Bụi Đỏ Nghìn Xưa

CHƯƠNG 11

/16


- Ta là thầy thuốc, không biết nấu ăn thì lấy cái gì hạ độc?!

Apolo đang đưa một miếng thịt nướng thơm ngon vào miệng, nghe xong câu này thì không biết nên đặt xuống hay nuốt vào. Anh nhìn sang Mursili, thấy cậu đang đưa muỗng xúc một chút súp rau củ vào chén rồi thích thú thưởng thức thì anh cũng yên tâm ăn thức ăn của mình. Mars cảm thấy rất buồn cười, cũng có chút lo lắng nói với Mursili:

- Hoàng tử, đôi lúc tự tin quá cũng không phải là tốt, con bé này không có chuyện gì là không dám làm đâu.

Zannanza liền quay sang nhìn cô bé đang dùng cả hai tay đưa ly rượu lên miệng, thè lưỡi nhấp từng chút như con mèo nhỏ bên cạnh mình rồi tò mò hỏi:

- Cô nhóc đã gây ra chuyện gì ghê gớm lắm sao?!

- Người ta học y thuật để cứu người, còn con bé học kiểu gì cũng không xong. Ai bị bong gân mà giao cho nó băng bó thì sẽ gãy xương. Nhưng đến khi học về độc dược thì con bé lại học rất nhanh, cả lý thuyết lẫn thực hành đều xuất sắc.

Tất cả mọi người đều nhận ra, khi nói những điều này, nét mặt Mars không chỉ có vẻ châm chọc, mà ánh mắt lẫn lời nói đều tràn đầy yêu thương và tự hào.

- Có một lần, ta chữa trị cho một cô gái trẻ ở làng nọ bị ngộ độc, đến khi cô ấy gần khỏi hẳn thì con bé đến chơi. Ta có việc ra ngoài trở về thì đã thấy cô gái kia đang hấp hối, may mà cứu được.

Apolo bắt đầu cảm thấy số thức ăn ít ỏi mà anh đã nuốt bắt đầu trào ngược lên cổ họng, rất muốn một lần nôn ra hết mọi thứ. Ella vẫn chăm chú liếm từng chút rượu trong ly, phớt lờ ánh mắt chờ đợi của ba người còn lại, ra vẻ như những điều Mars đang kể không hề liên quan gì mình.

Bỗng nhiên cô bé nhìn chăm chăm vào những giọt rượu sóng sánh, lẩm bẩm một câu khiến Mursili và Zannanza suýt phá lên cười:

- Bệnh sắp chết mà không lo chết, ở đó liếc mắt đưa tình với thầy thuốc, ta chỉ giúp ả đi nhanh một chút thôi.

Mursili nhìn vẻ mặt phụng phịu vô tội của cô bé, cuối cùng chịu không nổi phì cười. Cậu đưa tay lấy ly rượu cô bé đang cầm, đưa lên miệng uống rất khoan khoái, không để ý ánh mắt đầy sát khí đang chiếu thẳng vào mình. Cậu thong thả nói với Mars:

- Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng ta không phải tin vào sự lương thiện của cô nhóc này, ta chỉ tin vào tình cảm của cô bé dành cho anh thôi. Dù thế nào, cô bé cũng không để anh xảy ra chuyện được. Đúng không, em Hãy-đợi-đấy?!

Zannanza, Apolo và cả Mursili đều nghĩ sắp được chứng kiến một trận lôi đình, hoặc ít ra cũng là một hai câu mỉa mai của cô nhóc bướng bỉnh, không ngờ cô tròn xoe mắt, ngỡ ngàng nhìn Mursili, sau đó lại quay sang nhìn Mars.

Mars cũng hơi bất ngờ, nhìn sững Mursili rồi quay sang phía Ella, bắt gặp ánh mắt nâu vừa cụp xuống.

Cô bé cúi mặt, cố tỏ ra tức giận, nhấn mạnh từng chữ một:

- Còn nói lung tung nữa, ta sẽ giết ngươi.

Vừa lúc này, một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đi vào quán, cất giọng gọi to:

- Cậu Mars!

Mars như tìm được cứu tinh, vội cáo lỗi với Zannanza và Mursili rồi bước ra phía người khách nữ, cả hai vui vẻ trò chuyện một lúc khá lâu.

Zannanza thấy cô bé bỗng dưng rất ngượng nghịu thì cố tìm chuyện để hỏi:

- Ella, người đó là ai vậy?!

