Cầm Đế

Chương 127: Long quyển phong vi dẫn

/336


Sa mạc - vùng đất khô hạn và nóng nực này cũng là vùng đất không thích hợp nhất cho sinh vật tồn tại. Khi Diệp Âm Trúc mang theo đám tử thần chiến sĩ xuất hiện ở chỗ này, hắn gần như ngay lập tức cảnh giác với những biến hóa xảy ra chung quanh. Bản thân sa mạc tuyệt đối không phải là tai nạn gì cả, nhưng tai nạn xuất hiện ở sa mạc lại nhiều phi thường. Lúc trước Diệp Âm Trúc từng đọc qua một quyển sách chuyên giới thiệu về ma thú trong sa mạc, đồng thời cũng giải thích một chút về tình hình sa mạc. Cho nên, khi tốc độ của những cơn gió cát tăng rất nhanh, hắn đã cảm thấy có điều bất ổn. Cảm giác ngày càng mãnh liệt, hắn liền ra lệnh trước hết tất cả tập trung phòng bị.
Sự thật chứng minh hành động của Diệp Âm Trúc là rất chính xác. Tai nạn mà bọn họ gặp phải lúc này, chính là bão cát kinh khủng nhất sa mạc, chín cái vòng rồng cùng một lúc, sợ rằng cũng chỉ có xuất hiện tại vùng đất đáng sợ này.
Nhưng, thời gian cho Diệp Âm Trúc phản ứng thật sự quá ngắn. Bằng vào công phu của hắn trong nhất thời chỉ kịp để bảo vệ Hải Dương cùng đám tử thần chiến sĩ mà quên bảo vệ chính mình. Nếu bích ti còn trên người chắc hắn có thể dùng bích ti quấn mình quanh người Băng Cực Ma Viên. Nhưng vòi rồng trong nháy mắt đã tới, cái gì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Thân thể bị cuốn vào bên trong vòi rồng, Diệp Âm Trúc phát hiện trong vòi rống một thân hình đầy đặn, trong lòng thầm hô một tiếng, là nàng. Mái tóc dài màu lam nhạt chẳng phải là Hắc Phượng Hoàng đó sao?
Lúc Diệp Âm Trúc nắm được tay Hắc Phượng Hoàng, Hắc Phượng Hoàng cứ như là người chết đuối vớ được phao (nguyên văn: giữa biển khơi vớ được tấm gỗ - CBRO) vội vàng nắm lấy tay hắn. Lúc nãy hai người còn là thủ lãnh hai phe đối địch nhau, lúc này đã gặp nhau trong vòi rồng, hơn nữa kề cận gần như thế.
Diệp Âm Trúc tay phải vô ý ôm Hắc Phượng Hoàng vào hông mà Hắc Phượng Hoàng cũng nắm lấy tay hắn rất chặt. Khi vòi rồng dịch chuyển, vị trí thân thể không ngừng thay đổi, nhưng hai người vẫn dính chặt vào nhau không rời.
Diệp Âm Trúc phát hiện tim mình đang đập rất nhanh. Cảm giác thân thiết lúc trước từng xuất hiện bây giờ lại càng công kích trí não hắn mãnh liệt hơn xưa, đồng thời, cảm giác thân thiết toát ra bao vây chung quanh cũng mãnh liệt dị thường (cái này dịch theo nguyên bản, ý là cảm giác thân thiết không chỉ trong đầu mà còn thể hiện ra ngoài - CBRO). Cũng không phải do sinh lý mà có, hoàn toàn đều phát ra từ nội tâm.
Trong cuồng phong bọn họ đều không thể nói chuyện thậm chí ngay cả truyền âm cũng không làm được. Đối với hai người mà nói, nếu tại lúc này mà ra tay là thời khắc tốt nhất. Khoảng cách gần như vậy cơ hồ không có khả năng tránh né. Nhưng không biết vì lẽ gì, Hắc Phượng Hoàng chỉ gắt gao nắm bàn tay to lớn của Diệp Âm Trúc. Thậm chí cúi đầu dựa vào ngực Diệp Âm Trúc. Mà Diệp Âm Trúc cũng chỉ ngây ngốc nhìn nàng, tử trúc
đấu khí phóng ra bảo vệ thân thể chính mình và nàng.
Tại sao lại có cảm giác thân thiết mà quen thuộc này? Thân thể bị vòi rồng vây khốn, ngược lại càng làm cho Diệp Âm Trúc có khả năng tập trung tự xem xét lại ý niệm trong đầu này. Dần dần, một bóng hình mơ hồ từ từ xuất hiện trong sâu thẳm trí óc hắn.
Bão cát điên cuồng kéo dài thời gian bao lâu không ai biết. Diệp Âm Trúc đối với đám chiến sĩ cũng không quá lo lắng. Trận thế phòng ngự hoàn hảo, hơn nữa còn có trọng giáp trên người bọn họ, trong cơn cuồng phong này tự bảo vệ mình là chuyện nhỏ. Dù sao mỗi tử thần chiến sĩ đều là một cao thủ. Hải Dương cũng có cửu cấp ma thú Băng Cực Ma Viên che chở, sẽ không gặp chuyện bất trắc gì. Hắn phát hiện, mình vốn đã hạ quyết tâm tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến sẽ đại khai sát giới nhưng chính mình lại không thể xuống tay với tuyệt sắc mỹ nữ trong lòng được.
