-“Tên khốn kia, anh định làm gì vậy hả? Đặt bom là thế nào?”-Ngay sau câu trả lời hết sức thản nhiên của Điền Huân, Ái Hy không thể không mất bình tĩnh, cả người run lên từng đợt, đôi mắt oán hận chiếu thẳng vào kẻ đang tỏ thái độ “bất cần đời” trước mặt.
-“Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của tôi, nếu cô cứ tỏ cái thái độ xấc xược đó thì ngay cả ân huệ cuối cùng cũng không thể thực hiện được đâu đấy.”-Điền Huân tiếp tục nói đều đều, giọng điệu dường như chẳng hề có chút bận tâm về Ái Hy, chỉ trả lời theo phản ứng.
-“Có thật anh sẽ trả lời mọi thắc mắc của tôi?”-Ái Hy gườm gườm Điền Huân như thể không tin được, cả người cứ nhích dần về phía sau cho đến khi tựa hẳn vào tường.
Phía bên kia, Điền Huân gật nhẹ đầu, trái táo kia vẫn tiếp tục được đưa lên miệng…
-“Anh bảo tôi là nguyên nhân khiến gia đình tôi mất, vậy ai là người đã giết họ?”-Chất giọng Ái Hy thoáng run rẩy, dồn hết can đảm đặt vào câu hỏi nghi vấn ấy.
-“Là tôi.”-Điền Huân liếc sơ qua người Ái Hy, hời hợt đáp lại, sau đó đứng dậy ném mạnh trái táo trên tay xuống sàn.-“… là tôi giết đấy.”
Sét…
Đánh…
Giữa…
Trời…
Quang…
Ái Hy lặng người sau câu trả lời dứt khoát của Điền Huân, đôi mắt bắt đầu trở đi mờ nhạt…
Kẻ đang đứng trước mặt Ái Hy chính là kẻ đã nhẫn tâm khiến Ái Hy mất trọn vẹn cả một gia đình…
Đáng trách hơn, hắn không hề có bất cứ một thái độ nào gọi là hối lỗi, thậm chí còn tỏ vẻ kênh kiệu khi nhắc đến chuyện này…
-“Anh… anh…”-Ái Hy lúc này không thể nào diễn tả được thứ cảm xúc khinh thường và ghê tởm kẻ trước mặt, đôi môi mấp máy không thốt nên lời.
-“Sao? Chẳng phải cô muốn biết sao?”-Khoé môi Điền Huân nhếch lên, vẫn cái vẻ mặt chán đời ấy…
-“Đồ khốn! Anh không phải là con người!”-Ái Hy kích động hét lên, dòng lệ lăn dài trên gò má, nhẹ nhàng đáp đất một giọt pha lê tinh tuý kết hợp hài hoà giữa nỗi đau và thù hận.-“Tôi đã làm gì nên tội với anh sao? Chỉ vì tôi giống Thy Thy mà anh nỡ nhẫn tâm giết họ sao? Đồ máu lạnh, đồ bất nhân tính!”
-“Đúng, nhưng tội lỗi lớn nhất ở cô không phải là mang gương mặt giống Thy Thy của tôi…”-Điền Huân đứng đối diện với Ái Hy, từ từ cúi người xuống, đưa tay nâng mặt Ái Hy lên xem xét.-“… mà vì cô được chọn làm vợ của hắn.”
-“Vậy thì tại sao anh lại giết gia đình tôi? Có lẽ anh cũng biết rõ tôi và họ vốn không hề có quan hệ huyết thống.”-Ái Hy ngoảnh mặt sang một bên, không muốn bàn tay đã vấy máu kia chạm vào mình, nhưng chỉ vô ích.
-“Đoán xem, cô nghĩ kế hoạch lần trước là do ai đặt ra?”-Điền Huân tiếp tục kề sát gương mặt lại gần Ái Hy, ánh mắt vẫn hằn những tia nhìn đau đớn nhưng đôi môi kia lại lộ rõ một nụ cười nửa miệng.
-“Do… anh?”-Ái Hy cau mày, đôi môi khẽ mấp máy, dĩ nhiên thứ Ái Hy nhận được là một cái gật đầu dứt khoát…
-“Xem ra cô cũng không đến nỗi ngốc lắm nhỉ? Phải, có thể cho là từ đầu đến cuối…”-Điền Huân nói lấp lửng, kèm theo động tác hất mặt Ái Hy sang một bên, nụ cười trên môi đã hoàn toàn biến mất.-“… tất cả mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.”