Cô bé ngẩng lên nhìn ra chỗ Mars đang đứng, giọng nói vẫn còn có vẻ ấm ức:

- Nghe nói là người đã giúp anh ấy mở quán trọ này.

Ella đợi mãi cũng không thấy người phụ nữ kia ra về, cuối cùng cô bé đứng dậy, bước đến chỗ Mars. Apolo nói với hai anh em Mursili:

- Lại có trò vui để xem rồi.

Trái với trông đợi của ba người, Ella chỉ bước đến sau lưng Mars, đưa tay níu lấy vạt áo anh, giật nhẹ. Mars quay lại đã thấy một đôi mắt ươn ướt pha lẫn nét hờn giận, tủi thân, trách móc và nài nỉ đang nhìn mình chăm chú. Anh cúi xuống, xoa xoa đầu cô bé rồi kéo cô sát vào người mình, quay sang người phụ nữ kia:

- Thật xin lỗi cô, hôm nay ta có vài việc bận, hẹn cô hôm khác vậy.

Lúc ôm cô bé quay vào trong, Mars không nhận ra ánh mắt giễu cợt và nụ cười đắc thắng của Ella hướng về người phụ nữ đang ra về, nhưng bọn Mursili thì thấy rất rõ. Họ nhìn nhau cười khổ, lắc nhẹ đầu.

- Con bé này đúng là hết chỗ nói. – Apolo bình luận.

- Miễn sao có người cam tâm tình nguyện để cô bé gạt là được rồi. – Zannanza nhìn Mars đầy thương hại.

Mursili không nói câu gì, chỉ thích thú thưởng thức dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc lắm trò kia, không ngờ cô bé trong lúc ngoan ngoãn dụi vào lòng Mars vẫn thừa cơ nhìn về phía cậu, trợn mắt lè lưỡi đầy hăm dọa.

Trên đường quay về cung điện, Zannaza bỗng dưng cảm thán:

- Gặp Ella rồi anh mới nghĩ ra, đúng là quốc vương còn thiếu một cô công chúa nhỏ.

- Ngài đùa kiểu gì vậy? – Apolo phản đối ra mặt. – Hoàng cung Hittites mà có một đứa con gái như vậy thì sẽ loạn mất thôi.

- Apolo, không phải anh nói ngựa chứng là ngựa tốt sao? – Zannanza trêu chọc.

- Nhưng con nhỏ lanh chanh đó đâu phải ngựa!

Từ đầu đến cuối, Mursili chỉ cười cười phụ họa.

***

Đối với quốc vương Suppiluliuma mà nói, việc thu phục Isuwa không chỉ vì vấn đề chính trị, mà còn liên quan đến danh dự và mối hận của ngài với quốc vương Tushratta của Mitanni vốn đã kéo dài rất nhiều năm.

Những năm đầu tiên Suppiluliuma trị vì, phía đông và đông nam Hittites thuộc về các nước chư hầu của Mitanni: Kizzuwadna do Armatana làm trị sự và Tegarama là thuộc địa của Isuwa. Ngay từ lúc ấy, quốc vương Hittites đã mang tham vọng làm bá chủ phương đông nên luôn đợi thời cơ để tiêu diệt từng kẻ thù một từ trong trứng nước. Lấy cớ Kizzuwadna và Isuwa xâm phạm biên giới của Hittites, quốc vương mang quân thu phục hai vùng đất ấy, đồng nghĩa công khai tuyên chiến với Mitanni. Đó là những năm Mitanni liên tục thay đổi người lãnh đạo: Shuttarna II – vị quốc vương vừa chiếm lại Isuwa – qua đời, vua Artashumara vừa kế vị đã bị một quân nhân tên Utkhi ám sát. Tushratta – em trai của Artashumara – từ đó nắm quyền cai trị vương quốc.

Ngoài Tushratta, một thành viên khác trong hoàng tộc là Artatama lại lôi kéo không ít người dân và quân đội Mitanni để thành lập một chính quyền riêng biệt, tạo nên nội loạn trong vương quốc. Vua Suppiluliuma rất muốn lợi dụng tình hình này, tiêu diệt hoàn toàn quốc gia thù địch. Không ngờ, Tushratta đã nhanh chân hơn một bước, không chỉ gả con gái cho Amenhotep III, mà còn gửi cho Pharaoh Ai Cập này một bức thư.

