"Câm miệng ——"nghe được Trương Hiên giải thích, Trương Tiêu thị giận dữ, nàng vỗ mạnh một chưởng vào bàn nhỏ. Nhưng động tác này quá kịch liệt, thân thể của nàng không chịu nổi. Vì vậy sau một chưởng, nàng lại khom người ho khan không ngừng.
Mấy tỳ nữ tiến lên, vội vàng bưng nước cho nàng uống, đấm đấm lưng. Một hồi lâu, Trương Tiêu thị mới thở nổi.
Vừa thuận khí, nàng liền trừng một đôi mắt vô thần chỉ vào Trương Hiên nói: "Nói, nói tiếp."
Trương Hiên nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, nói gì?"
"Nói chuyện tiểu đề tử(*), ta không tin nàng sống tốt!"Trương Tiêu thị run rẩy đứng lên, cao giọng nói: "Một đứa con gái riêng hạ tiện, tại sao sống tốt hơn nữ nhi con vợ cả Trương thị ta? Ngươi nói, nói hết chuyện ngươi biết ra."
(*) tiểu đề tử: 1. Từ dùng gọi người con gái trẻ tuổi mang ý mắng chửi
Trương Hiên biết mẫu thân mình, nàng là nghĩ không ra vì sao Trương Khởi gặp được chuyện tốt, vì vậy muốn từ chỗ hắn lấy được một ít bằng chứng chứng minh những lời đồn đãi kia đều là sai lầm.
Suy nghĩ một hồi, Trương Hiên nói: "Con nghe người ta nói qua, A Khởi ở Tề không hợp với Lan Lăng Vương phi . . . . . ."
Mới nói được tới đây, Trương Tiêu thị liền cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng là như thế."
Trương Hiên liếc mắt nhìn mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Nhưng bọn họ còn nói, Lan Lăng Vương không có chạm vào thê tử của hắn, hắn vì A Khởi, ngay cả mạng cũng không cần."
"Hoang đường ——"Trương Tiêu thị cười lạnh nói: "Nào có ai lấy nữ nhân về nhà mà không động? Cái này không thể tin."Đảo mắt nàng lại nói: "Nam tử hán đại trượng phu, cho tới bây giờ đều coi nữ nhân như quần áo, nào có vì nữ nhân ngay cả mạng cũng không cần. Trừ phi nàng là yêu quái. Hoang đường! Toàn bộ đều là chuyện hoang đường!"
"Dạ, mẫu thân nói đúng."
"Nói tiếp."
"Còn có người nói, A Khởi đã làm hoàng phi của hoàng đế Chu quốc."
"Điều này không có khả năng!"Trương Tiêu thị vô cùng quả quyết, "Nếu như làm hoàng phi của quốc chủ, sao có thể đi theo nam nhân khác chạy tới chạy lui? Còn nữa, đều là làm thiếp, làm thiếp hoàng đế tốt hơn nhiều làm thiếp Quận Vương. Tiểu đề tử Trương Khởi kia cũng không phải là người ngu xuẩn. Chuyện này đơn thuần chỉ là lời đồn."
Trương Hiên vừa nghe thấy cũng có lý, lập tức gật đầu nói: "Vẫn là mẫu thân cao minh."
"Còn nữa không?”
"Mọi người ở thành Kiến Khang loan truyền, nói năm trước bọn A Khởi lưu lại Kinh châu, Kinh Châu Thứ Sử kia coi trọng A Khởi. Lan Lăng Vương liền giận tím mặt. Không biết dùng thủ đoạn gì, chỉnh cho quân thần nói đến chuyện Cao Trường Cung cùng hai chữ Trương thị liền né tránh ba phần."
Trương Tiêu thị suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Trượng phu không bảo hộ được nữ nhân của mình, sẽ bị người nhạo báng. Nhưng mà Cao Trường Cung chỉ là một Tề quận vương, nào có bản lĩnh lớn như vậy? Chắc chắn là khoe khoang khoác lác."
Liên tục phê bình lâu như vậy, Trương Tiêu thị hiển nhiên cũng mệt mỏi, nàng ngửa người trên ghế, vẻ mặt bắt đầu không hài lòng. Trương Hiên thấy thế vội vàng xin lui. Trương Tiêu thị phất phất tay, ý bảo hắn lui ra.
