Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 21: Tình Yêu (2)

/27


Dịch Nhân bỗng bật cười và nói, “Tịnh Ngôn, em làm cho anh cảm thấy rất vui”. “Được ở bên anh, em cũng cảm thấy rất thoải mái”. “Khi ở bên anh em hãy cứ yên tâm.” Dịch Nhân vui vẻ đáp. Dù sự việc có khó khăn vất vả đến mấy chỉ cần có Dịch Nhân ở bên cạnh sẽ không còn cảm thấy lo lắng gì nữa, Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm hơn, cô muốn ngủ một lát, cô ngả đầu vào vai Dịch Nhân ngủ thiếp đi lúc nào không biết.******* “Em khó chịu phải không?” “Em không sao.” Tịnh Ngôn rất hiếm khi thấy Dịch Nhân về nhà khi trời còn sáng, cô cảm thấy rất vui, ánh mắt của cô ngời lên niềm hạnh phúc. “Em có muốn đi khiêu vũ không?” “Dạ hội ư?” “Đúng vậy, trong khi hợp tác với Avera, công ty đã trúng một dự án của Trung Quốc, Thương hội Pháp đã đứng ra tổ chức tiệc chúc mừng.” Dịch Nhân cúi xuống nhìn đồng hồ và nói, “Vẫn còn sớm, anh đưa em đi chọn một bộ quần áo dạ hội nhé?”. Tịnh Ngôn không nói gì, cô vẫn tựa đầu vào vai Dịch Nhân. “Em có đồng ý đi cùng anh đến bữa tiệc không?’ “Có nhiều người tham dự không?” Dịch Nhân hiểu ý của Tịnh Ngôn liền nói, “Cũng tương đối đông”. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Nếu vậy thà rằng mình ở nhà xem ti vi một mình còn hơn”. Mỗi lần Văn Thù kể chuyện cô ta cùng bạn trai tranh nhau xem ti vi, Tịnh Ngôn đều cảm thấy rất ngưỡng mộ và thèm có được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như vậy. Từ trước đến nay, Tịnh Ngôn chưa từng được tận hưởng hạnh phúc của một gia đình thực sự. Dịch Nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tịnh Ngôn và nói, “Bữa tiệc đó cũng không quan trọng lắm, nếu em không thích thì chúng ta có thể không cần đi”. “Thật vậy chứ?” “Để trợ lý của anh đi là được rồi, lần sau nếu có cơ hội chúng ta sẽ đi.” Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui, mắt cô sáng lên, “Bây giờ chúng ta về nhà chứ?”. Dịch Nhân gật đầu, mỗi lần thấy Tịnh Ngôn làm nũng như trẻ con trước mặt mình, Khổng Dịch Nhân đều cảm thấy rất thú vị. Chỉ có Dịch Nhân mới nhận ra bộ dạng đó của Tịnh Ngôn, mỗi lần như thế ông đều rất vui. Để chiều lòng cô, ông đã gật đầu và nói rất dứt khoát, “Được chứ”. Về đến nhà, vừa bước vào phòng Tịnh Ngôn đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Lão Mai đầu bếp đang bận nấu nướng, thấy Tịnh Ngôn và Dịch Nhân về liền lên tiếng chào, “Khổng Tiên sinh, Hoa tiểu thư, hai người về rồi ư?”. Tịnh Ngôn tỏ vẻ ngạc nhiên, Dịch Nhân vội giải thích, “Là anh bảo cậu ấy đến chuẩn bị bữa tối cho chúng ta”. Tịnh Ngôn nhớ lại đã gặp Lão Mai một lần rồi, đó là lần ông ta đi cùng với cô con gái thứ hai của Khổng Dịch Nhân, anh ta làm việc rất chăm chỉ, nhìn thao tác chế biến món ăn có thể biết anh ta là một đầu bếp giỏi. Tịnh Ngôn mỉm cười cúi đầu chào Lão Mai, không khí trong phòng rất ấm áp, Khổng Dịch Nhân cởi bỏ áo khoác, quay sang nhìn Tịnh Ngôn. Tịnh Ngôn đưa khăn tắm cho Dịch Nhân, Dịch Nhân mỉm cười nhìn cô với ánh mắt ngời lên niềm hạnh phúc. “Anh cho là em nấu ăn không ngon sao?” