Hiện tại, muốn tìm Đường Diệc Diễm quả thực rất dễ dàng. Tôi đứng ở đại sảnh của Đường Triển, hít một hơi thật sâu. Gần đây, tôi luôn cố ý trốn tránh Việt Phong. Tôi không thể mạo hiểm, nhất là khi còn chưa xác định được Đường Diệc Diễm muốn dùng thủ đoạn nào để đối phó với anh ấy, tôi tuyệt đối không thể để anh ấy bị liên lụy. Cho nên tôi phải đến tìm hắn, đây là kết quả mà Đường Diệc Diễm muốn, cũng là việc mà trước sau gì tôi cũng phải đối mặt! Không thể lùi bước!
Đại sảnh của Đường Triển cũng tựa như toàn bộ tập đoàn Đường thị, đồ sộ, cao quý, huy hoàng. Tôi mặc một bộ quần áo hết sức bình thường đứng ở đó, so với những người có dáng vẻ chỉn chu, lịch sự kia thì quả thực không thể nào sánh bằng. Mấy nữ thư kí còn không thèm cho tôi một sắc mặt dễ chịu, khi nghe người tôi muốn tìm là tổng tài tương lai của họ, vẻ giễu cợt trên mặt lại càng không che giấu nổi. Nhưng sự kiên trì của tôi cuối cùng cũng làm cho họ bán tín bán nghi, đành gọi điện thoại thông báo lên tầng trên.
Lát sau, một cô thư kí trở lại, sắc mặc vô cùng mất tự nhiên, thái độ cũng dịu đi không ít, trong mắt khó nén nổi vẻ kinh ngạc, còn cả không cam lòng!
Không cam lòng một người có khuôn mặt bình thường như tôi lại được hoàng thái tử triệu kiến sao?
Hai năm trước, đủ mọi loại phụ nữ vây quanh Đường Diệc Diễm đã cho tôi gặp quá nhiều kiểu nhìn như vậy. Họ đố kị, đầu như muốn nổ tung, cũng không hiểu tại sao tôi lại có thể đứng ở bên Đường Diệc Diễm lâu đến thế. Thực sự, tôi còn thấy hoang mang khó hiểu hơn cả họ. Bởi vậy, hôm nay cô ấy dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, tôi đã sớm hình thành thói quen, lại càng không cảm thấy đây là cơ hội gì đó để mà khoe khoang! Dù Đường Diệc Diễm có nói yêu tôi bao nhiêu lần chăng nữa, tôi cũng không yêu hắn, từ đầu tới cuối, tuyệt không hề yêu!
Vì thế, tôi bỏ qua những ánh mắt hâm mộ kia, tiến vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, đi tới tầng cao nhất, cũng là nơi ngọn nguồn khiến cho tất cả mọi người tranh giành nhau, nơi đang cất chứa trái tim của ác ma.
Nhìn những con số màu đỏ không ngừng loé trên tường, đối với người khác là thiên đường, với tôi mà nói, nó lại như một tấm bùa đòi mạng. Mỗi một tầng đi lên lại tàn khốc nhắc nhở tôi, tôi đang từng bước cách xa mặt đất, tiến gần đến địa ngục!
Hơi thở của ác ma lại bắt đầu vờn quanh bốn phía!
Chỉ thiếu chút nữa, tôi thực sự đã cho rằng mình thoát khỏi hắn, đã cho rằng mình sắp có được hạnh phúc.
Nhưng cũng chính tại thời điểm đó, tôi lại ngã trở lại địa ngục!
“Đinh!” Thời khắc tuyên án tử hình rốt cuộc đã đến.
Ngay lúc tôi còn đang sững sờ, thang máy đã chạm đến điểm dừng. Cửa mở ra trong nháy mắt, đối mặt với tầng lầu hắc ám, không chịu nổi vội rùng mình một cái. Dũng khí trong người đã vơi mất một nửa, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với Đường Diệc Diễm, tôi lại nảy sinh ý định bỏ chạy.