Là bởi vì sắc đẹp của nàng sao? Không, Diệp Âm Trúc rất nhanh loại bỏ ý nghĩ đó. Mỹ nữ mình không phải chưa thấy qua. Hương Loan, Hải Dương, thậm chí là An Kỳ, An Nhã tỉ muội cho dù không phải đẹp đến mức độc nhất vô nhị nhưng so với vị Hắc Phượng Hoàng này chênh lệch không quá lớn. Tại sao mình đối với nàng có loại cảm giác đặc biệt này?
Khi hình bóng mà trong lòng Diệp Âm Trúc đang không ngừng tưởng niệm dần dần trở nên rõ ràng hơn, đột nhiên cảm giác hụt hẫng mạnh mẽ truyền đến. Áp lực do bão cát tạo ra đè lên đấu khí trong nháy mắt biến mất. Thân thể hai người chới với giữa không trung.
Không hay, hình bóng trong đầu Diệp Âm Trúc nhất thời gặp phải tình huống bất ngờ này liên biến mất. Hắn một tay ôm lấy Hắc Phượng Hoàng, cố gắng thúc dục đấu khí tới cực hạn, tay phải liên tục đánh xuống, bằng vào phản lực từ việc đánh vào không khí cố gắng làm chậm lại tốc độ rơi xuống của mình.
Tầng tầng đấu khí màu tím huyền ảo phóng ra giữa không trung. Tốc độ mặc dù chậm xuống một ít, nhưng vẫn như trước nhanh chóng rơi xuống. Nếu chỉ có một người có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng lúc này có hai người là hắn cùng Hắc Phượng Hoàng. Tử cấp đấu khí tuy mạnh nhưng dù sao không khí cũng là hư vô, phản lực thực sự quá ít. Buông Hắc Phượng Hoàng ra không? Không, ý nghĩ này thậm chí còn không xuất hiện qua trong đầu hắn. Hắn chỉ không ngừng thúc dục đấu khí xuất chưởng, bàn tay to lớn ôm Hắc Phượng Hoàng vô cùng kiên định. Hông Hắc Phượng Hoàng rất mềm mại, tựa hồ chỉ dùng sức có thể cắt đứt, thân hình mềm mại của nàng cực kì hấp dẫn. Với Diệp Âm Trúc mà nói, thân hình này là thân hình hoàn mỹ nhất hắn từng thấy qua. Nhất là tay hắn lại đang đặt ở phái trên kiều đồn của nàng. Từ eo nhỏ nhắn đến kiều đồn cao vút tạo thành một đường cong hoàn mỹ kinh người.
Trong khi trán Diệp Âm Trúc đổ mồ hôi, trong khi tốc độ rơi vẫn kinh khủng như trước, Hắc Phượng Hoàng trong lòng đột nhiên ngước đầu lên, một tay vẫn ôm chặt eo Diệp Âm Trúc, tay kia bắt chước động tác của hắn đánh xuống phía dưới.
Một cảnh tượng làm Diệp Âm Trúc giật mình đã xuất hiện. Hắc Phượng Hoàng trong tay đánh ra, cũng là tầng tầng tử quang. Tử cấp đấu khí, nàng cũng là tử cấp đấu khí. Xét theo tuổi tác, nàng tựa hồ so với mình còn nhỏ hơn một ít. Chính mình cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng nàng chẳng phải cũng là một tử cấp đại chiến sư sao? Đồng thời, Diệp Âm Trúc cũng phát hiện, trong đấu khí của Hắc Phượng Hoàng, tràn ngập hắc ám khí tức, hiển nhiên, đấu khí của nàng là hắc ám thuộc tính.
Với sự hợp sức của hai người, tốc độ rơi nhất thời chậm lại rất nhiều, tử cấp đấu khí giúp bọn họ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Khi nhìn thấy sắp rơi xuống đống cát, hai người rất ăn ý đồng thời đánh ra một chưởng, cát vàng bên dưới bay múa, bọn họ cũng mượn lực phản chấn từ mặt đất mà tung người lên, triệt tiêu toàn bộ lực rơi.
Hắc Phượng Hoàng sắc mặt vẫn lạnh như băng giá. Nàng thủy chung không có ngẩng đầu lên nhìn Diệp Âm Trúc, lúc này thế rơi đã chậm lại rồi, nàng đột nhiên buông lỏng tay đang ôm Diệp Âm Trúc, nhẹ nhàng ấn vào vai hắn, thân thể như làn khói nhẹ từ trong lòng hắn thoát ra, từ không trung rơi xuống, cảnh tượng thật chẳng khác nào một con hắc phượng hoàng xinh đẹp hạ xuống mặt đất.
Khi Hắc Phượng Hoàng từ trong lòng thoát ra cũng làm Diệp Âm Trúc cảnh tỉnh lại. Đúng a, nàng là địch nhân của ta, uốn mình giữa không trung, hạ xuống phía bên kia.
Có lẽ bởi vì sa mạc một cơn lốc vừa mới chấm dứt nên nhiệt độ trên sa mạc cũng không cao như lúc mới đến, không quá nóng bức.
Hắc Phượng Hoàng đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt nàng lúc này đã hoàn toàn khôi phục sự lạnh lùng như cũ.
Diệp Âm Trúc cũng đồng thời đang nhìn nàng, chỉ có điều ánh mắt lại phức tạp hơn rất nhiều. Hắn lúc này vô cùng thống hận cơn bão cát hung hãn, tại sao nó lại dừng lại như thế? Không thể kéo dài thêm một chút sao? Thiếu chút nữa ta có thể nghĩ ra tại sao lại có cảm giác vô cùng thân thiết với Hắc Phượng Hoàng này rồi.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn Diệp Âm Trúc, nhưng nàng tựa hồ cũng không có ý muốn động thủ, chỉ là lãnh đạm nói
"Mỗi khi ngươi nhìn thấy một người đàn bà, đều phải chiêm tiện nghi sao?"
