Niệm Băng cười nhẹ nói : "Đúng là bởi vì thế lực của hắn quá nhỏ, nên không thể làm người khác chú ý, vì thế chúng ta nên tuyển hắn làm người kế thừa Băng Nguyệt đế quốc. Tam trưởng lão, ta nghĩ trước hết chúng ta một mặt vận dụng mạng lưới quan hệ của Huyết Sư giáo gặp hắn, vị Thất hoàng tử Yến Phong ấy thực sự đối với chính trị không chút hảo cảm, ta phải cùng hắn kết nối hành động . Đồng thời phải thường xuyên lưu ý xem khi nào Ngũ hoàng tử từ Băng Tuyết thành trở lại Băng Nguyệt thành, khi ấy chúng ta mới có thể bắt đầu ".
Hắn ngừng lại, chờ cho bảy vị trưởng lão thương lượng. Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, bọn họ truyền đi vài mệnh lệnh, rồi lặng lẽ rời khỏi võ sĩ công hội trở về lữ điếm.
Cùng bảy vị trưởng lão chiến đấu khiến Niệm Băng mệt mỏi rã rời. Hắn nghỉ ngơi một lúc, lúc trời đã chạng vạng mới khôi phục một chút sức lực. Hắn trở lại trong phủ Tuyết Phách nguyên soái tiếp tục thực hiện công việc nấu cơm tối hàng ngày của mình.
Vừa khi tiến vào nguyên soái phủ, Niệm Băng gặp ngay phải Tuyết Ngọc, con gái của Tuyết Phách. Tuyết Ngọc khi thấy Niệm Băng thì không chút tị hiềm, kéo hắn lại nói : "Niệm Băng à! Ngươi biến đi đâu vậy? Ta đã kiếm ngươi tới cuống cả lên, sao mà muộn tới thế này mới quay về ? ". Nguồn: http://truyenyy.com
Niệm Băng mỉm cười đáp : "Tiểu thư kiếm ta có việc gì vậy? Yên tâm, ta sẽ không làm trễ bữa cơm tối đâu."
Tuyết Ngọc vừa lôi Niệm Băng nhắm hướng trù phòng đi tới vừa nói : "Ngươi không biết đó thôi, hôm nay trong phủ có khách quý tới, cha sai ngươi chuẩn bị một bàn tiệc thật thịnh soạn, đòi hỏi phải thể hiện chút đạo hạnh . Nấu cho 10 người ăn đó, ngươi nhanh nhanh một chút, khách nhân chắc chỉ chốc lát là tới rồi".
Niệm Băng ngạc nhiên hỏi : "Tiểu thư, khách nhân nào mà lại có thể làm cô khẩn trương đến vậy ?"
Tuyết Ngọc đáp : "Không phải ta khẩn trương mà là cha ta khẩn trương. Ta rất lâu rồi không thấy bộ dạng khẩn trương đến vậy của người, nhìn thần sắc cha thì khách nhân hôm nay khẳng định là không phải tầm thường. Cha hiện đang thay y phục, ta nghe má má nói cha muốn đích thân nghênh tiếp quý khách tại cổng nguyên soái phủ".
Niệm Băng trong lòng đổ mồ hôi lạnh, không khỏi ngấm ngầm suy đoán khách nhân hôm nay rốt cuộc là ai ?. Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách trước giờ trong mắt không có ai , lại còn nổi danh Thiết Huyết nguyên soái (nguyên soái máu lạnh). Không lẽ là họ hàng của quốc vương Băng Nguyệt đế quốc? Chắc là không phải, theo như cá tính của Tuyết Phách, cho dù quốc vương có đến thì lão cũng không thể khẩn trương đến như vậy ; huống hồ quốc vương bây giờ đang lâm trọng bệnh, làm thế nào lại có thể đột nhiên tới nguyên soái phủ lúc này được?
Mang theo nghi hoặc, Niệm Băng bị Tuyết Ngọc kéo tới trù phòng, Tuyết Ngọc cười hi hi nói : "Niệm Băng, ngươi làm cơm ngon như vậy, hôm nay ta muốn xem ngươi làm, có được không?"
Niệm Băng mỉm cười : "Cô như thế là định giám sát, đốc thúc ta sao ? Hay là muốn bái ta làm sư phụ ?" Tính cách Tuyết Ngọc so với Tuyết Tĩnh khác nhau quá nhiều, một chút tính cách tiểu thư cũng không có , đem so với sự ôn nhu của Long Linh thì nàng có phần hoạt bát hơn một chút. Niệm Băng ở trong phủ mặc dù chưa lâu nhưng đã hiểu nàng khá rõ, đã có thể xem nàng như bằng hữu. Tuyết Ngọc sau khi ăn xong cơm tối thường hay hỏi Niệm Băng vài vấn đề về phương diện ẩm thực.
