như vậy phải đi tìm Dương Kim Dương, nhưng không ngờ Dương Kim Dương lại dùng phương pháp này cứu vớt bọn họ. Ông ấy đã truyền võ công cả đời mình lại cho Ngô Bách Tuế, để Ngô Bách Tuế tự mình chống lại nhà họ Đường, cứu sống nhà họ Ngô.
Ngô Thanh Đế gật gù, rồi lại hỏi: “Vậy Dương Kim Dương giờ ở đâu?”
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế chợt trầm mặc, anh đau đớn đáp: “Ông ấy chết rồi”.
Lời này khiến Ngô Thanh Đế cũng những người khác mặt mày sa sầm, đáy lòng bọn họ đau xót và thương tiếc vô cùng. Dương Kim Dương thật vĩ đại, ông đã dùng sinh mạng mình để cứu vớt nhà họ Ngô, đồ đệ của ông là Quy Hư Đạo Nhân cũng vì vậy mà chết. Ai nấy đều không khỏi áy náy và nặng lòng.
Lát sau, Ngô Bách Tuế nhìn Đường Chấn Phong, nghiêm túc hỏi: “Thái Thượng trưởng lão mà bọn họ nói là người như thế nào?”
Trưởng tộc nhà họ Đường đã chết, những người còn lại của nhà họ Đường không đủ sức uy hiếp Ngô Bách Tuế, anh không thèm đếm xỉa. Nhưng Thái Thượng trưởng lão mà bọn họ nói khiến Ngô Bách Tuế để tâm. Người đó là bố của Đường Cảnh Hoằng và Đại trưởng lão, thực lực rất khó lường. Ngô Bách Tuế không biết lão lợi hại đến mức nào nên phải tìm Đường Chấn Phong để tìm hiểu.
Đường Chấn Phong nghe hỏi thì hơi nhíu mày, ông ta chậm rãi nói: “Cái này bố cũng không rõ, chỉ biết Thái Thượng trưởng lão bế quan đã hơn bốn mươi năm. Hiện tại ông ta ra sao, thực lực đạt tới cảnh giới nào thì bố hoàn toàn không biết”.
Đường Chấn Phong hoàn toàn không biết Thái Thượng trưởng lão, ông ấy chỉ biết người lợi hại nhất nhà họ Đường là Đường Cảnh Hoằng, ông ấy không có ấn tượng gì về Thái Thượng trưởng lão. Nếu lúc nãy những người kia không nhắc đến Thái Thượng trưởng lão, ông ta còn quên là nhà họ Đường còn tồn tại một nhân vật thần bí như vậy.
Ầm ầm ầm!
Đường Chấn Phong vừa dứt lời, đột nhiên nhiều tiếng nổ liên tiếp hướng về phía trang viên nhà họ Ngô truyền đến. Âm thanh này vô cùng lớn, tạo ra chấn động kinh hoàng, khiến cả trang viên nhà họ Ngô rung chuyển như có động đất.
Mặt mọi người chợt biến sắc.
Đến cả Ngô Bách Tuế cũng nhướng mắt lên, anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Ầm!
Ngay lúc mọi người còn đang bàng hoàng nghi hoặc, cổng phía Tây trang viên nhà họ Ngô bỗng nổ tung.
Tiếng nổ vang rền tận mây xanh, rung chuyển trời đất.
Trong thoáng chốc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cổng phía Tây, rồi vẻ mặt ai nấy đều ngập tràn kinh hãi…
/336
|