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới đối phương nói với mình một câu nói không phải về quốc gia hai người đang tranh đấu, mà lại là cái này. Trên mặt từ từ đỏ lên, nói
"Không phải, Hắc Phượng Hoàng ngươi đừng hiểu lầm. Vừa rồi tình hình trong vòi rồng ngươi cũng đã biết, sau đó ta chỉ tình cơ làm thế thôi . Bên trong vòi rồng mà đánh nhau chết sống đối với ngươi và ta đều không có lợi. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói
"Hỏi cái gì?"
Diệp Âm Trúc nói
"Chúng ta trước kia có phải là từng gặp qua hay không? Không biết vì cái gì, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, thì đã có một loại cảm giác thân thiết mãnh liệt. Cảm giác của ta luôn luôn nhạy cảm phi thường, sẽ không sai đâu."
Ánh mắt lạnh lẽo của Hắc Phượng Hoàng bỗng hiện chút giật mình, vẻ lạnh lùng trên mặt bất tri bất giác biến mất vài phần, tựa hồ có chút buồn cười nói với Diệp Âm Trúc
"Ngươi theo đuổi nữ hài tử nào cũng là dùng thủ đoạn này sao? Cái này cũng quá cũ rồi đấy."
"Ách..., không, ta không phải có ý đó. Thẳng thắn nói, ta còn chưa từng theo đuổi nữ hài tử bao giờ, tự nhiên cũng không biết theo đuổi nữ hài tử là cảm giác gì rồi. Hắc Phượng Hoàng, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Diệp Âm Trúc lúc này đã không phải là cường giả thống lãnh năm trăm tử thần chiến sĩ như trước, mà như là đã khôi phục lại sự đơn thuần như ngày hắn vừa bước vào đại lục.
Hắc Phượng Hoàng hơi cúi đầu, làm Diệp Âm Trúc không thể thấy được đôi mắt của nàng, xua tay nói
"Không, chúng ta chưa gặp qua. Trước kia chưa từng gặp qua."
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút,
"Chưa gặp qua ? Cảm giác quen thuộc của ta là từ đâu mà đến? Ngươi không phải là đang gạt ta ta đó chứ?"
"Lừa cái đầu ngươi. Đừng quên, chúng ta là địch nhân. Xem chiêu."
Bóng đen chợt lóe, khoảng cách năm mươi thước của hai người lúc đó chẳng là gì với Hắc Phượng Hoàng. Trong khoảnh khắc nàng đã tới sát bên người Diệp Âm Trúc, một quầng sáng đen nhánh như độc xà lao thẳng vào cổ họng Diệp Âm Trúc.
Bị công kích, Diệp Âm Trúc cũng khôi phục lại từ tâm trạng đang có. Mặc dù giật mình bởi tốc độ của Hắc Phượng Hoàng nhưng hắn cũng không bối rối, bóng người chợt lóe, tay phải trực tiếp đánh vào tay Hắc Phượng Hoàng.
Một luồng khí lạnh xẹt qua trước cổ họng Diệp Âm Trúc, làm hắn cảm thấy ớn lạnh, tay hắn hoàn toàn đánh vào khoảng không. Thân ảnh Hắc Phượng Hoàng trong phút chốc biến mất.
Cảm thấy nguy cơ từ sau lưng truyền đến, Diệp Âm Trúc liền nhanh chóng bước tới một bước, Bộ pháp đặc biệt của Trúc tông được triển khai rất nhanh, chân bước theo những bước hư ảo, vừa khi một bóng đen xẹt qua bên người.
Nhanh, tốc độ cơ hồ là mắt thường không phân biệt được. Đây là năng lực mà loài người có khả năng đạt tới sao? Từ màu sắc của đấu khí mà tính, nàng cũng là tử cấp sơ giai, vì sao tốc độ của nàng có thể kinh khủng như thế, hơn nữa trong khi công kích cũng không có tia đấu khí nào xuất hiện.
Bất đắc dĩ, thân người Diệp Âm Trúc nhấp nhoáng, lấy ngón tay làm kiếm, một chiêu Trúc Ảnh Bà Sa huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, tử cấp đấu khí như cùng lúc tỏa ra bốn phương tám hướng. Hắn biết, luận tốc độ so với Hắc Phượng Hoàng mình tất bại không sai. Ưu thế của mình là ma pháp, trước hết phải tạo khoảng cách với nàng mới được.
Nhưng Hắc Phượng Hoàng làm sao để cho có cơ hội Diệp Âm Trúc tạo khoảng cách? Bóng đen như hồn ma bóng quế trước sau vẫn bám chặt Diệp Âm Trúc. Đấu khí Diệp Âm Trúc phát ra chỉ có thể tạm hoãn công kích của nàng. Nhưng, Hắc Phượng Hoàng công kích thật sự rất lợi hại, tử trúc đấu khí cũng bị nàng đánh bật ra, căn bản không thể thương tổn đến nàng. Nếu lúc này Diệp Âm Trúc có thể sử dụng Nặc Khắc Hi kiếm nói không chừng còn có khả năng liều mạng. Nhưng bây giờ linh hồn Nặc Khắc Hi kiếm của hắn đang ở trong hắc hạp tử không thể sử dụng, bích ti cũng đang quấn quanh cổ tay Ly Sát giúp thân thể nàng khôi phục. Hắn bây giờ có thể nói là tay không tấc sắt.