Trương Hiên mới vừa thối lui đến cửa. Trương Tiêu thị đột nhiên gọi hắn lại,"Đúng rồi, ngươi đi gặp A Khởi, mời nàng trở lại một chuyến. Tuy là nữ nhi đã gả ra ngoài, trở lại cố quốc, sao không đi bái kiến mẹ cả cùng phụ thân? Đi, mời nàng lập tức tới ngay. Đúng rồi, cũng bảo A Cẩm trở về một chuyến. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ nhung tiểu đề tử(*). Cũng đến lúc để cho nàng tiêu khiển rồi. "Nghe được lời này của mẫu thân, Trương Hiên trợn mắt há mồm một hồi, không khỏi thầm nghĩ: mẫu thân già thật rồi, hồ đồ. Ta nói nhiều như vậy, nàng còn cho rằng A Khởi giống như tiểu cô nhi năm đó gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết sao.
Trương Hiên vẫn còn ở đó trợn mắt hốc mồm. Còn chưa nghĩ kỹ làm thế nào nói rõ chuyện này với Trương Tiêu thị, bên kia cặp mắt Trương Tiêu thị đã mê man, gật gà gật gù buồn ngủ.
Lập tức hắn chắp tay, cáo từ rời đi. Trương Hiên vừa lui chân trước, phía sau, Trương Tiêu thị vốn buồn ngủ lại mở mắt ra. Nàng ra lệnh: "Đi, kêu quản sự gọi Trương thị A Khởi về cho ta nhìn xem." Dứt lời. Nàng lại nhắm hai mắt lại.
"Vâng"
Cao Trường Cung vừa vào Kiến Khang, liền được Trần đế cẩn thận sắp xếp ở trong sứ quán. Đồng thời, ngay đêm đó Trần đế thiết yến ở hoàng cung giới thiệu Lan Lăng Vương là thượng khách.
Đây là lần thứ hai Lan Lăng Vương xuất hiện tại Kiến Khang, cùng lần đầu tiên so sánh, Trần đế đối xử với hắn đúng là một trời một vực. Lần đầu tiên thì một quý tộc Trần quốc bình thường cũng dám có chủ ý đối với hắn, lần này, chính Trần đế đối với hắn cũng lễ độ cung kính.
Thiên hạ hôm nay, không nói Trần quốc, chính là Tề Chu hai nước, đều là võ tướng thành lập. Một nước có được võ tướng kiệt xuất tài năng, hoàn toàn có thể dựa vào binh lực và uy vọng nhiều năm cải hoán triều đại. Vì vậy, Lan Lăng Vương hiện tại phô bày tiềm lực, khiến cho Trần đế là vua một nước, cũng không dám không coi trọng.
Trở lại cố quốc rồi. Mãi cho đến khi vào sứ quán, Trương Khởi vẫn bị vây giữa hoảng hốt lẫn vui mừng.
Mới vừa rồi gặp nhau ở giữa đường, nàng lựa chọn kỹ càng những lễ vật chưa từng có ở bên ngoài tặng cho Trương Hiên, hiện tại Trương Khởi ngồi xổm giữa một đống chiến lợi phẩm của Lan Lăng Vương, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như món này thích hợp, hình như món kia cũng không tồi.
Lan Lăng Vương vừa vào phòng, liền thấy Trương Khởi ở trong đang suy nghĩ. Hắn chậm rãi đi tới phía sau nàng.
Trương Khởi chọn một hồi, lại luyến tiếc, trực giác được ở ngoài trừ Trương Hiên, không người nào nữa đáng giá để nàng lấy ra những bảo vật vô giá này. . . . . Phải biết, mỗi một kiện vật phẩm đều do thủ lĩnh Đột Quyết lựa chọn, đều là tinh phẩm các đại phú hộ thành Vũ Uy cất giữ. Nếu không phải gặp lúc loạn thế, những món bảo vật, đồ chơi quý giá này không phải chỉ có giá như vậy, nói cách khác, bất luận là đồ vật nào, đều có giá trị liên thành.
Cắn môi suy nghĩ một hồi, nàng cẩn thận lấy lại những thứ giống nhau. Liền đặt cây quạt có nan làm từ ngà voi, do danh gia đề tranh chữ vào trong một cái hộp ngọc tinh xảo.