“Khi kẻ thù đặt chân đến Mitanni, Thần Teshub linh thiêng đã ban sức mạnh cho ta thu phục hắn. Không một kẻ xâm lược nào có thể quay về tổ quốc. Cùng với bức thư này, ta gửi cho ngài một chiến xa, hai con ngựa quý, một đôi nô lệ nam nữ, chúng đều là chiến lợi phẩm ta thu được từ quân đội đến từ vùng đất của tộc Hatti.”[1]

Việc Tushratta phóng đại chiến thắng của Mitanni với quân đội Hittites trong cuộc tranh giành Isuwa đã khiến Suppiluliuma tức giận, và cũng khiến ngài rút ra một bài học lớn: lần tiếp theo ngài đặt chân sang phía bên kia biên giới là lúc ngài đã chuẩn bị sẵn sàng, cả về chính trị và quân đội, để một lần hoàn toàn tiêu diệt Mitanni.

- Quân đội chúng ta ở Isuwa đang giành thắng lợi, chẳng trách hôm nay kinh thành lại náo nhiệt lạ thường. – Apolo hồ hởi nói.

- Ngài Sharruma có biết quốc vương đã dùng cách gì không? – Anatu tò mò.

Sharruma mỉm cười không đáp, đưa mắt nhìn sang hai cậu học trò cưng.

- Dù quân đội chúng ta có lớn mạnh nhưng đã bị chia đôi cho phía Nuhashshi, lại còn phải dưỡng sức cho cuộc chiến với Mitanni, nên chắc là ông ấy đã tìm được viện binh ở dọc đường. Ở thời điểm này, viện binh tốt nhất chỉ có thể là…

- Artatama. – Mursili tiếp lời Zannanza còn dang dở, hai cậu bé nhìn nhau mỉm cười đầy tự tin.

Sharruma hài lòng lấy ra một bức văn tự bằng đất sét đưa cho hai cậu bé. Anatu và Apolo cũng tò mò nhìn thoáng qua nhưng không thấy rõ, Zannanza liền đọc lớn cho cả bọn cùng nghe:

- Gửi vị quốc vương vĩ đại của Mitanni – Artatama. Ta – Suppiluliuma, quốc vương của Hittites – hy vọng nhận được sự hợp tác của ngài để tống cổ tên bất tài Tushratta khỏi vương quốc xinh đẹp của ngài…

Mursili vừa nghe vừa lắc đầu cười khổ, đợi Zannanza đọc xong, cậu liền trêu chọc Sharruma:

- Tôn vinh tên phản loạn như thế, đúng là chỉ có Thầy mới viết ra được những lời này.

- Nhưng ngài Sharruma, ngài mang bức thư này về để làm gì? – Apolo thắc mắc.

- Để còn ghi chép lại vào sử sách. – Sharruma đưa tay lấy lại bức thư, dợn đứng lên.

- Thảo nào dạo này Thầy cứ hay không có ở cung điện. Thầy trở thành sử gia từ bao giờ sao không nói với bọn ta? – Zannanza cười cười.

- Bọn sử gia trong cung chỉ biết tâng bốc Suppiluliuma, ghi chép chẳng khách quan gì cả. Nếu ta không can thiệp, sau này hậu thế sẽ chẳng biết sự thật thế nào đâu.

Sharruma thản nhiên nói một hơi rồi đứng dậy bỏ đi, Mursili nhanh chóng bước theo:

- Ta đi với Thầy, lâu rồi cũng không đến phòng chép sử. – Nói đoạn, cậu quay sang Apolo. – Anh cũng chưa đến đó bao giờ phải không?

Apolo gật đầu rồi nhanh nhẹn chạy đi trước:

- Ta chuẩn bị xe ngựa.

Khi cả ba đã rời khỏi, Anatu ngập ngừng hỏi Zannanza:

- Hoàng tử, tôi không rõ lắm, nhưng hình như… ngài Sharruma có ác cảm với quốc vương?!

Zannanza nhìn gương mặt có chút rụt rè của nàng, phì cười bảo:

- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nghe nói lúc còn trẻ họ là đối thủ.

- Đối thủ ư? Sao có thể chứ! Vậy tại sao bây giờ…?!

- Mẹ Henti kể lại, lúc ta và Mursili vừa ra đời, Sharruma bỗng nói với quốc vương muốn làm thầy của bọn ta. Ông ấy còn bảo, nhất định hai đứa học trò của ông ấy sẽ giỏi hơn ba đứa con trai lớn do quốc vương chính tay dạy dỗ.

- Vậy mà quốc vương cũng đồng ý?!