Hắc Phượng Hoàng công kích kinh khủng, tịnh không phát ra một tiếng động, mỗi một lần phát động đều là từ những góc độ không ngờ tới. Diệp Âm Trúc chỉ có thể mơ hồ thấy trong tay nàng có một thanh chủy thủ đen nhánh, căn bản không thấy rõ vị trí nàng ra tay. Thân hình hai người biến hóa mấy mươi lần phương vị, nhưng ngay cả một lần va chạm chính diện cũng không có. Đấu khí của Hắc Phượng Hoàng tràn ngập tính hủ thực làm cho Diệp Âm Trúc rất là đau đầu.
"Phá."
Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, không khí chấn động kịch liệt, làm Hắc Phượng Hoàng ra tay chậm lại. Nhân cơ hội này, Diệp Âm Trúc toàn lực thúc dục đấu khí sà xuống mặt đất, nhanh chóng triệu hoán Khô Mộc Long Ngâm cầm từ trong không gian giới chỉ ra. Không chút chậm trễ, tay trái ôm đàn, tay phải lướt trên dây đàn, bảy đạo âm nhận cao tần đồng thời vang lên. Hắn tự tin rằng một loạt âm nhận bao trùm phạm vi lớn này sẽ có khả năng ngăn cản Hắc Phượng Hoàng một chút, chỉ cần để cho mình đứng vững chân một chút. Bằng vào âm nhận cao tần, đối phương còn muốn áp sát mình đã không dễ dàng như vậy nữa rồi.
Ngay khi phát ra âm nhận, tinh thần Diệp Âm Trúc liền phục hồi lại, cấp thì lui về phía sau. Mắt thấy Hắc Phượng Hoàng sau khi bị tinh thần lực tấn công tỉnh lại liền hóa thành một làn khói đen đuổi theo mình. Bảy đạo âm nhận giao thoa bao trùm một phạm vi cực kì rộng lớn. Nhưng một cảnh tượng làm Diệp Âm Trúc hoảng sợ xuất hiện.
Thân thể Hắc Phượng Hoàng vặn vẹo kì dị giữa không trung một chút, rồi từ những khe hở giữa các âm nhận mà luồn ra, thân kiếm hợp nhất, nhằm thẳng phía mình lao đến.
Diệp Âm Trúc tay phải cũng không dừng lại quá lâu, từng đạo âm nhận nối tiếp nhau bắn ra như điện. Vất vả lắm mới triệu hoán khô mộc long ngâm cầm, hắn tuyệt không muốn bị Hắc Phượng Hoàng cận thân công kích. Trước đó đấu khí của mình đã tiêu hao nhiều hơn Hắc Phượng Hoàng, cứ như vậy đánh nữa chỉ có kết cục bại vong mà thôi.
Đối mặt với âm nhận cao tần, Hắc Phượng Hoàng bộc lộ ra thân pháp nhanh nhẹn và ảo diệu chân chính của nàng. Như cá quẫy đuôi uốn lượn giữa không trung, mỗi lần âm nhận đến gần trong nháy mắt thay đổi phương hướng từ những vị trí không tưởng thoát ra. Mặc dù tốc độ so với lúc trước có chậm đi một chút nhưng vẩn nhanh chóng tiếp cận Diệp Âm Trúc.
Chút sức lực còn sót lại của Diệp Âm Trúc rốt cục tiêu hao hầu như không còn gì nữa. Mắt nhìn Hắc Phượng Hoàng sắp đuổi tới, hắn đạp chân vào đất. Ngay khi hắn chuẩn bị lợi dụng Thiểm Lôi nguyên tố đạn xuất ra cấm chú công kích thì đột nhiên mặt đất dưới chân hắn mềm nhũn, thân thể rất nhanh chìm xuống. Lúc này, trong tay hắn còn ôm khô mộc long ngâm cầm. Khi hắn phản ứng lại liền cảm giác được dưới đất truyền đến một cổ hấp lực lớn vô cùng, hút thân thể hắn vào sâu trong mặt đất.
Cát lún. Diệp Âm Trúc ngay lập tức nghĩ tới thứ đáng sợ nhất trong sa mạc, sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Đầu tiên là bão cát, bây giờ đến cát lún. Có tính là hai cái tai nạn?
Dưới chân là cát lún, trước mặt là Hắc Phượng Hoàng đánh tới, Diệp Âm Trúc lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh. Mắt thấy Hắc Phượng Hoàng đã tới trước người, hắn biết, cho dù bây giờ chính mình phóng thích thiểm lôi địa năng lượng cũng không thể xong trước khi chủy thủ của Hắc Phượng Hoàng đâm tới. Trong nháy mắt trong đầu Diệp Âm Trúc nghĩ tới rất nhiều chuyện. Hắn cũng không thúc dục thiểm lôi năng lượng. Mặc dù hắn biết như vậy ít nhất có thể cùng Hắc Phượng Hoàng đồng quy vu tận, nhưng không biết vì cái gì, đối với địch nhân vô tình này hắn lại không hạ thủ được.
Diệp Âm Trúc không có nhìn trủy thủ Hắc Phượng Hoàng đâm tới, mà nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng đang đến gần rất nhanh. Kết thúc chăng? Hết thảy sẽ kết thúc như vậy sao? Không ngờ mình lại phải chết ở chỗ này. Không, chính mình tuyệt không thể chết được. Ý nghĩ triệu hoán Tử đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Âm Trúc, ngay khi hắn chuẩn bị từ bỏ trận chiến Thất long Thất quốc lần này, đột nhiên, hắn thấy trong mắt Hắc Phượng Hoàng một tâm tình đặc biệt, tựa hồ là sợ hãi.
"Đừng nhúc nhích, ta kéo ngươi lên."