Thấy nàng cẩn thận cất kỹ những thứ chiến lợi phẩm kia, sau lưng Trương Khởi, giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến: "Tại sao chỉ chọn vài món vậy?" Hắn đến gần nàng, cúi đầu chăm chú nhìn dung mạo như tranh vẽ của nàng, cảm giác mùi thơm quanh quẩn ở chóp mũi.
Nghe được giọng nói của hắn, tâm tình Trương Khởi rất tốt, quay đầu lại cười một tiếng, hướng đôi mắt lên quan sát hắn nói: "Những thứ này quá quý giá, họ đối với ta trong quá khứ lại không tốt, không đáng tặng thứ quá tốt . . . . . ."
"Đừng luyến tiếc." Lan Lăng Vương móc ra mười cái hộp gỗ đưa cho nàng, nhàn nhạt nói: "Bọn họ không đáng, chỉ là người tặng lễ vật là nàng, thân phận nàng cao quý, tặng quà quá đơn giản không hợp lễ nghi. Đây là ta chọn lựa cho nàng, cầm đi."
Dứt lời, Lan Lăng Vương chăm chú nhìn Trương Khởi một cái thật sâu. Xoay người rời đi. Cho đến khi hắn đi xa, tim Trương Khởi vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp .
Hắn nói, thân phận cao quý tặng quà. . . . . . Là nói nàng sao? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, bốn chữ thân phận cao quý cũng có thể dùng trên người mình
Nén choáng váng hoảng hốt, Trương Khởi tiện tay cầm lấy một hộp gỗ.
Hộp gỗ là dùng gỗ lim tơ vàng trân quý, được thợ mộc danh tiếng điêu khắc tinh xảo mà thành. Kỹ thuật điêu khắc của Bắc Chu cực kỳ phóng khoáng trung hòa lẫn ý vị thần bí của Phật gia, hoa văn vô cùng xảo diệu, hộp gỗ này chính là giá trị bất phàm. Hiếm có hơn nữa, loại phong cách này, ở phương nam như Trần quốc vô cùng hiếm thấy.
Mở ra hộp gỗ vừa nhìn, trong hộp đặt một khối ngọc bội. Thấy ngọc bội kia, Trương Khởi hít vào một hơi, vội vàng mở ra mười mấy hộp gỗ khác.
Những thứ hộp gỗ này, dùng đặt trâm cài ngọc bội, để lộ ra để lộ ra mỗi một loại đồ vật đều tương xứng với nó. Đều là trân phẩm trong cung trước kia, toàn bộ đều sử dụng những loại vật liệu tốt nhất. Được thợ thủ công danh tiếng khéo tay gia công mà thành. Như ngọc bội trong ba cái hộp gỗ kia, đều là đồ cổ thời Hán, hơn nữa còn là ngọc quý trong cung đình thời Hán lưu truyền ra.
Những món đồ này, mỗi một loại đều có giá trị không dưới chiếc quạt ngà voi Trương Khởi tự mình chọn. Khiến Trương Khởi nhìn thật có chút đau lòng, nàng từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, thành thói quen tiết kiệm, muốn đem những thứ này đưa đi tặng, quả thật không đành lòng vô cùng.
Nhưng Trương Khởi cũng biết, Lan Lăng Vương nói đúng. Nàng tặng lễ vật, kỳ thật là đại biểu địa vị của nàng. Muốn trấn áp những con cháu thế gia kia, muốn những người đó từ nay về sau nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đối với nàng cư xử lễ độ, mà không phải mặt ngoài khách khí sau lưng giễu cợt, thật đúng là không thể không ra tay bất phàm. Nếu không, bọn họ trước mặt nhận lễ vật, nói không chừng xoay người liền vứt đồ nàng tặng vào trong đống rác.
Đây cũng là khác nhau giữa con cháu thế gia cùng con cháu hàn môn. Con cháu hàn môn cẩn thận khắp nơi. Bên trong lời nói cử chỉ, tổng không tránh được lộ ra mấy phần tiết kiệm cùng tính tình giản dị, lo trước lo sau. Con cháu thế gia vung tiền như rác, những lúc giơ tay nhấc chân, tự nhiên mà có một loại khí thế (cho dù là khí thế lúc lấy tiền chèn ép người cũng là khí thế). Hơn nữa loại khí thế này, đa số có thể ở giữa lúc đối mặt làm cho con cháu hàn môn bị đoạt mất chí khí, hoàn toàn không có sức lực, khúm núm, khó khăn đứng thẳng lưng.