Không được!
Diệp Sương Phi, mày nhất định phải bình tĩnh, không được sợ hãi!
Tôi không ngừng tăng thêm dưỡng khí trong lòng, cuối cùng cũng bước từng bước tới. Cửa thang máy ở phía sau lập tức khép lại.
Tôi biết, bây giờ đã không còn đường lui!
Đây là một gian phòng liên thông với thang máy, tuy rằng nó đang chìm một mảnh tối đen, nhưng nhờ ánh sáng rất nhỏ phản chiếu qua tấm kính thuỷ tinh kia làm cho tôi cảm giác được không gian khổng lồ nơi đây, một văn phòng lớn đến kinh người.
Càng trống trải, càng tối đen, tôi lại càng sợ hãi.
Tôi nín thở, cẩn thận bước từng bước về phía trước.
Rốt cuộc tôi cũng loáng thoáng nhìn thấy bàn làm việc và một bóng người đang ngồi trên ghế da. Ánh sáng yếu ớt toả ra trong bóng đêm, ngay sau đó, mùi thuốc lá cũng theo không khí truyền đến mũi của tôi.
Là Đường Diệc Diễm, cảm giác của tôi sẽ không sai, chỉ có hắn mới có khả năng làm cho người ta dễ dàng cảm thấy bị áp bách như vậy, cảm giác không thở nổi.
Ngửi thấy mùi thuốc lá, tôi nhíu mi. Hắn vốn không hút thuốc cơ mà, hắn từng nói, hắn là mẫu người lí trí, không muốn tự sát!
Thân mình đang tựa trên ghế da kia bởi vì phát hiện tôi đã đến mà khẽ giật giật. Tuy rằng tôi nhìn không rõ, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt cực nóng phóng đến trên người mình, Đường Diệc Diễm đang hung hăng nhìn chằm chằm tôi…
“Thích không?” Tiếng nói quỷ dị đến từ địa ngục lạnh lùng vang lên trong không gian càng làm cho người ta dựng tóc gáy. Khi tôi nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể theo bản năng bắt đầu phát run, não bộ liên tục phát ra cảnh báo.
Tôi nắm chặt tay lại, dùng sức cào cấu da thịt mình, dùng sự đau đớn để làm giảm bớt nỗi sợ hãi!
“Thích loại cảm giác sống trong bóng tối này không? Duyệt Duyệt, hoan nghênh em đến với thế giới suốt hai năm qua của anh!” Tay của Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng chuyển động, quẹt sáng một que diêm. Đầu ngón tay khẽ búng, ngọn lửa nhỏ bé xẹt qua không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sau đó rơi xuống, ánh sáng yếu dần, cuối cùng cũng hoàn toàn tắt lịm.
“Hai năm, thế giới của anh chỉ toàn màu đen, chỉ có hai bàn tay trắng, mà thế giới của em, lại trải qua nhiều màu sắc như vậy, ông trời thật đúng là không công bằng phải không!” Hắn chậm rãi nói, giống như nỉ non, lại tựa như cảm thán.
“Đường Diệc Diễm, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?” Tôi không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, hắn đang cố ý, hắn chỉ muốn hưởng thụ sự sợ hãi của tôi. Loại cảm giác này gần như làm cho tôi phát điên.
“Ba!” Đường Diệc Diễm không trả lời tôi mà xoay mở đèn bàn, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt hắn, nhưng lại không thể chiếu sáng hết cả căn phòng tối đen này.
Thế cũng đủ làm cho tôi thấy rõ hắn, hắn mặc một bộ vest sang trọng ngồi dựa vào ghế da. Đôi ngươi màu nâu cẩn thận tỉ mỉ nhìn tôi chằm chằm, không có chút biểu tình gì, giống một cái xác chết không còn hơi thở, mi mắt thậm chí còn không chớp lấy một lần. Chỉ có tiếng hít thở trầm thấp đang vọng lại trong không gian tĩnh mịch là mãnh liệt nhắc nhở tôi, hắn vẫn đang tồn tại.