-“Tất cả?”-Ái Hy nghi hoặc hỏi lại thêm một lần nữa, như để khẳng định lại câu nói của người đối diện.
-“Đúng, để thực hiện và đảm bảo kế hoạch sẽ thành công đúng như những gì tôi mong đợi, tôi có thể làm tất cả.”-Đôi mắt mông lung của Điền Huân chợt đổi hướng nhìn, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mang màu nâu đậm hệt như tách café sữa đặc trưng của Ái Hy.-“… cô nghĩ chuyện làm giấy xét nghiệm ADN giả để chứng thực cô không hề có quan hệ huyết thống với gia đình họ Vương có quá khó với tôi không?”
-“Chuyện anh Triết Dạ lên kế hoạch bắt cóc tôi và làm hại Minh Vỹ… cũng là do anh?”-Ái Hy bắt đầu cảm thấy choáng, thật sự những chuyện Ái Hy vừa được nghe đã vượt quá sức chịu đựng của mình…
-“Dĩ nhiên, tôi biết rõ tên đó thương yêu cô em gái duy nhất của mình đến mức nào, nhưng hắn cũng có một người con gái quan trọng không kém… nhưng tiếc rằng, sinh mạng của người con gái mà hắn yêu thương hơn cả cô đang nằm trong tay tôi.”-Điền Huân tiếp tục thản nhiên trả lời, siết chặt bàn tay đang vuốt mái tóc của Ái Hy, đôi mắt lại trở về với hướng nhìn vô định.-“… nếu hắn và cô không có quan hệ anh em cùng huyết thống, tất nhiên kế hoạch của tôi sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.”
-“Nếu vậy… tôi thật sự là con gái của nhà họ Vương, và là em gái của anh Triết Dạ?”-Những giọt nước mắt đau đớn xen lẫn hạnh phúc cứ thay nhau chạy dài trên gương mặt của Ái Hy…
Đau đớn vì mất mát…
… Hạnh phúc vì sự thật…
Ái Hy mím môi, cố gắng không bật khóc thành tiếng, nhưng vẫn không thể giấu được những tiếng nấc nghẹn ngào…
Thì ra, đây chính là lý do mà Minh Vỹ không muốn cho Ái Hy biết sự thật…
Có lẽ Minh Vỹ nghĩ, cứ như hiện tại sẽ tốt hơn…
Tốt hơn khi Ái Hy nhầm tưởng mối quan hệ giữa họ chỉ là người dưng không hề cùng chung một dòng máu… biết đâu vì lý do đó, mà Ái Hy sẽ sớm nguôi ngoai nỗi đau quá lớn phải gánh chịu…
Nhưng giờ đây, Ái Hy lại phải đối diện với sự thật tàn nhẫn…
… rằng chính Ái Hy là nguyên nhân khiến họ ra đi một cách đau đớn như thế…
-“Nhân tiện, cô có biết trong người cô đang mang một nửa là dòng máu của ai không?”-Một giọng nói khác cất lên, là giọng nữ…
Ái Hy đưa mắt nhìn về phía cửa phòng…
… là Tịnh Nhi…
Tịnh Nhi không dừng chân tại chỗ đó, tiếp tục tiến đến gần Ái Hy và Điền Huân, chất giọng mang đầy ác ý vang lên không chút ngần ngại.
-“Mạng sống của cô… đã lấy đi hơi thở cuối cùng của Triết Dạ.”
Trước mặt Ái Hy hiện giờ, một Tịnh Nhi đáng yêu và thân thiện trông thật lạnh lùng và tàn nhẫn, từ giọng nói cho đến ánh nhìn…
… đều thể hiện rõ sự căm tức và chán ghét Ái Hy tột cùng…
-“Anh nhiều lời với cô ta thì được gì?”-Tịnh Nhi tức giận quát vào mặt Điền Huân, sau đó lại dành trọn ánh mắt oán hận chiếu thẳng vào Ái Hy.-“Cô! Trả Triết Dạ lại cho tôi!”
Tịnh Nhi đẩy mạnh Điền Huân sang một bên, tay còn lại nắm lấy cổ áo của Ái Hy lay mạnh, kích động hét lên.