Tuyết Ngọc cười nói : "Ta muốn bái ngươi làm thầy, chỉ không biết ngươi có chịu thu nhận hay không?".
Niệm Băng cười đáp : "Hay quên chuyện đó đi, ta sợ nguyên soái đại nhân sẽ giết ta mất. Ta vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa muốn lấy lão bà sinh hài tử đâu."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Ngọc hồng lên : "Đáng ghét, thế là cũng biết ngươi không tình nguyện rồi. Tuy nhiên người ta là nữ hài tử, thường nghe mọi người nói muốn trói buộc con tim một người đàn ông thì nhất thiết phải trước hết trói buộc bao tử của hắn. Ta định theo ngươi học chút kỹ thuật nấu ăn, sau này xuất giá cũng có thể trở thành hiền thê lương mẫu "
Niệm Băng nhìn Tuyết Ngọc có phần không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ : "Đây quả là một người con gái tốt, không biết sau này ai có thể may mắn cưới được nàng, kẻ đó nhất định sẽ rất hạnh phúc". Nghĩ tới đó, hắn không khỏi hướng Tuyết Ngọc gật đầu.
Tuyết Ngọc vui mừng : "Niệm Băng, ngươi thật sự chịu dạy ta trù nghệ ư?"
Niệm Băng mỉm cười : "Có gì là không thể chứ? Ta nhất định hoàn thành nguyện vọng của cô, chỉ là không biết tương lai ai có may mắn lấy Tuyết Ngọc tiểu thư của chúng ta làm vợ nhỉ !"
Khuôn mặt Tuyết Ngọc càng hồng thêm, hơi cuối đầu bẽn lẽn nói : "Đáng ghét, không được chế nhạo ta, vậy ta sau này có thể gọi ngươi là sư phụ hay không?"
Niệm Băng lắc đầu nói : "Điều đó không cần, nếu như cô nguyện ý thì gọi ta một tiếng đại ca là được. Ta nhận cô làm muội muội, sau này nếu ai dám khi phụ, đại ca này sẽ thay cô ra mặt." Hắn trong lòng đối với Tuyết Ngọc rất nhiều hảo cảm, nhưng lại không có một chút tình cảm luyến ái nam nữ nào ; cũng giống như Miêu Miêu, hắn hoàn toàn đối đãi Tuyết Ngọc như muội muội.
Tuyết Ngọc vỗ tay cười nói : "Hảo a ! Cha chỉ có mỗi một mình ta, ta trước giờ vẫn không dám nghĩ mình có ca ca, lại được bảo hộ nữa."
Niệm Băng nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, không kềm được sự ấm áp trong lòng, mỉm cười nói : "Cô là tiểu thư còn ta chẳng qua là một trù sư, là ta đã với cao rồi ."
Tuyết Ngọc dẩu cái miệng nhỏ nhắn : "Cái gì mà với cao với với thấp, ta cảm thấy ngươi rất tốt mà! Nghĩ đến những cái gì mà thân phận nọ kia thật là phiền phức, ta đã nhận ngươi là ca ca thì ngươi là ca ca rồi."
Niệm Băng tiến lên một bước, cúi đầu nói : "Thế muội cho ca ca biết, người trong tim muội là ai vậy? Chớ bảo ta là không có, ta sẽ không có tin đâu ; lúc nãy khi ta nói mấy câu, trong mắt muội tràn đầy vẻ khát khao, lại còn tim đập dồn dập, hiển nhiên là sớm đã có mục tiêu rồi. Nói không chừng ta lại có thể giúp muội chút gì đó."
"Ghét quá đi, vừa mới nhận làm đại ca thì ngươi đã chế nhạo ta rồi. Thực ra... thực ra ta biết mình không có khả năng theo hắn." Nói xong, nàng cúi đầu ủ rũ.
Niệm Băng ngây người. Chứng kiến bộ dạng ủ rũ thương tâm của Tuyết Ngọc, hắn không nhịn được truy vấn tiếp : "Sao vậy? Chẳng lẽ kẻ đó đã có gia đình?"
Tuyết Ngọc lắc đầu : "Không, nhưng mà ta biết hắn sẽ không thích ta đâu. Hiện tại không, sau này cũng sẽ không."