Tôi hít một hơi, lảo đảo lui lại phía sau vài bước.
Bức tường quyết tâm dường như đã bắt đầu sụp đổ dần.
“Duyệt Duyệt, trở về bên anh!” Rốt cuộc, hắn cũng mở miệng, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc.
“Không… trừ khi tôi chết!” Đúng, trừ khi tôi chết, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, tôi có quyền quyết định cuộc đời mình, tôi không muốn chịu sự tra tấn của ác ma thêm nữa!
“Chết?” Đường Diệc Diễm mỉa mai hừ lạnh: “Em bỏ được sao? Em bỏ được thế giới có Trần Việt Phong mà rời đi sao?”
“Anh…” Không ngoài suy nghĩ của tôi, hắn nhất định đã sớm phái người đi điều tra Trần Việt Phong. Nhưng hắn đã nói đúng, tôi luyến tiếc, luyến tiếc rời bỏ Trần Việt Phong! Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi Trần Việt Phong sẽ bị tổn thương. Cứ dựa theo tính cách trước đây của hắn, tôi thậm chí không hề nghi ngờ hắn sẽ giết Trần Việt Phong!
Thấy tôi chần chờ, Đương Diệc Diễm bỗng nheo mắt lại, màu đỏ quen thuộc bắt đầu lan tràn trong đôi mắt hắn. Hơi thở của hắn đang bình thường bởi vì sự dao động của cảm xúc mà bỗng trở nên không ổn. Hắn vẫn không thay đổi, tuy bề ngoài tỏ ra không sao cả, nhưng tôi có thể nắm bắt được cảm xúc của hắn. Tựa như lúc này, khi hắn thấy tôi vừa nghe đến ba chữ “Trần Việt Phong” mà lộ ra sự lo lắng, hắn lại bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình.
Còn tôi, không biết có nên vì sự thần thông quảng đại của mình mà tự tán dương hay không!
“Em không cần cha mẹ của em nữa sao?” Đường Diệc Diễm bắt đầu nâng cao giọng.
“Tôi nghĩ, so với sự nghiệp của bản thân, hạnh phúc của con gái ở trong mắt cha mẹ mới là điều quan trọng nhất!” Hắn lại muốn dùng người thân của tôi để bức bách tôi sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không thoả hiệp, tôi dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn. Lần đầu tiên, tôi không có chút sợ hãi nào như lúc này.
Câu trả lời của tôi làm cho Đường Diệc Diễm phải đưa tay lên nới lỏng cà vạt trên cổ áo, giống như bị thít đến không thể hô hấp được. Sau đó hắn lại cởi bỏ thêm vài chiếc cúc áo, mới một khắc trước đây, hắn còn áo mũ chỉnh tề, cẩn thận chỉn chu, mà bây giờ lại càng táo bạo, thậm chí cả bối rối!
Hắn nhất định không nghĩ rằng tôi sẽ trả lời như vậy, chắc chắn hắn nghĩ tôi sẽ giống như hai năm trước đây, dễ dàng bị hắn nắm chặt trong tay.
“Duyệt Duyệt, em thật sự không giống lúc trước. Trước đây, em còn không dám phản kháng anh như vậy, bây giờ, em lại vì một Trần Việt Phong mà ngay cả cha mẹ cũng không cần!” Lời cuối cùng, Đường Diệc Diễm gần như là gào rống, hắn hất mạnh mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất. Sau những tiếng vang lớn, căn phòng lại khôi phục một mảnh tối đen. Trong không khí chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Hắn hoàn toàn bị chọc giận, tôi thấy thân mình cao lớn của hắn từ từ đứng dậy trong bóng đêm. Tuy rằng xung quanh vẫn tối đen, nhưng tôi cảm giác được cơ thể hắn tạo ra một bóng ma thật lớn phủ trên người tôi.