- Đâu còn cách nào khác. Khi đó ông ấy vừa mới lên ngôi, bao nhiêu việc phải lo, đâu có thời gian dành cho bọn ta như đối với ba người anh trai. Sharruma lại là người giỏi nhất trong số các nguyên lão trong triều…

Anatu mỉm cười ra vẻ đã hiểu, bất giác nàng lại hỏi:

- Quốc vương không sợ hai ngài sẽ yêu thương ngài Sharruma hơn cả ngài ấy hay sao?!

Câu hỏi của Anatu khiến Zannanza có chút ngạc nhiên, cậu suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói:

- Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra, vì bài đầu tiên Sharruma dạy bọn ta là: ai cho mình quyền lực và địa vị thì sống chết gì cũng nên theo người đó.

***

Đường trở về cung điện có dẫn ngang qua khu chợ, Mursili vô tình thấy một sợi dây đeo cổ rất đẹp, chưa kịp suy nghĩ gì cậu đã dừng lại mua.

Khi Mursili bước trở lên xe ngựa, Apolo nói với cậu một câu rất khẽ:

- Hoàng tử, ngài đừng quên những gì chính miệng nói ra.

Mursili sững người, đút vội sợi dây vào bên trong áo, nở nụ cười lạnh lẽo:

- Ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến quyền kế thừa ngôi vị, anh không cần nhắc nhở.

Mùi thức ăn thơm lừng như chào đón cậu trở về ngôi nhà ấm áp. Mọi ngày, Mursili vẫn rất thích mùi hương này, nó gợi nhớ đến những ngày mẹ Henti còn sống và anh em cậu còn có người quan tâm chăm sóc. Thế nhưng hôm nay, mùi hương theo gió đưa đến kia lại khiến cậu mơ hồ khó chịu trong lòng.

Mursili lặng lẽ trở về phòng, ngang qua phòng của Zannanza thấy không có ai trong đó, cậu liền đi một vòng tìm kiếm.

Đến cách nhà bếp không xa, cậu đã nghe tiếng cười đùa vui vẻ, hai giọng nói rất thân quen. Bước chân Mursili quay ngược trở về phòng.

Là chính cậu đã cố ý tạo không gian riêng cho họ, sao bây giờ lại thấy không vui?!

Zannanza vui tính hơn cậu, biết cách quan tâm người khác hơn cậu, lại lương thiện hơn cậu rất nhiều. Anh ấy vốn cũng chẳng có tham vọng gì về chính trị, sẽ có thể sống một cuộc đời bình yên và mang lại hạnh phúc cho những người bên cạnh.

Không biết từ lúc nào, Mursili đã nắm chặt sợi dây đeo cổ trong tay, tâm trí bỗng hiện lên gương mặt đẫm nước mắt của Mal Nikal nhiều năm trước và nụ cười trong vắt của Anatu. Những phần kim loại sắc nhọn trên mặt sợi dây đâm vào tay cậu đau buốt.

Đi ngang qua hồ nước giữa sân, cậu tiện tay ném sợi dây xuống rồi đứng nhìn nó chìm dần. Cậu mơ hồ nhớ lại những lời mình đã kiên quyết nói với Apolo:

“Ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến quyền kế thừa ngôi vị.”

Đừng nói là ảnh hưởng đến ngôi vị, vốn chỉ là một vật mà Zannanza thích, cậu cũng sẽ không bao giờ có ý định tranh giành.

Mursili thở hắt ra. Mười bốn tuổi, nhiều cậu thanh niên ở Hittites đã lập gia đình rồi. Hoàng tử không nôn nóng kết hôn, nhưng chẳng biết đến bao giờ cậu sẽ tìm được một người, giống như mẹ Henti hết lòng nghĩ và hy sinh cho quốc vương, dù ông ấy có phạm bao nhiêu sai lầm không thể tha thứ được?! Mà đến lúc ấy, cậu có đối xử tệ với người ta như quốc vương đã làm với mẹ cậu không?!

Không biết suy nghĩ thế nào, Mursili lại rời khỏi cung điện, một mình lang thang về phía ngọn đồi nhỏ phía Tây. Ngồi hóng gió dưới bóng cây cổ thụ một lúc, cậu bỗng nói lớn:

- Em gái, ra đây đi, không cần lén lén lút lút nữa.

Không có ai trả lời, Mursili vẫn mỉm cười, điềm đạm gọi rõ từng tiếng một:

- Em Hãy-đợi-đấy!