—— đây là chuyện không có cách nào. Loại này do gia thế, tiền bạc. Nguồn gốc tự tin từ trong xương, còn có bên cạnh mỗi người, mỗi một lần cung phụng cùng tạo nên khí thế giàu sang, kiêu ngạo, không phải con cháu nhà nghèo có thể tưởng tượng được. Rất nhiều con cháu nhà nghèo trước kia chưa từng nhìn thấy bọn họ, có thể sẽ nghĩ rằng, mình "Phúc có thi thư tức tự hoa"(*), bản thân mình "Phong độ vô song"(**), nhưng chân chính cùng những người này giao thiệp thì trừ phi ngươi thật sự thi thư thành Thánh, nếu không, sẽ rất dễ dàng bị khí thế của đối phương áp chế.
(*) Phúc có thi thư tức tự hoa: chỉ cần đọc nhiều loại thi thư tự nhiên sẽ tài hoa hơn nguời, bộc lộ ra khí chất thanh tao, hào quang rực rỡ.
(**) Phong độ vô song: tác phong độc nhất vô nhị.
Cắn răng, Trương Khởi đành phải lựa ra một miếng ngọc bội trân quý nhất từ bên trong, cùng với cây quạt dự định đồng thời đưa cho Trương Hiên.
Quả nhiên, sau khi nàng chuẩn bị xong những lễ vật này, một người làm ở bên ngoài cung kính nói: "Phu nhân, Trương phủ có người cầu kiến phu nhân."
Trương Khởi "Ừ" một tiếng, nàng còn chưa mở lời, chỉ nghe một tên hộ vệ tiếp lời nói: "Cầu kiến vì chuyện gì?" Nghe giọng nói, lại là cái người lắm mồm đó, chính là Thành hộ vệ thường xuyên bị Lan Lăng Vương giáo huấn.
"Nói là mẫu thân của phu nhân muốn gặp nàng."
"Người thỉnh cầu là ai?"
"Một quản sự tạp dịch trong phòng thập nhị của Trương phủ." Nói tới chỗ này Thành hộ vệ liền cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi đi chuyển lời với người tới, liền nói, thân phận Trương phu nhân cao quý, ở Tề quốc ta đến hoàng hậu cũng khách khí ba phần với nàng. Chỉ là một quản sự tạp dịch trong phòng thập nhị liền muốn mời phu nhân đi, đây chính là thái độ của Trương phủ sao?"
"Vâng."
Người hầu kia vừa đi, Thành hộ vệ liền đi vào. Hắn chống lại ánh mắt kinh ngạc, phức tạp của Trương Khởi bắt tay thi lễ, cung kính nói: "Phu nhân, lang quân có chuyện đi ra ngoài. Hắn đã giao phó, phu nhân ở Kiến Khang mọi chuyện đều đối đãi theo như quy cách của vương phi. Lang quân còn nói, mặc kệ phu nhân đi tới chỗ nào, năm mươi hộ vệ bọn ta phải đi theo."
Hai mắt Trương Khởi trừng càng lớn. Mang theo năm mươi hộ vệ từ trong núi đao biển lửa đi ra ngoài? Đây là đi đánh giặc hay là đi gặp khách?
Thấy nàng không hiểu, Thành hộ vệ cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng, chúng ta những người này, không phải xuất thân từ thế gia, thì cũng đến từ gia tộc của quan lại. Đi bên cạnh phu nhân, bảo đảm không làm phu nhân mất thể diện."
Trương Khởi ừ một tiếng, thấy hắn lui ra, đột nhiên hỏi: "Trường Cung hắn, hắn nói đối đãi theo như quy cách của vương phi?"
"Dạ!"
". . . . . . Lui ra đi."
"Vâng."
Không đến nửa canh giờ, Thành hộ vệ bên ngoài bẩm: "Phu nhân, Đại quản sự Trương phủ tới, hắn muốn mời phu nhân trở về Trương phủ xem một chút."
"Cho vào."
"Vâng."