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng hỏi. “Không, là anh sợ em vất vả.” Dịch Nhân vội giải thích, Tịnh Ngôn rất muốn cười nhưng cô cố gắng kiềm chế. “Khổng Dịch Quần có buồn không?” “Không.” Dịch Nhân kéo tay Tịnh Ngôn ngồi xuống ghế và nói, “Mai là đầu bếp lâu năm của gia đình, luôn ở bên cạnh Dịch Quần. Cô ấy biết em có bầu rồi, nên đã để cho Mai đến giúp em làm cơm, hôm nay Mai mới đến”. “Làm phiền anh ấy quá.” Tịnh Ngôn hình dung lại khuôn mặt tròn trịa phúc hậu của Khổng Dịch Quần, cô đưa mắt nhìn vào trong bếp. “Không có chuyện gì đâu, Dịch Quần cũng trở về Thượng Hải, đang ở cùng khách sạn với Khổng Hy Âm.” “Khổng Dịch Quần cũng trở về Thượng Hải ư?” Tịnh Ngôn ngạc nhiên nhìn Khổng Dịch Nhân. Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm vẫn còn trẻ con lắm, có những việc em đừng để bụng nhé”. “Tịnh Ngôn tự nhủ, “Đây là lời giải thích của Dịch Nhân ư?” Từ trước tới nay Tịnh Ngôn luôn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó phải đối mặt với câu hỏi này thì cô không biết trả lời thế nào, khi thấy Dịch Nhân hỏi như vậy, Tịnh Ngôn gật đầu mỉm cười và nói, “Em hiểu rồi, đó chỉ là những chuyện nhỏ thôi”. Khổng Dịch Nhân ôm Tịnh Ngôn vào lòng, Tịnh Ngôn thả lỏng người, một lúc sau đã nằm gọn trong vòng tay của Dịch Nhân, cô cảm thấy rất dễ chịu, Tịnh Ngôn nói, “Em vẫn chưa nói hết, mặc dù em không để ý đến những chuyện nhỏ đó, nhưng cha của Khổng Hy Âm phải bù đắp cho những tổn thất về tinh thần của em”. Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Không vấn đề gì, em muốn gì? Anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn”. “Chúc mừng sinh nhật là bộ phim em thích nhất, em đã xem bộ phim này rất nhiều lần và lần nào em cũng khóc rất lâu.” Dịch Nhân tỏ vẻ khó hiểu, bộ phim em thích nhất, mỗi lần xem đều khóc rất lâu… câu nói này của Tịnh Ngôn có ý nghĩa gì chứ? Tịnh Ngôn nhìn Dịch Nhân mỉm cười và nói, “Thực sự anh có thể làm tất cả vì em chứ?”. Dịch Nhân gật đầu nói, “Đúng vậy”. Tịnh Ngôn nói tiếp, “Vậy em có đĩa phim đó, lát nữa ăn cơm tối xong mình cùng xem phim nhé, anh không được bỏ dở bộ phim đấy!”*******Bộ phim thích nhất, mỗi lần đều khóc rất lâu …Dịch Nhân cúi xuống nhìn Tịnh Ngôn, không biết phải dỗ dành cô như thế nào. Quả nhiên, khi tạo ra con người Thượng Đế đã rất chú trọng đến nguyên tắc về sự khác biệt giữa nam và nữ.“Thôi nào, em đừng khóc nữa.” Dịch Nhân lau nước mắt cho Tịnh Ngôn.Bài hát trong bộ phim vang lên trong căn phòng, Tịnh Ngôn vừa ấn nút tắt trên điều khiển từ xa vừa xúc động nói, “Hai người yêu nhau như vậy tại sao không được ở bên nhau?”.“Thật đáng tiếc, nhưng cả hai người đều có vấn đề.” Dịch Nhân đứng dậy và nói, “Đã khuya rồi, em có muốn ăn chút gì không?”.Dịch Nhân kéo Tịnh Ngôn vào phòng bếp, đầu óc cô vẫn suy nghĩ đến những tình tiết trong bộ phim, Tịnh Ngôn hỏi, “Họ có vấn đề gì chứ?”“Nếu muốn ở bên nhau thì ít nhất cũng phải nói nguyện vọng của mình ra chứ.” Dịch Nhân mở nắp vung nồi cháo và nói, “Cháo chim yến, em có ăn không?”.“Lại ăn nữa ư? Anh định cho em béo phì hay sao? Em không thấy đói.”“Em ăn một chút đi, cháo yến rất tốt cho da.” Dịch Nhân cảm thấy gần đây khẩu vị của Tịnh Ngôn không được tốt, chỉ duy nhất hôm trước Tịnh Ngôn cảm thấy ăn cháo rất ngon bởi vì hôm đó cô rất đói.“Em thực sự không đói chứ?” Thấy Dịch Nhân nhiệt tình như vậy Tịnh Ngôn không nỡ từ chối đành phải gật đầu.“Anh không ăn ư?” Tịnh Ngôn bê bát cháo lên ăn.“Cháo chim yến ư?” Dịch Nhân lắc đầu nói, “Anh không ăn, nồi cháo này nấu cho em mà”.