Hắc Phượng Hoàng cơ hồ gào lên mấy chữ này. Chủy thủ trên tay nàng không biết biến mất lúc nào rồi. Khi thân thể nàng đang lao tới phía trước Diệp Âm Trúc thì một tay nắm lấy tay Diệp Âm Trúc, tử quang tỏa sáng, Diệp Âm Trúc cảm thấy một luồng sức mạnh từ trên tay truyền đến, thân thể của mình nhất thời từ cát lún vọt lên. Vung tay đánh xuống dưới một chưởng, cùng Hắc Phượng Hoàng chao mình hạ xuống một nơi cách xa chỗ cát lún mấy chục thước.
"Vì sao lại cứu ta?"
Sao khi hạ xuống đất, Diệp Âm Trúc lập tức nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng. Hắn vẫn đang nắm tay Hắc Phượng Hoàng, hắn có khả năng cảm giác được tâm tình Hắc Phượng Hoàng bây giờ tâm tình rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Vì sao nàng lại khẩn trương, khẩn trương vì mình sao?
Hắc Phượng Hoàng mạnh mẽ đẩy tay Diệp Âm Trúc ra, thân hình chợt lóe, đã lui về phía sau hơn ba thước,
"Trong vòi rồng ngươi đã cứu ta một lần, bây giờ chỉ là trả lại cho ngươi mà thôi. Ngươi đi đi, lần sau gặp lại chúng ta sẽ nhất quyết sanh tử."
"Ta cứu nàng trong vòi rồng?"
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Hắc Phượng Hoàng, tình huống lúc ấy rất khó nói là ai cứu ai. Nàng tựa hồ là đang cố gắng cấp cho mình một lý do. Ánh mắt Hắc Phượng Hoàng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Ánh mắt của nàng khi mình rơi vào vùng cát lún,vừa sợ hãi vừa lo lắng vô cùng, sau khi hạ xuống đất lại rất khẩn trương. Chuyện này đến tột cùng là vì cái gì?
"Ngươi tại sao còn không đi, chẳng lẻ muốn ta giết ngươi sao?"
Hắc Phượng Hoàng giận giữ nói. Nàng rất đẹp, cho dù trong khi tức giận cũng rất đẹp. Cặp lông mi dài rung rung, đôi mắt mở to nhìn Diệp Âm Trúc lại làm cho hắn có chút cảm giác nhột nhạt.
"Ngươi để ta đi sao? Ngươi sẽ không giết ta. Mặc dù ta cũng không biết vì cái gì, nhưng từ tâm tình của ngươi ta có khả năng cảm giác được ngươi đối với ta căn bản là không có một chút sát khí nào. Công kích lúc trước mặc dù sắc bén, nhưng nhìn chung ngươi vẫn còn giữ lại một chút thực lực. Nói cho ta biết, đây là vì cái gì?"
Diệp Âm Trúc gắt gao nói một tràng với Hắc Phượng Hoàng, không cho đối phương cơ hội trốn tránh.
"Ai nói ta không dám giết ngươi."
Hắc Phượng Hoàng tựa hồ thẹn quá hóa giận, thân hình chợt lóe, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, trong tay ô quang lóe ra, đâm thẳng vào ngực Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc không cử động, thậm chí không có làm bất cứ động tác nào để ngăn cản, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giương mắt nhìn đọa ô quang đó đâm thẳng vào tim mình. Hắn bất động, một là bởi vì hắn có một trái tim rất mạnh, căn bản không sợ Hắc Phượng Hoàng công kích. Ngoài ra, hắn cũng muốn kiểm nghiệm một chút xem phán đoán của mình đến tột cùng đúng hay không. Nếu Hắc Phượng Hoàng thật sự không giết mình, vậy chứng minh cảm giác thân thiết của mình không có sai.
Tốc độ công kích của Hắc Phượng Hoàng kinh người như thế, chỉ thấy một tia chớp màu đen chợt lóe, trủy thủ trong nháy mắt đã đâm tới trước ngực Diệp Âm Trúc.
Hắc Phượng Hoàng căn bản không nghĩ tới Diệp Âm Trúc trước nay vẫn đánh nhau sống chết với mình giờ lại đột nhiên bất động, tùy ý cho mình công kích. Mắt thấy thế đâm của trủy thủ đã thành, cặp mắt lạnh như băng nhất thời toát ra ánh mắt hoảng sợ, quát khẽ một tiếng, thân thể mạnh mẽ uốn mình giữa không trung, tay trái đánh vào tay phải của mình. Ông một tiếng, trủy thủ trong tay bị đánh bay. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thân thể nàng liền xoay một vòng giữa không trung, vốn là mặt đối mặt với Diệp Âm Trúc lại thành ra quay lưng về phía hắn, trực tiếp bay thẳng vào trong lòng Diệp Âm Trúc.
Mắt thấy Hắc Phượng Hoàng tự mình đánh bay trủy thủ, trên mặt Diệp Âm Trúc nhất thời mỉm cười. Hắn biết, phán đoán của mình là chánh xác . Không để hắn có thêm thời gian tự hỏi, thân thể mềm mại của Hắc Phượng Hoàng đã bay tới, trước ngực vừa nghe chạm một cái, đã vô ý vòng hai tay ôm lấy. Nhất thời đem Hắc Phượng Hoàng ôm vào trong lòng. Nhưng khi Hắc Phượng Hoàng ra tay trước đó dùng lực quá nhiều, Diệp Âm Trúc lại không có chuẩn bị, va chạm nhất thời này làm hai người đồng thời bị té ngửa về phía sau.