-“Trả anh ấy lại cho tôi! Người nên chết đúng hơn là cô, tại sao lại là anh ấy?”-Dường như Tịnh Nhi đã hoàn toàn hiểu lầm về cái chết của Triết Dạ, ra sức lay mạnh Ái Hy hơn.-“Nếu không vì cô, anh Triết Dạ đã không bị Minh Vỹ bắn chết!”
Ái Hy đã rơi vào trạng thái hoàn toàn mất đi cảm giác, mọi việc diễn ra xung quanh dường như không còn ảnh hưởng đến Ái Hy nữa…
Lúc này, thứ duy nhất Ái Hy có thể cảm nhận được là vết thương lòng nơi trái tim nhỏ bé đang tuôn trào một dòng máu…
… dòng máu vô hình…
Chỉ Ái Hy mới có thể cảm nhận được…
Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, trái tim cũng theo đó mà nhỏ những giọt lệ máu…
Trước mắt Ái Hy tối dần, tối dần…
Sau đó đôi mắt kia cũng từ từ nhắm nghiền lại, phó mặc mọi thứ cho thời gian…
Tịnh Nhi vẫn không hề bận tâm đến chuyện Ái Hy đã ngất đi từ lúc nào, vẫn kích động tiếp tục lay người Ái Hy, trên gò má cũng lăn dài một dòng lệ cay đắng…
-“Cô ta ngất rồi, em làm vậy thì được gì?”-Điền Huân thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, chán nản hỏi.
-“Tên Minh Vỹ ấy, khi nào hắn đến?”-Tịnh Nhi buông tay ra khỏi người Ái Hy, để mặc thân hình nhỏ bé kia tiếp đất, quay sang nhìn Điền Huân tức giận.
-“Sớm thôi.”-Điền Huân lười biếng trả lời, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của người mang khuôn mặt khá giống Thy Thy, trái tim chợt thắt lại, nhưng lại nhanh chóng lắng xuống…
-“Hắn sẽ phải trả giá vì đã hại chết anh Triết Dạ.”-Tịnh Nhi đứng dậy, đưa tay gạt nước mắt, tiến về phía cửa với bộ dạng vẫn toả ra thứ sát khí ham muốn giết người…
Điền Huân chuyển ánh mắt sang Tịnh Nhi, nụ cười nửa miệng đểu giả kia lại xuất hiện trên môi…
-“Tịnh Nhi, em tin tưởng kẻ thật sự giết người em yêu đến mức này sao?”
-“Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của tôi, nếu cô cứ tỏ cái thái độ xấc xược đó thì ngay cả ân huệ cuối cùng cũng không thể thực hiện được đâu đấy.”-Điền Huân tiếp tục nói đều đều, giọng điệu dường như chẳng hề có chút bận tâm về Ái Hy, chỉ trả lời theo phản ứng.
-“Có thật anh sẽ trả lời mọi thắc mắc của tôi?”-Ái Hy gườm gườm Điền Huân như thể không tin được, cả người cứ nhích dần về phía sau cho đến khi tựa hẳn vào tường.
Phía bên kia, Điền Huân gật nhẹ đầu, trái táo kia vẫn tiếp tục được đưa lên miệng…
-“Anh bảo tôi là nguyên nhân khiến gia đình tôi mất, vậy ai là người đã giết họ?”-Chất giọng Ái Hy thoáng run rẩy, dồn hết can đảm đặt vào câu hỏi nghi vấn ấy.
-“Là tôi.”-Điền Huân liếc sơ qua người Ái Hy, hời hợt đáp lại, sau đó đứng dậy ném mạnh trái táo trên tay xuống sàn.-“… là tôi giết đấy.”
Sét…
Đánh…
Giữa…
Trời…
Quang…
Ái Hy lặng người sau câu trả lời dứt khoát của Điền Huân, đôi mắt bắt đầu trở đi mờ nhạt…
Kẻ đang đứng trước mặt Ái Hy chính là kẻ đã nhẫn tâm khiến Ái Hy mất trọn vẹn cả một gia đình…
Đáng trách hơn, hắn không hề có bất cứ một thái độ nào gọi là hối lỗi, thậm chí còn tỏ vẻ kênh kiệu khi nhắc đến chuyện này…
-“Anh… anh…”-Ái Hy lúc này không thể nào diễn tả được thứ cảm xúc khinh thường và ghê tởm kẻ trước mặt, đôi môi mấp máy không thốt nên lời.