Trương Khởi đã sớm ăn diện chỉnh chu, được thị tì hầu hạ, nàng đổi qua một bộ quần áo màu vàng kim xen lẫn màu vàng nhạt thường dùng sau khi lên đường.
Mấy tỳ nữ tiến lên, vội vàng bưng nước cho nàng uống, đấm đấm lưng. Một hồi lâu, Trương Tiêu thị mới thở nổi.
Vừa thuận khí, nàng liền trừng một đôi mắt vô thần chỉ vào Trương Hiên nói: "Nói, nói tiếp."
Trương Hiên nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, nói gì?"
"Nói chuyện tiểu đề tử(*), ta không tin nàng sống tốt!"Trương Tiêu thị run rẩy đứng lên, cao giọng nói: "Một đứa con gái riêng hạ tiện, tại sao sống tốt hơn nữ nhi con vợ cả Trương thị ta? Ngươi nói, nói hết chuyện ngươi biết ra."
(*) tiểu đề tử: 1. Từ dùng gọi người con gái trẻ tuổi mang ý mắng chửi
Trương Hiên biết mẫu thân mình, nàng là nghĩ không ra vì sao Trương Khởi gặp được chuyện tốt, vì vậy muốn từ chỗ hắn lấy được một ít bằng chứng chứng minh những lời đồn đãi kia đều là sai lầm.
Suy nghĩ một hồi, Trương Hiên nói: "Con nghe người ta nói qua, A Khởi ở Tề không hợp với Lan Lăng Vương phi . . . . . ."
Mới nói được tới đây, Trương Tiêu thị liền cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng là như thế."
Trương Hiên liếc mắt nhìn mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Nhưng bọn họ còn nói, Lan Lăng Vương không có chạm vào thê tử của hắn, hắn vì A Khởi, ngay cả mạng cũng không cần."
"Hoang đường ——"Trương Tiêu thị cười lạnh nói: "Nào có ai lấy nữ nhân về nhà mà không động? Cái này không thể tin."Đảo mắt nàng lại nói: "Nam tử hán đại trượng phu, cho tới bây giờ đều coi nữ nhân như quần áo, nào có vì nữ nhân ngay cả mạng cũng không cần. Trừ phi nàng là yêu quái. Hoang đường! Toàn bộ đều là chuyện hoang đường!"
"Dạ, mẫu thân nói đúng."
"Nói tiếp."
"Còn có người nói, A Khởi đã làm hoàng phi của hoàng đế Chu quốc."
"Điều này không có khả năng!"Trương Tiêu thị vô cùng quả quyết, "Nếu như làm hoàng phi của quốc chủ, sao có thể đi theo nam nhân khác chạy tới chạy lui? Còn nữa, đều là làm thiếp, làm thiếp hoàng đế tốt hơn nhiều làm thiếp Quận Vương. Tiểu đề tử Trương Khởi kia cũng không phải là người ngu xuẩn. Chuyện này đơn thuần chỉ là lời đồn."
Trương Hiên vừa nghe thấy cũng có lý, lập tức gật đầu nói: "Vẫn là mẫu thân cao minh."
"Còn nữa không?”
"Mọi người ở thành Kiến Khang loan truyền, nói năm trước bọn A Khởi lưu lại Kinh châu, Kinh Châu Thứ Sử kia coi trọng A Khởi. Lan Lăng Vương liền giận tím mặt. Không biết dùng thủ đoạn gì, chỉnh cho quân thần nói đến chuyện Cao Trường Cung cùng hai chữ Trương thị liền né tránh ba phần."
Trương Tiêu thị suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Trượng phu không bảo hộ được nữ nhân của mình, sẽ bị người nhạo báng. Nhưng mà Cao Trường Cung chỉ là một Tề quận vương, nào có bản lĩnh lớn như vậy? Chắc chắn là khoe khoang khoác lác."
Liên tục phê bình lâu như vậy, Trương Tiêu thị hiển nhiên cũng mệt mỏi, nàng ngửa người trên ghế, vẻ mặt bắt đầu không hài lòng. Trương Hiên thấy thế vội vàng xin lui. Trương Tiêu thị phất phất tay, ý bảo hắn lui ra.