Hắn chậm rãi tới gần tôi, thân mình tôi lại bắt đầu phát run, siết chặt tay lại, cắn nhanh môi dưới. Đừng sợ, không phải sợ, nhưng mà dùng phương pháp như vậy để kìm nén sợ hãi thì sẽ không có việc gì thật sao?
Đại sảnh của Đường Triển cũng tựa như toàn bộ tập đoàn Đường thị, đồ sộ, cao quý, huy hoàng. Tôi mặc một bộ quần áo hết sức bình thường đứng ở đó, so với những người có dáng vẻ chỉn chu, lịch sự kia thì quả thực không thể nào sánh bằng. Mấy nữ thư kí còn không thèm cho tôi một sắc mặt dễ chịu, khi nghe người tôi muốn tìm là tổng tài tương lai của họ, vẻ giễu cợt trên mặt lại càng không che giấu nổi. Nhưng sự kiên trì của tôi cuối cùng cũng làm cho họ bán tín bán nghi, đành gọi điện thoại thông báo lên tầng trên.
Lát sau, một cô thư kí trở lại, sắc mặc vô cùng mất tự nhiên, thái độ cũng dịu đi không ít, trong mắt khó nén nổi vẻ kinh ngạc, còn cả không cam lòng!
Không cam lòng một người có khuôn mặt bình thường như tôi lại được hoàng thái tử triệu kiến sao?
Hai năm trước, đủ mọi loại phụ nữ vây quanh Đường Diệc Diễm đã cho tôi gặp quá nhiều kiểu nhìn như vậy. Họ đố kị, đầu như muốn nổ tung, cũng không hiểu tại sao tôi lại có thể đứng ở bên Đường Diệc Diễm lâu đến thế. Thực sự, tôi còn thấy hoang mang khó hiểu hơn cả họ. Bởi vậy, hôm nay cô ấy dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, tôi đã sớm hình thành thói quen, lại càng không cảm thấy đây là cơ hội gì đó để mà khoe khoang! Dù Đường Diệc Diễm có nói yêu tôi bao nhiêu lần chăng nữa, tôi cũng không yêu hắn, từ đầu tới cuối, tuyệt không hề yêu!
Vì thế, tôi bỏ qua những ánh mắt hâm mộ kia, tiến vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, đi tới tầng cao nhất, cũng là nơi ngọn nguồn khiến cho tất cả mọi người tranh giành nhau, nơi đang cất chứa trái tim của ác ma.
Nhìn những con số màu đỏ không ngừng loé trên tường, đối với người khác là thiên đường, với tôi mà nói, nó lại như một tấm bùa đòi mạng. Mỗi một tầng đi lên lại tàn khốc nhắc nhở tôi, tôi đang từng bước cách xa mặt đất, tiến gần đến địa ngục!
Hơi thở của ác ma lại bắt đầu vờn quanh bốn phía!
Chỉ thiếu chút nữa, tôi thực sự đã cho rằng mình thoát khỏi hắn, đã cho rằng mình sắp có được hạnh phúc.
Nhưng cũng chính tại thời điểm đó, tôi lại ngã trở lại địa ngục!
“Đinh!” Thời khắc tuyên án tử hình rốt cuộc đã đến.
Ngay lúc tôi còn đang sững sờ, thang máy đã chạm đến điểm dừng. Cửa mở ra trong nháy mắt, đối mặt với tầng lầu hắc ám, không chịu nổi vội rùng mình một cái. Dũng khí trong người đã vơi mất một nửa, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với Đường Diệc Diễm, tôi lại nảy sinh ý định bỏ chạy.
Không được!
Diệp Sương Phi, mày nhất định phải bình tĩnh, không được sợ hãi!
Tôi không ngừng tăng thêm dưỡng khí trong lòng, cuối cùng cũng bước từng bước tới. Cửa thang máy ở phía sau lập tức khép lại.