-“Sao? Chẳng phải cô muốn biết sao?”-Khoé môi Điền Huân nhếch lên, vẫn cái vẻ mặt chán đời ấy…
-“Đồ khốn! Anh không phải là con người!”-Ái Hy kích động hét lên, dòng lệ lăn dài trên gò má, nhẹ nhàng đáp đất một giọt pha lê tinh tuý kết hợp hài hoà giữa nỗi đau và thù hận.-“Tôi đã làm gì nên tội với anh sao? Chỉ vì tôi giống Thy Thy mà anh nỡ nhẫn tâm giết họ sao? Đồ máu lạnh, đồ bất nhân tính!”
-“Đúng, nhưng tội lỗi lớn nhất ở cô không phải là mang gương mặt giống Thy Thy của tôi…”-Điền Huân đứng đối diện với Ái Hy, từ từ cúi người xuống, đưa tay nâng mặt Ái Hy lên xem xét.-“… mà vì cô được chọn làm vợ của hắn.”
-“Vậy thì tại sao anh lại giết gia đình tôi? Có lẽ anh cũng biết rõ tôi và họ vốn không hề có quan hệ huyết thống.”-Ái Hy ngoảnh mặt sang một bên, không muốn bàn tay đã vấy máu kia chạm vào mình, nhưng chỉ vô ích.
-“Đoán xem, cô nghĩ kế hoạch lần trước là do ai đặt ra?”-Điền Huân tiếp tục kề sát gương mặt lại gần Ái Hy, ánh mắt vẫn hằn những tia nhìn đau đớn nhưng đôi môi kia lại lộ rõ một nụ cười nửa miệng.
-“Do… anh?”-Ái Hy cau mày, đôi môi khẽ mấp máy, dĩ nhiên thứ Ái Hy nhận được là một cái gật đầu dứt khoát…
-“Xem ra cô cũng không đến nỗi ngốc lắm nhỉ? Phải, có thể cho là từ đầu đến cuối…”-Điền Huân nói lấp lửng, kèm theo động tác hất mặt Ái Hy sang một bên, nụ cười trên môi đã hoàn toàn biến mất.-“… tất cả mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.”
-“Tất cả?”-Ái Hy nghi hoặc hỏi lại thêm một lần nữa, như để khẳng định lại câu nói của người đối diện.
-“Đúng, để thực hiện và đảm bảo kế hoạch sẽ thành công đúng như những gì tôi mong đợi, tôi có thể làm tất cả.”-Đôi mắt mông lung của Điền Huân chợt đổi hướng nhìn, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mang màu nâu đậm hệt như tách café sữa đặc trưng của Ái Hy.-“… cô nghĩ chuyện làm giấy xét nghiệm ADN giả để chứng thực cô không hề có quan hệ huyết thống với gia đình họ Vương có quá khó với tôi không?”
-“Chuyện anh Triết Dạ lên kế hoạch bắt cóc tôi và làm hại Minh Vỹ… cũng là do anh?”-Ái Hy bắt đầu cảm thấy choáng, thật sự những chuyện Ái Hy vừa được nghe đã vượt quá sức chịu đựng của mình…
-“Dĩ nhiên, tôi biết rõ tên đó thương yêu cô em gái duy nhất của mình đến mức nào, nhưng hắn cũng có một người con gái quan trọng không kém… nhưng tiếc rằng, sinh mạng của người con gái mà hắn yêu thương hơn cả cô đang nằm trong tay tôi.”-Điền Huân tiếp tục thản nhiên trả lời, siết chặt bàn tay đang vuốt mái tóc của Ái Hy, đôi mắt lại trở về với hướng nhìn vô định.-“… nếu hắn và cô không có quan hệ anh em cùng huyết thống, tất nhiên kế hoạch của tôi sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.”