“Sở dĩ Tiểu Nam không nói, bởi vì anh ta biết rằng anh ta mắc chứng bệnh nan y”, Tịnh Ngôn húp một ít cháo sau đó tiếp tục nói về bộ phim.“Trước đó anh ta đã để mất rất nhiều cơ hội nên sau này mới hối hận.” Dịch Nhân khoanh hai tay đứng tựa vào bàn ăn, rất hiếm khi ông có được khoảng thời gian rảnh rỗi, Dịch Nhân đứng nhìn Tịnh Ngôn ăn cháo và nói chuyện về bộ phim, Dịch Nhân cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc.“Lúc đầu cả hai người còn rất trẻ nên họ cho rằng còn rất nhiều thời gian để lãng phí”.“Thực ra không phải như vậy, có một số người vừa mới buông tay ra là không nhìn thấy đâu nữa.” Dịch Nhân mỉm cười nói.Tịnh Ngôn bỏ thìa xuống ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nhân, “Làm thế nào bây giờ, em muốn dựa vào người anh”.Dịch Nhân hỏi lại, “Em muốn anh ngồi bên cạnh em phải không?”.Tịnh Ngôn không trả lời, cô chau mày nhìn Dịch Nhân, “Đợi chút, dường như em đang buồn nôn…”, chưa kịp nói xong, Tịnh Ngôn vội vàng chạy đến bồn rửa bát nôn ra toàn bộ những gì vừa mới ăn”.“Tịnh Ngôn”, Dịch Nhân giơ tay ra đỡ lấy người Tịnh Ngôn, đây không phải là lần đầu tiên Dịch Nhân nhìn thấy Tịnh Ngôn nôn, nhưng lần nào ông cũng thấy rất xót xa.Sau khi Tịnh Ngôn xúc miệng xong, cô nhìn Dịch Nhân và nói, “Em không sao đâu”. Cô cảm thấy rất xấu hổ vì thỉnh thoảng lại nôn trước mặt Dịch Nhân.“Em có muốn ăn gì nữa không? Em đã nôn hết mọi thứ ra rồi”.Dịch Nhân rất muốn Tịnh Ngôn ăn thêm chút nữa, nhưng thực tâm ông không muốn nhìn thấy cô nôn lần nữa, cô cũng cảm thấy xấu hổ vì đã nôn trước mặt Dịch Nhân.“Em không ăn nữa.” Tịnh Ngôn kiên quyết từ chối.Nhìn vẻ mặt lo âu của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn liền nói, “Anh ăn một chút được không?”.“Thôi được, bỏ chổ cháo thừa đó đi, ngày mai Mai sẽ nấu tiếp.”Tịnh Ngôn lấy chiếc thìa mới múc một thìa cháo nóng đưa lên miệng Dịch Nhân và nói, “Anh ăn một chút đi, cháo yến rất tốt cho da”.Khi hai người ăn xong, đêm đã về khuya, đèn trang trí bên ngoài đã tắt từ lúc nào, bên ngoài trời tối đen, không khí trong phòng ấm áp, Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu.“Em ngủ đi.” Dịch Nhân vừa rửa bát vừa nói với Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn rất vui vì rất hiếm khi được ở bên Dịch Nhân lâu như thế này nên cô không muốn lên giường ngủ một mình, cô đến sau lưng vòng tay ôm lấy Dịch Nhân, áp sát má vào tấm lưng ấm áp của Dịch Nhân và nói, “Chúng mình cùng đi ngủ, chỗ bát đó sáng sớm mai em sẽ rửa”.“Chỉ năm phút là anh rửa xong thôi.”“Vậy thì em sẽ đợi anh.”“Em mà như vậy anh sẽ rất khó rửa.” tay của Dịch Nhân đẩy bọt xà phòng, ông không quay người lại cười và nói vợi Tịnh Ngôn.Lưng của Dịch Nhân rộng và ấm áp, nhịp tim đập rất đều đặn giống như khúc hát ru khiến Tịnh Ngôn cảm thấy rất dễ chịu.Dịch Nhân không nói gì, toàn thân không cử động.“Dịch Nhân!” Nhịp tim cùa Dịch Nhân đập nhanh hơn, Tịnh Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Chuyện gì thế?”.Dịch Nhân mỉm cười nhưng có vẻ miễn cưỡng, “Không biết, hình như em quá gợi cảm khiến tim anh bỗng đập mạnh hơn”.“Anh đang nói gì vậy?” Tịnh Ngôn cảm thấy lo lắng, mặt đỏ bừng.“Em yên tâm, anh bảo đảm kiềm chế được mình.” Rửa xong Dịch Nhân lau khô bát và nói với Tịnh Ngôn, “Em lên giường ngủ trước đi, đừng ôm chặt anh như thế, anh không chịu được đâu”.


/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status