Trương Hiên mới vừa thối lui đến cửa. Trương Tiêu thị đột nhiên gọi hắn lại,"Đúng rồi, ngươi đi gặp A Khởi, mời nàng trở lại một chuyến. Tuy là nữ nhi đã gả ra ngoài, trở lại cố quốc, sao không đi bái kiến mẹ cả cùng phụ thân? Đi, mời nàng lập tức tới ngay. Đúng rồi, cũng bảo A Cẩm trở về một chuyến. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ nhung tiểu đề tử(*). Cũng đến lúc để cho nàng tiêu khiển rồi. "Nghe được lời này của mẫu thân, Trương Hiên trợn mắt há mồm một hồi, không khỏi thầm nghĩ: mẫu thân già thật rồi, hồ đồ. Ta nói nhiều như vậy, nàng còn cho rằng A Khởi giống như tiểu cô nhi năm đó gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết sao.
Trương Hiên vẫn còn ở đó trợn mắt hốc mồm. Còn chưa nghĩ kỹ làm thế nào nói rõ chuyện này với Trương Tiêu thị, bên kia cặp mắt Trương Tiêu thị đã mê man, gật gà gật gù buồn ngủ.
Lập tức hắn chắp tay, cáo từ rời đi. Trương Hiên vừa lui chân trước, phía sau, Trương Tiêu thị vốn buồn ngủ lại mở mắt ra. Nàng ra lệnh: "Đi, kêu quản sự gọi Trương thị A Khởi về cho ta nhìn xem." Dứt lời. Nàng lại nhắm hai mắt lại.
"Vâng"
Cao Trường Cung vừa vào Kiến Khang, liền được Trần đế cẩn thận sắp xếp ở trong sứ quán. Đồng thời, ngay đêm đó Trần đế thiết yến ở hoàng cung giới thiệu Lan Lăng Vương là thượng khách.
Đây là lần thứ hai Lan Lăng Vương xuất hiện tại Kiến Khang, cùng lần đầu tiên so sánh, Trần đế đối xử với hắn đúng là một trời một vực. Lần đầu tiên thì một quý tộc Trần quốc bình thường cũng dám có chủ ý đối với hắn, lần này, chính Trần đế đối với hắn cũng lễ độ cung kính.
Thiên hạ hôm nay, không nói Trần quốc, chính là Tề Chu hai nước, đều là võ tướng thành lập. Một nước có được võ tướng kiệt xuất tài năng, hoàn toàn có thể dựa vào binh lực và uy vọng nhiều năm cải hoán triều đại. Vì vậy, Lan Lăng Vương hiện tại phô bày tiềm lực, khiến cho Trần đế là vua một nước, cũng không dám không coi trọng.
Trở lại cố quốc rồi. Mãi cho đến khi vào sứ quán, Trương Khởi vẫn bị vây giữa hoảng hốt lẫn vui mừng.
Mới vừa rồi gặp nhau ở giữa đường, nàng lựa chọn kỹ càng những lễ vật chưa từng có ở bên ngoài tặng cho Trương Hiên, hiện tại Trương Khởi ngồi xổm giữa một đống chiến lợi phẩm của Lan Lăng Vương, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như món này thích hợp, hình như món kia cũng không tồi.
Lan Lăng Vương vừa vào phòng, liền thấy Trương Khởi ở trong đang suy nghĩ. Hắn chậm rãi đi tới phía sau nàng.
Trương Khởi chọn một hồi, lại luyến tiếc, trực giác được ở ngoài trừ Trương Hiên, không người nào nữa đáng giá để nàng lấy ra những bảo vật vô giá này. . . . . Phải biết, mỗi một kiện vật phẩm đều do thủ lĩnh Đột Quyết lựa chọn, đều là tinh phẩm các đại phú hộ thành Vũ Uy cất giữ. Nếu không phải gặp lúc loạn thế, những món bảo vật, đồ chơi quý giá này không phải chỉ có giá như vậy, nói cách khác, bất luận là đồ vật nào, đều có giá trị liên thành.
Cắn môi suy nghĩ một hồi, nàng cẩn thận lấy lại những thứ giống nhau. Liền đặt cây quạt có nan làm từ ngà voi, do danh gia đề tranh chữ vào trong một cái hộp ngọc tinh xảo.