Tôi biết, bây giờ đã không còn đường lui!
Đây là một gian phòng liên thông với thang máy, tuy rằng nó đang chìm một mảnh tối đen, nhưng nhờ ánh sáng rất nhỏ phản chiếu qua tấm kính thuỷ tinh kia làm cho tôi cảm giác được không gian khổng lồ nơi đây, một văn phòng lớn đến kinh người.
Càng trống trải, càng tối đen, tôi lại càng sợ hãi.
Tôi nín thở, cẩn thận bước từng bước về phía trước.
Rốt cuộc tôi cũng loáng thoáng nhìn thấy bàn làm việc và một bóng người đang ngồi trên ghế da. Ánh sáng yếu ớt toả ra trong bóng đêm, ngay sau đó, mùi thuốc lá cũng theo không khí truyền đến mũi của tôi.
Là Đường Diệc Diễm, cảm giác của tôi sẽ không sai, chỉ có hắn mới có khả năng làm cho người ta dễ dàng cảm thấy bị áp bách như vậy, cảm giác không thở nổi.
Ngửi thấy mùi thuốc lá, tôi nhíu mi. Hắn vốn không hút thuốc cơ mà, hắn từng nói, hắn là mẫu người lí trí, không muốn tự sát!
Thân mình đang tựa trên ghế da kia bởi vì phát hiện tôi đã đến mà khẽ giật giật. Tuy rằng tôi nhìn không rõ, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt cực nóng phóng đến trên người mình, Đường Diệc Diễm đang hung hăng nhìn chằm chằm tôi…
“Thích không?” Tiếng nói quỷ dị đến từ địa ngục lạnh lùng vang lên trong không gian càng làm cho người ta dựng tóc gáy. Khi tôi nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể theo bản năng bắt đầu phát run, não bộ liên tục phát ra cảnh báo.
Tôi nắm chặt tay lại, dùng sức cào cấu da thịt mình, dùng sự đau đớn để làm giảm bớt nỗi sợ hãi!
“Thích loại cảm giác sống trong bóng tối này không? Duyệt Duyệt, hoan nghênh em đến với thế giới suốt hai năm qua của anh!” Tay của Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng chuyển động, quẹt sáng một que diêm. Đầu ngón tay khẽ búng, ngọn lửa nhỏ bé xẹt qua không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sau đó rơi xuống, ánh sáng yếu dần, cuối cùng cũng hoàn toàn tắt lịm.
“Hai năm, thế giới của anh chỉ toàn màu đen, chỉ có hai bàn tay trắng, mà thế giới của em, lại trải qua nhiều màu sắc như vậy, ông trời thật đúng là không công bằng phải không!” Hắn chậm rãi nói, giống như nỉ non, lại tựa như cảm thán.
“Đường Diệc Diễm, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?” Tôi không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, hắn đang cố ý, hắn chỉ muốn hưởng thụ sự sợ hãi của tôi. Loại cảm giác này gần như làm cho tôi phát điên.
“Ba!” Đường Diệc Diễm không trả lời tôi mà xoay mở đèn bàn, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt hắn, nhưng lại không thể chiếu sáng hết cả căn phòng tối đen này.
Thế cũng đủ làm cho tôi thấy rõ hắn, hắn mặc một bộ vest sang trọng ngồi dựa vào ghế da. Đôi ngươi màu nâu cẩn thận tỉ mỉ nhìn tôi chằm chằm, không có chút biểu tình gì, giống một cái xác chết không còn hơi thở, mi mắt thậm chí còn không chớp lấy một lần. Chỉ có tiếng hít thở trầm thấp đang vọng lại trong không gian tĩnh mịch là mãnh liệt nhắc nhở tôi, hắn vẫn đang tồn tại.
Tôi hít một hơi, lảo đảo lui lại phía sau vài bước.
Bức tường quyết tâm dường như đã bắt đầu sụp đổ dần.