Niệm Băng không hỏi nữa, bởi vì hắn không muốn thấy bộ dạng thương tâm của Tuyết Ngọc. Hắn vỗ nhẹ vai nàng, mỉm cười nói : "Muội không phải muốn học tập trù nghệ sao? Vậy thì hôm nay bắt đầu luôn, hôm nay đại ca cho muội thấy trù nghệ chân chính là như thế nào. Tiểu Ngọc, ta nghĩ muội đã học qua võ kỹ rồi phải không ?"
Tuyết Ngọc gật đầu đáp : "Có theo phụ thân học qua một chút, có điều ta thiên phú không tốt, lại không cố gắng lắm nên trình độ hiện tại rất bình thường, so với Tuyết Tĩnh tỷ tỷ thì kém xa."
Niệm Băng thầm nhủ, Tuyết Tĩnh tỷ tỷ của nàng hiện tại đã bái Long vương làm thầy, e rằng sau này sẽ càng khác biệt hơn. "Có cơ sở võ nghệ thì muội học trù nghệ sẽ dễ dàng hơn nhiều, hôm nay muội trước hết cứ xem qua, sau đó hãy hồi tưởng cẩn thận các động tác của ta. Cơ sở của trù nghệ chính là tính hợp lý, bất kỳ thức ăn nào cũng có tính hợp lý của nó ; nếu có thể đem xâu chuỗi, kết nối sự hợp lý của chúng, như thế trù nghệ của muội ít ra có thể đạt tới trình độ phổ thông trù sư. Tuy nhiên muốn vươn tới cảnh giới cao hơn, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực không ngừng của muội."
Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Niệm Băng. Tuyết Ngọc kinh ngạc hỏi : "Đại ca, lẽ nào trù nghệ và võ kỹ cũng có quan hệ sao?"
Niệm Băng nhoẻn cười, đáp : "Đương nhiên, kỳ thực mỗi kỹ nghệ đều có sự liên quan lẫn nhau, đều có thực hiện học hỏi bổ khuyết lẫn nhau. Muội biết làm thế nào ta tạo ra thức ăn có rất nhiều đặc điểm như vậy không? Chính vì những thứ đó đã không còn chỉ là trù nghệ đơn thuần. Theo ta vào đây, muội xem qua phương pháp chế biến của ta thì sẽ minh bạch ngay." Từ sau khi nhờ trù nghệ mà được Tuyết Phách thu nạp, việc nấu nướng của Niệm Băng đều được tiến hành tại một chỗ riêng biệt, hắn không muốn quá nhiều người thấy được hắn dùng ma pháp tiến hành quá trình chế biến thức ăn, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Khi Niệm Băng mang một khay thức ăn đưa đến phòng khách, Tuyết Ngọc vẫn đứng trong trù phòng mà hắn đã tiến hành nấu nướng. Nàng đứng ngây ngốc ở đó, cặp mắt mở lớn không chớp nhìn các loại dụng cụ và nguyên liệu ở trên bếp lò. Trước đó Niệm Băng làm mọi thứ thức ăn, làm cho nàng thực sự chấn động quá mức.Nàng thế nào cũng không ngờ trên thế giới này còn có dạng trù nghệ như vậy. Nhớ lại cảnh tượng rực rỡ tuyệt diệu ấy, con tim nàng bị lay động sâu sắc, nàng dù sao chăng nữa không thể nghĩ đến trù nghệ của Niệm Băng lại thần kỳ đến như vậy.
Niệm Băng tổng cộng làm mười sáu món, sáu lương mười nhiệt (sáu món mát, mười món nóng), lại thêm một tô cơm thịt bồ câu thơm ngào ngạt. Tuy rằng hao phí không ít thời gian, nhưng những thứ đó đều là những thứ hắn sở trường nhất. Khi hắn mặc y phục của gia đinh nguyên soái phủ mang món cuối cùng là cơm thịt bồ câu lên khách thính, khách thính vốn vắng vẻ đã đầy người ngồi.
Phu phụ Tuyết Phách đang cung kính rót trà, còn khách nhân ngồi trong khách thính có tất cả bảy vị. Niệm Băng mang cơm đi vào liền trông thấy bọn họ, bọn họ cũng đồng thời thấy Niệm Băng, song phương đều ngẩn cả ra. Bởi vì Niệm Băng phát giác bẩy vị khách nhân tới ngày hôm nay chính là Huyết Sư thất lão vừa chia tay mình chẳng bao lâu. Còn Huyết Sư thất lão thì lại càng giật mình, Niệm Băng người vừa mới kế nhiệm vị trí giáo chủ ai ngờ ở trong Tuyết Phách phủ , lại mặc y phục gia đinh đem cơm lên mâm.