Phốc một tiếng, Diệp Âm Trúc ngã ngửa xuống cát vàng. Hắn đột nhiên phát hiện, sa mạc cũng có chỗ tốt. Ít nhất cát êm ái hơn đất cứng. Va chạm như vậy gây ra chấn động, tay hắn vốn ôm eo Hắc Phượng Hoàng theo chấn động thay đổi một chút phương vị, chỉ cảm thấy vùng mềm mại dưới tay đột nhiên biến thành rồi đầy đặn, mà hạ thân của mình cũng áp vào một đường cong mê hồn áp vào . Tình cảnh này, hắn chẳng những không có gì không thích, ngược lại ngửi thấy một làn hương thơm ngào ngạt, thoải mái nói không nên lời.
Hắc Phượng Hoàng cũng không nghĩ tới công kích của mình lại biến thành hình dáng nằm ngửa trên mặt đất này. Nàng vừa định từ trên người Diệp Âm Trúc trên người đứng dậy, thì vùng mẫn cảm trước ngực lại vừa lúc bị hai bàn tay to kia của hắn nắm được, toàn thân mềm nhũn, đấu khí vốn cường hãn nhưng không thể đề tụ, thân thể thoáng giãy dụa một chút, kiều đồn tự nhiên nhấp nhỏm trên người Diệp Âm Trúc. Tư thế hai người lúc này rất là ám muội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Nhanh, nhanh, buông... ta ra."
Hắc Phượng Hoàng hữu khí vô lực nói, khuôn mặt lạnh lùng như băng giá của nàng lúc này đã ửng hồng.
"Tim ngươi đập thật nhanh."
Diệp Âm Trúc nói suýt nữa làm Hắc Phượng Hoàng tức giận đến phun máu. Đặc biệt là trong khi tên gia hỏa này nói tim mình đập nhanh, bàn tay đặt trên ngực trái của mình lại ấn vào một cái. (bó tay-CBRO)
"Buông, buông...ta ra……"
Hắc Phượng Hoàng dùng tay chụp lấy tay Diệp Âm Trúc, nhưng tư thế của nàng bây giờ không còn sức mà dùng, hơn nữa bộ vị mẫn cảm chưa bao giờ bị mạo phạm trên thân thể nọ đang bị bàn tay tràn đầy hơi ấm xâm nhập, trong lúc nhất thời nàng đường đường là tử cấp cường giả nhưng không thể tránh thoát hai bàn tay của Diệp Âm Trúc.
"Ách …, xin lỗi, ta không cố ý."
Diệp Âm Trúc đang cảm giác có cái gì đó mềm mại êm ái dưới tay liền giật mình như từ trên trời rơi xuống, vội vàng buông Hắc Phượng Hoàng ra, nhưng hắn lại phát hiện, ở nơi mà kiều đồn cọ xát vào, bộ phận đặc thù của nam nhân của mình đang ngóc đầu dậy chào cờ.
Bàn tay đặt trên ngực bỏ ra, Hắc Phượng Hoàng nhất thời thở dài một hơi, nhanh chóng từ trên người Diệp Âm Trúc ngồi dậy. Mà khi nàng ngồi dậy tất nhiên sức nặng toàn thân dồn về hạ thân, nhất thời cảm giác được dưới mông lúc này có cái gì đó cứng cứng đang đâm vào mình. Cô gái chưa trải sự đời này có chút tò mò hỏi,
"Diệp Âm Trúc, cái quỷ quái gì đang đâm ta thế."
"Cái này…"
Diệp Âm Trúc cũng không biết trả lời nàng chuyện này như thế nào nữa. Hắn cũng biết tim mình đập còn nhanh hơn so với trống ngực của đối phương mà vừa rồi đôi tay cảm giác được. Khuôn mặt tuấn tú cũng đã đỏ bừng.
Hắc Phượng Hoàng từ trên người Diệp Âm Trúc đứng dậy. Khi nàng quay đầu lại đã thấy vẻ mặt xấu hổ của Diệp Âm Trúc, lại nhìn vị trí vừa rồi mình ngồi thì nhất thời hiểu được gương mặt yêu kiều trong nháy mắt đỏ bừng lên.
"Ngươi, ngươi là đồ hỗn đản."
Hắc Phượng Hoàng giận dữ cắn răng nghiến lợi, nhưng không biết vì cái gì, Diệp Âm Trúc lại không nghe được chút hận ý nào trong tiếng nói của nàng. Bộ dáng nàng chửi mình hỗn đản ngược lại rất giống ngữ khí của Ny Na nãi nãi khi nhắc tới Tần gia gia.
"Xin lỗi, ta không cố ý."
Diệp Âm Trúc vừa xin lỗi vừa đứng lên. Hai người lúc này không giống như đối thủ trên chiến trường sanh tử, ngược lại giống như là một đôi tình lữ đang mắng yêu nhau.
"Xin lỗi là được sao? Ngươi vừa rồi vì sao không tránh?"
Hắc Phượng Hoàng căm tức Diệp Âm Trúc, bất luận nàng cố gắng bình tâm lại như thế nào, thủy chung đều không thể làm được.
Diệp Âm Trúc nói
"Bởi vì ta cảm giác rằng ngươi sẽ không giết ta. Mặc dù ta cũng không biết vì cái gì mà mình có loại cảm giác này, nhưng ta luôn luôn tin tưởng vào phán đoán của mình. Hắc Phượng Hoàng. Ta có thể khẳng định ngươi có quen biết ta mặc dù ta trước kia hình như chưa gặp qua ngươi, nhưng loại cảm giác này lại phi thường mãnh liệt. Nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ai?"