“Duyệt Duyệt, trở về bên anh!” Rốt cuộc, hắn cũng mở miệng, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc.
“Không… trừ khi tôi chết!” Đúng, trừ khi tôi chết, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, tôi có quyền quyết định cuộc đời mình, tôi không muốn chịu sự tra tấn của ác ma thêm nữa!
“Chết?” Đường Diệc Diễm mỉa mai hừ lạnh: “Em bỏ được sao? Em bỏ được thế giới có Trần Việt Phong mà rời đi sao?”
“Anh…” Không ngoài suy nghĩ của tôi, hắn nhất định đã sớm phái người đi điều tra Trần Việt Phong. Nhưng hắn đã nói đúng, tôi luyến tiếc, luyến tiếc rời bỏ Trần Việt Phong! Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi Trần Việt Phong sẽ bị tổn thương. Cứ dựa theo tính cách trước đây của hắn, tôi thậm chí không hề nghi ngờ hắn sẽ giết Trần Việt Phong!
Thấy tôi chần chờ, Đương Diệc Diễm bỗng nheo mắt lại, màu đỏ quen thuộc bắt đầu lan tràn trong đôi mắt hắn. Hơi thở của hắn đang bình thường bởi vì sự dao động của cảm xúc mà bỗng trở nên không ổn. Hắn vẫn không thay đổi, tuy bề ngoài tỏ ra không sao cả, nhưng tôi có thể nắm bắt được cảm xúc của hắn. Tựa như lúc này, khi hắn thấy tôi vừa nghe đến ba chữ “Trần Việt Phong” mà lộ ra sự lo lắng, hắn lại bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình.
Còn tôi, không biết có nên vì sự thần thông quảng đại của mình mà tự tán dương hay không!
“Em không cần cha mẹ của em nữa sao?” Đường Diệc Diễm bắt đầu nâng cao giọng.
“Tôi nghĩ, so với sự nghiệp của bản thân, hạnh phúc của con gái ở trong mắt cha mẹ mới là điều quan trọng nhất!” Hắn lại muốn dùng người thân của tôi để bức bách tôi sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không thoả hiệp, tôi dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn. Lần đầu tiên, tôi không có chút sợ hãi nào như lúc này.
Câu trả lời của tôi làm cho Đường Diệc Diễm phải đưa tay lên nới lỏng cà vạt trên cổ áo, giống như bị thít đến không thể hô hấp được. Sau đó hắn lại cởi bỏ thêm vài chiếc cúc áo, mới một khắc trước đây, hắn còn áo mũ chỉnh tề, cẩn thận chỉn chu, mà bây giờ lại càng táo bạo, thậm chí cả bối rối!
Hắn nhất định không nghĩ rằng tôi sẽ trả lời như vậy, chắc chắn hắn nghĩ tôi sẽ giống như hai năm trước đây, dễ dàng bị hắn nắm chặt trong tay.
“Duyệt Duyệt, em thật sự không giống lúc trước. Trước đây, em còn không dám phản kháng anh như vậy, bây giờ, em lại vì một Trần Việt Phong mà ngay cả cha mẹ cũng không cần!” Lời cuối cùng, Đường Diệc Diễm gần như là gào rống, hắn hất mạnh mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất. Sau những tiếng vang lớn, căn phòng lại khôi phục một mảnh tối đen. Trong không khí chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Hắn hoàn toàn bị chọc giận, tôi thấy thân mình cao lớn của hắn từ từ đứng dậy trong bóng đêm. Tuy rằng xung quanh vẫn tối đen, nhưng tôi cảm giác được cơ thể hắn tạo ra một bóng ma thật lớn phủ trên người tôi.
Hắn chậm rãi tới gần tôi, thân mình tôi lại bắt đầu phát run, siết chặt tay lại, cắn nhanh môi dưới. Đừng sợ, không phải sợ, nhưng mà dùng phương pháp như vậy để kìm nén sợ hãi thì sẽ không có việc gì thật sao?
/110
|