Tuyết Phách nghe thấy tiếng bước chân, liền quay người nhìn về phía Niệm Băng, vừa vặn không nhìn thấy mục quang kinh ngạc của Huyết Sư thất lão, vẻ mặt lão hơi sầm xuống nói : "Cơm nước đã xong cả rồi à? Hôm nay không ngờ ngươi trở về muộn như vậy, lần sau nếu còn tái diễn sẽ trừ tiền công. Tiểu thư đâu? Có thấy tiểu thư không?".
Niệm Băng từ trong ngạc nhiên từ từ bình tỉnh trở lại, trong nháy mắt hắn đã minh bạch, thì ra quan viên quân đoàn bên ngoài mà Huyết Sư giáo khống chế, chẳng ngờ lại là Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, một trong số ba đại nguyên soái. Biến hóa bất ngờ này khiến Niệm Băng có chút cảm giác dở khóc dở cười, bản thân vẫn luôn muốn ra sức tranh thủ Tuyết Phách, vậy mà lão lại là thuộc hạ của mình, thực là kỳ quặc biết bao!
Nghĩ đến đây, Niệm Băng không khỏi cười nói : "Tiểu thư cô ấy muốn theo ta học tập trù nghệ, vừa nhận ta làm đại ca. Tiểu thư đang ở trù phòng, bây giờ ta đi gọi cô ấy tới."
"Cái gì? Ngọc nhi nhận ngươi làm đại ca?" Tuyết phu nhân không khỏi cau mày, mặc dù bà không phải là loại người coi trọng quyền lực, nhưng thân phận của Niệm Băng đích thực so với Tuyết Ngọc khác biệt quá lớn. Bà lo lắng nhất là nữ nhi mê mẩn vẻ ngoài anh tuấn của Niệm Băng. Giờ đây lại nghe Niệm Băng nói vậy, Tuyết phu nhân tức thì thấy tâm tư trĩu nặng, thầm nghĩ sự tình bản thân lo lắng nhất không ngờ đã xảy ra.
Cùng với sự sửng sốt của Tuyết phu nhân, trong mắt Tuyết Phách cũng đã hiện ra một tia sát cơ. Lão lúc đầu đã hoài nghi Niệm Băng, chỉ bởi vì những ngày này Niệm Băng không có chút biểu hiện đặc biệt nào, nghi hoặc trong lòng lão mới bớt đi rất nhiều. Hiện tại đột nhiên Niệm Băng nói nữ nhi của lão đã nhận hắn làm ca ca, Tuyết Phách tức thì trong lòng sát cơ đại thịnh. Chỉ là hiện giờ có khách quý đến nhà, sát cơ chỉ từ trong mắt hắt chớp lên rồi rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Lão bình tĩnh nói : "Được rồi, vậy ngươi đi gọi tiểu thư lại đây" .Tuyết Phách đã suy nghĩ kỹ càng, đợi sau khi tiễn quý khách về sẽ bắt giữ Niệm Băng, thẩm vấn kỹ lưỡng mục đích của hắn.
Niệm Băng đã phát hiện quan hệ thực sự giữa Tuyết Phách và Huyết Sư giáo, tự nhiên không muốn che dấu gì nữa. Trong mắt hắn lộ xuất một tia tiếu ý, hướng bọn người đại trưởng lão nói : "Thất trưởng lão, không nghĩ đến chúng ta đã lại gặp mặt nhanh đến như vậy."
Tuyết Phách trong lòng kinh hãi, quay người nhìn về phía Đại trưởng lão. Bây giờ hắn mới phát hiện bảy vị trưởng lão đã đứng cả dậy, mới nghi hoặc hỏi : "Đại trưởng lão, hắn cũng là người trong bản giáo sao?" . Sự kinh ngạc trong lòng lão so với vừa rồi càng tăng thêm mấy phần, nếu Niệm Băng cũng thuộc Huyết Sư giáo, vậy mọi lo lắng trước kia của lão đều là thừa rồi.
Bảy người đại trưởng lão thấy Niệm Băng không có ý định che dấu thân phận bản thân, vội vàng tiến lên, cung kính nói : "Huyết Sư thất lão ra mắt Giáo chủ."