Hắc Phượng Hoàng sửng sốt một chút, vốn ánh mắt phẫn nộ nhất thời trở nên có chút phức tạp, thân hình chợt lóe, đến chỗ trủy thủ rơi xa xa thu hồi lại. Nàng tựa hồ không hy vọng Diệp Âm Trúc thấy vũ khí của mình. Trong lúc thu hồi chủy thủy cố ý dùng thân thể che tầm mắt Diệp Âm Trúc.
"Ngươi không nên tự mình đa tình. Ai nói ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ là không muốn giết một người không chút phản kháng."
Quay lưng về phía Diệp Âm Trúc, thanh âm của Hắc Phượng Hoàng một lần nữa trở nên lạnh như băng,
"Đừng quên. Ngươi đại biểu cho Mễ Lan, còn ta là công chúa Lam Địch Á Tư đế quốc. Ngươi là chủ tướng của Mễ Lan. Chỉ cần có thể giết chết một ngoại tịch ngân long như ngươi, Lam Địch Á Tư chúng ta chắc chắn sẽ dành được thắng lợi cuối cùng. Bây giờ ngươi rời khỏi trường chiến đấu này vẫn còn kịp. Nếu không đừng trách ta thủ hạ vô tình. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy, cầm ma pháp của ngươi đối với ta không có hiệu quả. Ta không có khả năng cho ngươi cơ hội diễn tấu cầm khúc. Ngươi đi đi, rời khỏi trận đấu này, chuyện này là chuyện của hay quốc gia chúng ta, vốn là cùng ngoại nhân như ngươi không có quan hệ gì."
Nhìn bóng lưng Hắc Phượng Hoàng thon thả, đột nhiên, hình bóng mơ hồ trong đầu Diệp Âm Trúc trở nên rõ ràng. Cái bóng mặc áo màu đen trước mắt dần hiện ra rõ ràng. Rất giống. Âm Trúc rốt cục đã nhớ ra vì sao có cảm giác quen thuộc như vậy với Hắc Phượng Hoàng. Bóng lưng của nàng, cùng với bóng lưng người đang tắm mà mình đã thấy trong phòng tắm của kí túc xá thần âm hệ của Mễ Lan ma võ học viện cực kỳ giống nhau. Mặc dù hiện thời Hắc Phượng Hoàng mặc quần áo. Nhưng Diệp Âm Trúc tin tưởng rằng mình tuyệt đối không nhìn lầm. Ngoại trừ đầu tóc nhan sắc bất đồng, bóng lưng này cơ hồ cùng Tô Lạp trong phòng tắm lúc trước không hề khác biệt.
"Tô Lạp."
Trong lòng nghĩ đến, Diệp Âm Trúc tức thì hô to một tiếng.
Thân thể mềm mại của Hắc Phượng Hoàng trong nháy mắt rung mạnh, Diệp Âm Trúc nhìn không thấy đôi mắt nàng lúc này vô cùng kinh ngạc. Nàng đương nhiên không biết, bóng lưng của mình đã bán đứng chính mình.
"Ngươi, ngươi và Tô Lạp có quan hệ gì?"
Diệp Âm Trúc vội vàng hỏi, vừa nói, vừa bay nhanh đến bên cạnh Hắc Phượng Hoàng.
Sau khi nghe được Diệp Âm Trúc nói những lời này, vẻ mặt Hắc Phượng Hoàng giãn ra vài phần, mạnh mẽ quay người lại, sắc mặt nàng cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh
"Hừ, nguyên lai ngươi còn nhớ Tô Lạp. Nếu không phải hắn, ngươi đã sớm chết trong tay ta rồi."
Diệp Âm Trúc dừng chân lại, giật mình nhìn Hắc Phượng Hoàng,
"Ngươi thật sự quen Tô Lạp. Khó trách ta cảm giác ngươi quen thuộc như vậy. Bóng lưng các ngươi thực rất giống, hơn nữa động tác xuất thủ cũng rất giống. Chỉ là ngươi so với hắn mạnh hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn hắn. Hắc Phượng Hoàng, Tô Lạp là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi và hắn quan hệ thế nào?"
Hắc Phượng Hoàng hít một hơi dài, cố gắng bảo trì sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói
"Nói thật cho người biết, Tô Lạp là sư đệ của ta. Chúng ta cùng học một thầy. Lần này tham gia Thất quốc Thất long bài vị chiến , ta nhận được một phong thư của hắn. Hắn muốn nhờ ta có thể hạ thủ lưu tình với người trong lần bài vị chiến này, thả cho ngươi một con đường sống. Cho nên trong trận chiến trước ta mới không hạ sát thủ. Bây giờ nếu ngươi hiểu được quan hệ giữa ta và hắn rồi, lập tức rời khỏi chiến trường. Lần này ta không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là lần sau sẽ không giết ngươi. Sự nhẫn nại của ta cũng có hạn thôi. Bất luận thế nào, ích lợi quốc gia là trên hết."
Diệp Âm Trúc giật mình nói
"Nguyên lai ngươi là sư tỷ Tô Lạp a! Khó trách, khó trách ta có cái cảm giác thân thiết này. Bây giờ nghĩ lại, ngươi và Tô Lạp có rất nhiều điểm giống nhau. Động tác a, ngữ khí a, còn có vũ kĩ a. Nếu ngươi là sư tỷ Tô Lạp, ta cũng gọi ngươi là sư tỷ."
Hắc Phượng Hoàng ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc
"Uy, ngươi có nghe những lời ta vừa nói qua hay không? Nhanh chóng li khai chiến trường. Ngươi cũng không phải là người của Mễ Lan đế quốc, cần gì phải tham dự trường giết chóc này. Ta vì Tô Lạp đã hạ thủ lưu tình với ngươi rồi, nhưng loại tình huống này sẽ không có khả năng xuất hiện lần thứ hai."