Thấy nàng cẩn thận cất kỹ những thứ chiến lợi phẩm kia, sau lưng Trương Khởi, giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến: "Tại sao chỉ chọn vài món vậy?" Hắn đến gần nàng, cúi đầu chăm chú nhìn dung mạo như tranh vẽ của nàng, cảm giác mùi thơm quanh quẩn ở chóp mũi.
Nghe được giọng nói của hắn, tâm tình Trương Khởi rất tốt, quay đầu lại cười một tiếng, hướng đôi mắt lên quan sát hắn nói: "Những thứ này quá quý giá, họ đối với ta trong quá khứ lại không tốt, không đáng tặng thứ quá tốt . . . . . ."
"Đừng luyến tiếc." Lan Lăng Vương móc ra mười cái hộp gỗ đưa cho nàng, nhàn nhạt nói: "Bọn họ không đáng, chỉ là người tặng lễ vật là nàng, thân phận nàng cao quý, tặng quà quá đơn giản không hợp lễ nghi. Đây là ta chọn lựa cho nàng, cầm đi."
Dứt lời, Lan Lăng Vương chăm chú nhìn Trương Khởi một cái thật sâu. Xoay người rời đi. Cho đến khi hắn đi xa, tim Trương Khởi vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp .
Hắn nói, thân phận cao quý tặng quà. . . . . . Là nói nàng sao? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, bốn chữ thân phận cao quý cũng có thể dùng trên người mình
Nén choáng váng hoảng hốt, Trương Khởi tiện tay cầm lấy một hộp gỗ.
Hộp gỗ là dùng gỗ lim tơ vàng trân quý, được thợ mộc danh tiếng điêu khắc tinh xảo mà thành. Kỹ thuật điêu khắc của Bắc Chu cực kỳ phóng khoáng trung hòa lẫn ý vị thần bí của Phật gia, hoa văn vô cùng xảo diệu, hộp gỗ này chính là giá trị bất phàm. Hiếm có hơn nữa, loại phong cách này, ở phương nam như Trần quốc vô cùng hiếm thấy.
Mở ra hộp gỗ vừa nhìn, trong hộp đặt một khối ngọc bội. Thấy ngọc bội kia, Trương Khởi hít vào một hơi, vội vàng mở ra mười mấy hộp gỗ khác.
Những thứ hộp gỗ này, dùng đặt trâm cài ngọc bội, để lộ ra để lộ ra mỗi một loại đồ vật đều tương xứng với nó. Đều là trân phẩm trong cung trước kia, toàn bộ đều sử dụng những loại vật liệu tốt nhất. Được thợ thủ công danh tiếng khéo tay gia công mà thành. Như ngọc bội trong ba cái hộp gỗ kia, đều là đồ cổ thời Hán, hơn nữa còn là ngọc quý trong cung đình thời Hán lưu truyền ra.
Những món đồ này, mỗi một loại đều có giá trị không dưới chiếc quạt ngà voi Trương Khởi tự mình chọn. Khiến Trương Khởi nhìn thật có chút đau lòng, nàng từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, thành thói quen tiết kiệm, muốn đem những thứ này đưa đi tặng, quả thật không đành lòng vô cùng.
Nhưng Trương Khởi cũng biết, Lan Lăng Vương nói đúng. Nàng tặng lễ vật, kỳ thật là đại biểu địa vị của nàng. Muốn trấn áp những con cháu thế gia kia, muốn những người đó từ nay về sau nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đối với nàng cư xử lễ độ, mà không phải mặt ngoài khách khí sau lưng giễu cợt, thật đúng là không thể không ra tay bất phàm. Nếu không, bọn họ trước mặt nhận lễ vật, nói không chừng xoay người liền vứt đồ nàng tặng vào trong đống rác.
Đây cũng là khác nhau giữa con cháu thế gia cùng con cháu hàn môn. Con cháu hàn môn cẩn thận khắp nơi. Bên trong lời nói cử chỉ, tổng không tránh được lộ ra mấy phần tiết kiệm cùng tính tình giản dị, lo trước lo sau. Con cháu thế gia vung tiền như rác, những lúc giơ tay nhấc chân, tự nhiên mà có một loại khí thế (cho dù là khí thế lúc lấy tiền chèn ép người cũng là khí thế). Hơn nữa loại khí thế này, đa số có thể ở giữa lúc đối mặt làm cho con cháu hàn môn bị đoạt mất chí khí, hoàn toàn không có sức lực, khúm núm, khó khăn đứng thẳng lưng.