Có tiếng sột soạt trên cành cây phía sau lưng hoàng tử, cô bé tóc nâu có vẻ không vui, hậm hực đẩy nhánh cây sang hai bên, chuẩn bị nhảy xuống. Mursili sợ cô bé ngã nên đưa tay ra đỡ. Chân vừa chạm đất, cô bé đã gạt tay cậu ra một bên, vuốt lại váy áo phẳng phiu, y hệt như lần đầu cậu gặp.

- Em theo dõi ta làm gì, lại định giở trò đánh thuốc mê nữa hay sao?

Cô bé ngước nhìn cậu, nhếch mép cười mỉa mai:

- Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới dùng một chiêu đến hai lần.

- Vậy lần này em định dùng chiêu gì, có thể nói với ta không?

- Ngươi đừng nghĩ ai cũng xấu xa như mình vậy.

Tâm trạng của Mursili đang u ám, đôi co với cô bé vài câu thì ý chí chiến đấu liền quay trở lại. Cậu bước đến trước mặt cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe:

- Chỉ có kẻ xấu mới lén lút rình mò người khác.

Cô bé trợn mắt, lè lưỡi tỏ ý phản đối.

- Ai thèm rình mò ngươi làm gì, ta chỉ muốn xem con nhỏ nào xấu số bị ngươi để ý.

- Con nhỏ?! – Mursili ngạc nhiên hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi lại mua dây đeo cổ để tặng đàn ông?!

Mursili vỡ lẽ, hóa ra cô nhóc đã đi theo mình từ lúc ở khu chợ trong thành. Mursili làm bộ mặt thê thảm đáp lại cô:

- Vậy mà cũng để em bắt gặp, thật là xấu hổ.

- Bộ dạng ngươi như vậy nghĩa là thất bại rồi?!

- Thất bại rồi. – Mursili thừa nhận.

- Thật hiếm thấy nha. Tuy ta không ưa ngươi, nhưng ngươi đúng là kẻ không tầm thường. Đối thủ là người thế nào? – Ella dường như quên mất việc Mursili là người mà cô rất ghét, liên tục hỏi thăm.

- Không phải là đối thủ, ây dà…

- Ngươi cứ úp úp mở mở như vậy là sao?! Chẳng lẽ… là cô gái đi cùng với Zannanza hôm trước?!

Hoàng tử kinh ngạc nhìn cô bé:

- Cô gái nào?

- Thì là con nhỏ nhìn có vẻ rất hiền lành đó. Đúng là cô ta phải không?!

Mursili lại liên tục thở dài:

- Thì đúng là cô ấy, nhưng sự việc không như em nghĩ. Ta vốn định giả vờ theo đuổi cô ấy để…

Ella đưa tay lên che cái miệng nhỏ đang há hốc. Cô bé hết ngạc nhiên thì liên tục chuyển sang chọc ghẹo:

- Thật không ngờ, không ngờ nha… Ngươi không những xấu xa mà còn… mà còn… ha ha ha ha…!

Mursili vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé lại, dáng vẻ rất khổ sở:

- Xin em đấy, giữ bí mật giúp ta, chuyện này lộ ra ngoài thì ta biết chui vào đâu nữa?!

Cô bé cố sức kéo tay Mursili ra, nở nụ cười đầy mưu mô:

- Hê hê hê… Giữ bí mật dùm ngươi cũng không sao, chỉ cần… chỉ cần từ nay ngươi ngoan ngoãn làm theo những gì ta nói.

Hoàng tử có vẻ rất oan ức, sau lại rất miễn cưỡng, cuối cùng gật đầu với vẻ mặt sống dở chết dở:

- Được. Được. Em muốn gì cũng được.

Cô nhóc cười đắc thắng một lúc lâu, trong đầu nghĩ mọi cách để hành hạ Mursili cho bõ ghét. Bỗng dưng cô như nhớ ra điều gì, vội bảo:

- Này. Ngươi nói là ngươi thích Zannanza? Không được đâu, anh ấy tốt bụng như thế, ngươi không được hại anh ấy.

- Không phải em cũng ghét Zannanza như ghét ta sao? – Mursili hỏi với vẻ mặt vô tội.

- Việc nào ra việc đó, ta là người yêu ghét rất rõ ràng. Zannanza là người tốt, không giống với ngươi.

- Vậy em chỉ cho ta xem phải làm thế nào mới tốt?!

Cứ như vậy, Mursili và Ella xì xầm to nhỏ đến khi trời tối. Lúc trở về cung điện, hoàng tử cảm thấy mọi nỗi buồn như cũng đã tan biến theo cơn gió…

[1] Theo The Kingdom of the Hittites, Trevor Bryce (2005)


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status