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nói
"Sư tỷ, xin lỗi. Ngươi có nỗi khổ của ngươi, ta cũng có chỗ bất đắc dĩ của ta. Không sai, ta không phải người Mễ Lan đế quốc. Nhưng năm trăm tử thần ta mang theo lần này đều là đồng bọn của ta. Ta tuyệt không thể nhìn bọn họ chết trong trận chém giết này. Cho nên, ta phải dẫn dắt bọn họ sống sót trở về. Ta biết bởi vì quan hệ với Tô Lạp làm ngươi rất khó xử. Bất quá, không việc gì. Từ giờ trở đi, ngươi không cần tiếp tục hạ thủ lưu tình với ta nữa. Nếu ngươi rơi vào tay ta, ta cũng nhất định sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Ngươi…, ngươi là đồ đầu gỗ ngoan cố."
Cơn giận của Hắc Phượng Hoàng lại bị Diệp Âm Trúc khơi dậy.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói
"Xin lỗi, sư tỷ. Nếu ngươi bây giờ còn muốn động thủ, vậy bắt đầu đi."
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận lui về phía sau vài bước, chăm chú nhìn Hắc Phượng Hoàng.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn Diệp Âm Trúc. Tình thế giằng co kéo dài trong khoảng thời gian một chén trà. Đột nhiên, nàng phóng người lên, nhưng cũng không phải phóng về phía Diệp Âm Trúc. Thân thể mềm mại bay lượn giữa không trung, trong chớp mắt đã hóa thành một làn khói đen bay về phía xa. Thanh âm của nàng từ xa xa truyền đến:
"Diệp Âm Trúc, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau tái kiến là lúc ngươi và ta quyết một trận thắng bại. Nếu không muốn chết thì sớm mang theo người của ngươi rời khỏi chiến trường. Lam Địch Á Tư sẽ không thất bại. Ngươi tự lo cho mình đi."
Đưa mắt nhìn Hắc Phượng Hoàng ở nơi xa xa, Diệp Âm Trúc lại cảm giác trong lòng một trận sảng khoái. Hắn sảng khoái đương nhiên không phải bởi vì mình chiếm được tiện nghi của Hắc Phượng Hoàng hoặc là tạm thời không cần động thủ, mà là bởi vì rốt cục đã nghĩ thông suốt thắc mắc trong lòng. Nguyên lai nàng là sư tỷ Tô Lạp a! Bất quá, hắn lại đã quên, cho dù là sư tỷ đệ, bóng lưng làm sao mà giống nhau như thế?
Hơi nóng của sa mạc một lần nữa bốc lên. May là thần nguyên ma pháp bào đem hỏa nguyên tố mang đến hơi nóng trong không khí không ngừng chuyển hóa. Nhìn sa mạc mênh mông, Diệp Âm Trúc không chút vội vàng. Trước khi tình hình biến đổi bất ngờ hắn đã cùng mọi người xuất hiện tại chỗ này. Cho nên dù là tình hình như bây giờ hắn cũng có biện pháp quay trở về. Điểm này, hắn tin tưởng rằng Hắc Phượng Hoàng cũng là không thể làm được.
Tinh thần lực tập trung tại linh hồn xử, cẩn thận tìm tòi khí tức linh hồn. Rất nhanh, hắn đã tìm được hướng mà mình cần phải đi. Thân hình triển khai, điểm nhẹ trên mặt cát, lao người nhanh chóng bay theo hướng kia. Bởi vì có cát lún, lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi một lần bắn lên, đôi chân đều chỉ điểm nhẹ trên mặt cát tuyệt không ngừng lại. Có Băng Cực Ma Viên linh hồn hiến tế chi hỏa, bằng vào tinh thần liên lạc, hắn làm sao mà không thể tìm được đồng bọn của mình.
Kinh nghiệm về tai nạn trong ra mạc rốt cuộc cũng trôi qua. Từ khi tai nạn bắt đầu đến khi Diệp Âm Trúc và Hắc Phượng Hoàng tách ra, kỳ thật chỉ chung quanh một giờ. Nhưng thời gian hơn một giờ này lại tương đương với một lần tính mạng được cả sa mạc thanh tẩy.
Xa xa , Diệp Âm Trúc rốt cục thấy được người của mình. Thân thể to lớn của Băng Cực Ma Viên quá rõ ràng rồi, Diệp Âm Trúc lập tức gia tốc, rốt cục về tới nơi đồng bọn đang tụ tập.
Không đợi hắn đứng vững, một thân thể mềm mại đã vội nhảy vào trong lòng,
"Âm Trúc, ngươi dọa ta sợ chết mất."
Thanh âm Hải Dương khản đặc, hai tay gắt gao ôm Diệp Âm Trúc, nước mắt chảy ròng, may là trên mặt nàng có tấm mạng che mặt nên những người khác không nhìn thấy bộ dạng nàng khóc. Bất quá, Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn bọn họ rất thích thú tựa đầu đứng một bên.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng vỗ lưng Hải Dương,
"Hải Dương, đừng như vậy, ta này không phải vẫn mạnh khỏe sao?"
Hải Dương dựa vào vai Diệp Âm Trúc, tiếng khóc từ từ nhỏ dần,
"Âm Trúc, chàng không được bỏ mặc ta. Tại sao khi đó chàng không tự bảo vệ mình trước?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười
"Tất cả cũng đã qua rồi. Ta da dày thịt chắc, cho dù bị vòi rồng cuốn đi cũng không có việc gì. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, tình hình các huynh đệ thế nào? Có tổn thất gì không?"

/336

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status