—— đây là chuyện không có cách nào. Loại này do gia thế, tiền bạc. Nguồn gốc tự tin từ trong xương, còn có bên cạnh mỗi người, mỗi một lần cung phụng cùng tạo nên khí thế giàu sang, kiêu ngạo, không phải con cháu nhà nghèo có thể tưởng tượng được. Rất nhiều con cháu nhà nghèo trước kia chưa từng nhìn thấy bọn họ, có thể sẽ nghĩ rằng, mình "Phúc có thi thư tức tự hoa"(*), bản thân mình "Phong độ vô song"(**), nhưng chân chính cùng những người này giao thiệp thì trừ phi ngươi thật sự thi thư thành Thánh, nếu không, sẽ rất dễ dàng bị khí thế của đối phương áp chế.
(*) Phúc có thi thư tức tự hoa: chỉ cần đọc nhiều loại thi thư tự nhiên sẽ tài hoa hơn nguời, bộc lộ ra khí chất thanh tao, hào quang rực rỡ.
(**) Phong độ vô song: tác phong độc nhất vô nhị.
Cắn răng, Trương Khởi đành phải lựa ra một miếng ngọc bội trân quý nhất từ bên trong, cùng với cây quạt dự định đồng thời đưa cho Trương Hiên.
Quả nhiên, sau khi nàng chuẩn bị xong những lễ vật này, một người làm ở bên ngoài cung kính nói: "Phu nhân, Trương phủ có người cầu kiến phu nhân."
Trương Khởi "Ừ" một tiếng, nàng còn chưa mở lời, chỉ nghe một tên hộ vệ tiếp lời nói: "Cầu kiến vì chuyện gì?" Nghe giọng nói, lại là cái người lắm mồm đó, chính là Thành hộ vệ thường xuyên bị Lan Lăng Vương giáo huấn.
"Nói là mẫu thân của phu nhân muốn gặp nàng."
"Người thỉnh cầu là ai?"
"Một quản sự tạp dịch trong phòng thập nhị của Trương phủ." Nói tới chỗ này Thành hộ vệ liền cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi đi chuyển lời với người tới, liền nói, thân phận Trương phu nhân cao quý, ở Tề quốc ta đến hoàng hậu cũng khách khí ba phần với nàng. Chỉ là một quản sự tạp dịch trong phòng thập nhị liền muốn mời phu nhân đi, đây chính là thái độ của Trương phủ sao?"
"Vâng."
Người hầu kia vừa đi, Thành hộ vệ liền đi vào. Hắn chống lại ánh mắt kinh ngạc, phức tạp của Trương Khởi bắt tay thi lễ, cung kính nói: "Phu nhân, lang quân có chuyện đi ra ngoài. Hắn đã giao phó, phu nhân ở Kiến Khang mọi chuyện đều đối đãi theo như quy cách của vương phi. Lang quân còn nói, mặc kệ phu nhân đi tới chỗ nào, năm mươi hộ vệ bọn ta phải đi theo."
Hai mắt Trương Khởi trừng càng lớn. Mang theo năm mươi hộ vệ từ trong núi đao biển lửa đi ra ngoài? Đây là đi đánh giặc hay là đi gặp khách?
Thấy nàng không hiểu, Thành hộ vệ cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng, chúng ta những người này, không phải xuất thân từ thế gia, thì cũng đến từ gia tộc của quan lại. Đi bên cạnh phu nhân, bảo đảm không làm phu nhân mất thể diện."
Trương Khởi ừ một tiếng, thấy hắn lui ra, đột nhiên hỏi: "Trường Cung hắn, hắn nói đối đãi theo như quy cách của vương phi?"
"Dạ!"
". . . . . . Lui ra đi."
"Vâng."
Không đến nửa canh giờ, Thành hộ vệ bên ngoài bẩm: "Phu nhân, Đại quản sự Trương phủ tới, hắn muốn mời phu nhân trở về Trương phủ xem một chút."
"Cho vào."
"Vâng."
Trương Khởi đã sớm ăn diện chỉnh chu, được thị tì hầu hạ, nàng đổi qua một bộ quần áo màu vàng kim xen lẫn màu vàng nhạt thường dùng sau khi lên đường.
/243
|