-“Nếu vậy… tôi thật sự là con gái của nhà họ Vương, và là em gái của anh Triết Dạ?”-Những giọt nước mắt đau đớn xen lẫn hạnh phúc cứ thay nhau chạy dài trên gương mặt của Ái Hy…
Đau đớn vì mất mát…
… Hạnh phúc vì sự thật…
Ái Hy mím môi, cố gắng không bật khóc thành tiếng, nhưng vẫn không thể giấu được những tiếng nấc nghẹn ngào…
Thì ra, đây chính là lý do mà Minh Vỹ không muốn cho Ái Hy biết sự thật…
Có lẽ Minh Vỹ nghĩ, cứ như hiện tại sẽ tốt hơn…
Tốt hơn khi Ái Hy nhầm tưởng mối quan hệ giữa họ chỉ là người dưng không hề cùng chung một dòng máu… biết đâu vì lý do đó, mà Ái Hy sẽ sớm nguôi ngoai nỗi đau quá lớn phải gánh chịu…
Nhưng giờ đây, Ái Hy lại phải đối diện với sự thật tàn nhẫn…
… rằng chính Ái Hy là nguyên nhân khiến họ ra đi một cách đau đớn như thế…
-“Nhân tiện, cô có biết trong người cô đang mang một nửa là dòng máu của ai không?”-Một giọng nói khác cất lên, là giọng nữ…
Ái Hy đưa mắt nhìn về phía cửa phòng…
… là Tịnh Nhi…
Tịnh Nhi không dừng chân tại chỗ đó, tiếp tục tiến đến gần Ái Hy và Điền Huân, chất giọng mang đầy ác ý vang lên không chút ngần ngại.
-“Mạng sống của cô… đã lấy đi hơi thở cuối cùng của Triết Dạ.”
Trước mặt Ái Hy hiện giờ, một Tịnh Nhi đáng yêu và thân thiện trông thật lạnh lùng và tàn nhẫn, từ giọng nói cho đến ánh nhìn…
… đều thể hiện rõ sự căm tức và chán ghét Ái Hy tột cùng…
-“Anh nhiều lời với cô ta thì được gì?”-Tịnh Nhi tức giận quát vào mặt Điền Huân, sau đó lại dành trọn ánh mắt oán hận chiếu thẳng vào Ái Hy.-“Cô! Trả Triết Dạ lại cho tôi!”
Tịnh Nhi đẩy mạnh Điền Huân sang một bên, tay còn lại nắm lấy cổ áo của Ái Hy lay mạnh, kích động hét lên.
-“Trả anh ấy lại cho tôi! Người nên chết đúng hơn là cô, tại sao lại là anh ấy?”-Dường như Tịnh Nhi đã hoàn toàn hiểu lầm về cái chết của Triết Dạ, ra sức lay mạnh Ái Hy hơn.-“Nếu không vì cô, anh Triết Dạ đã không bị Minh Vỹ bắn chết!”
Ái Hy đã rơi vào trạng thái hoàn toàn mất đi cảm giác, mọi việc diễn ra xung quanh dường như không còn ảnh hưởng đến Ái Hy nữa…
Lúc này, thứ duy nhất Ái Hy có thể cảm nhận được là vết thương lòng nơi trái tim nhỏ bé đang tuôn trào một dòng máu…
… dòng máu vô hình…
Chỉ Ái Hy mới có thể cảm nhận được…
Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, trái tim cũng theo đó mà nhỏ những giọt lệ máu…
Trước mắt Ái Hy tối dần, tối dần…
Sau đó đôi mắt kia cũng từ từ nhắm nghiền lại, phó mặc mọi thứ cho thời gian…
Tịnh Nhi vẫn không hề bận tâm đến chuyện Ái Hy đã ngất đi từ lúc nào, vẫn kích động tiếp tục lay người Ái Hy, trên gò má cũng lăn dài một dòng lệ cay đắng…
-“Cô ta ngất rồi, em làm vậy thì được gì?”-Điền Huân thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, chán nản hỏi.
-“Tên Minh Vỹ ấy, khi nào hắn đến?”-Tịnh Nhi buông tay ra khỏi người Ái Hy, để mặc thân hình nhỏ bé kia tiếp đất, quay sang nhìn Điền Huân tức giận.
-“Sớm thôi.”-Điền Huân lười biếng trả lời, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của người mang khuôn mặt khá giống Thy Thy, trái tim chợt thắt lại, nhưng lại nhanh chóng lắng xuống…
-“Hắn sẽ phải trả giá vì đã hại chết anh Triết Dạ.”-Tịnh Nhi đứng dậy, đưa tay gạt nước mắt, tiến về phía cửa với bộ dạng vẫn toả ra thứ sát khí ham muốn giết người…
Điền Huân chuyển ánh mắt sang Tịnh Nhi, nụ cười nửa miệng đểu giả kia lại xuất hiện trên môi…
-“Tịnh Nhi, em tin tưởng kẻ thật sự giết người em yêu đến mức này sao?”
/60
|