Niệm Băng thuận tay gạt đi : "Thất vị trưởng lão bất tất phải đa lễ ".
Đại trưởng lão trầm giọng hướng Tuyết Phách nói : "Vị này chính là tân nhiệm Giáo chủ Bạch Phát (tên riêng của Niệm Băng ) của bản giáo, đã thông qua khảo nghiệm của Huyết Sư đường , chính thức thăng chức Giáo chủ. Ngươi còn không mau mau ra mắt."
Tuyết Phách trong lòng tràn đầy kinh hãi hướng Đại trưởng lão nói : "Nhưng mà... nhưng mà hắn chỉ là một trù sư trong phủ ta mà!"
Câu trả lời này làm cả bảy vị trưởng lão sửng sốt, Đại trưởng lão nhíu mày nói : "Ngươi nói nhăng cuội gì thế hả? Còn không mau ra mắt Giáo chủ bản giáo."
Tuyết Phách mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này cũng không dám thất lễ, vội vàng cung kính nói : "Huyết Sư đường dự bị trưởng lão Tuyết Phách ra mắt giáo chủ."
Niệm Băng bật cười đáp : "Tuyết Phách trưởng lão bất tất đa lễ, thật không ngờ ta đang nghĩ biện pháp thuyết phục ngươi giúp ta, nhưng mà hóa ra là người nhà cả. Ta vừa mới tiếp nhận vị trí Giáo chủ, trưởng lão không cần khách khí, sau này thực sự phải nhờ ngươi vì bản giáo mà xuất lực "".
Tuyết Phách sau lưng áo đã đẫm mồ hôi lạnh, với tư cách dự bị trưởng lão Huyết Sư đường, hắn đương nhiên hiểu rõ ràng rằng muốn trở thành giáo chủ chính thức cần vượt qua khảo nghiệm hà khắc. Nhìn thần sắc của bảy vị trưởng lão, hiển nhiên là Niệm Băng đã vượt qua khảo nghiệm biến thái ấy, đủ thấy thực lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào, thế mà không ngờ mình lại để hắn phục vụ như trù sư bao nhiêu ngày nay. Mặc dù Tuyết Phách ở trước mặt người khác tiếng tăm lừng lẫy là Phệ Huyết Diệt Hồn, địa vị ở Huyết Sư đường cũng không thấp, nhưng mà vị trí của hắn so với Giáo chủ vẫn còn cách xa lắm. Lão liền quỳ một gối xuống, hoảng hốt thốt : "Tuyết Phách khi trước không biết giáo chủ giá lâm, quả thực đã thất lễ, thỉnh giáo chủ xử phạt".
Hắn ngừng lại, chờ cho bảy vị trưởng lão thương lượng. Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, bọn họ truyền đi vài mệnh lệnh, rồi lặng lẽ rời khỏi võ sĩ công hội trở về lữ điếm.
Cùng bảy vị trưởng lão chiến đấu khiến Niệm Băng mệt mỏi rã rời. Hắn nghỉ ngơi một lúc, lúc trời đã chạng vạng mới khôi phục một chút sức lực. Hắn trở lại trong phủ Tuyết Phách nguyên soái tiếp tục thực hiện công việc nấu cơm tối hàng ngày của mình.
Vừa khi tiến vào nguyên soái phủ, Niệm Băng gặp ngay phải Tuyết Ngọc, con gái của Tuyết Phách. Tuyết Ngọc khi thấy Niệm Băng thì không chút tị hiềm, kéo hắn lại nói : "Niệm Băng à! Ngươi biến đi đâu vậy? Ta đã kiếm ngươi tới cuống cả lên, sao mà muộn tới thế này mới quay về ? ". Nguồn: http://truyenyy.com
Niệm Băng mỉm cười đáp : "Tiểu thư kiếm ta có việc gì vậy? Yên tâm, ta sẽ không làm trễ bữa cơm tối đâu."
Tuyết Ngọc vừa lôi Niệm Băng nhắm hướng trù phòng đi tới vừa nói : "Ngươi không biết đó thôi, hôm nay trong phủ có khách quý tới, cha sai ngươi chuẩn bị một bàn tiệc thật thịnh soạn, đòi hỏi phải thể hiện chút đạo hạnh . Nấu cho 10 người ăn đó, ngươi nhanh nhanh một chút, khách nhân chắc chỉ chốc lát là tới rồi".
Niệm Băng ngạc nhiên hỏi : "Tiểu thư, khách nhân nào mà lại có thể làm cô khẩn trương đến vậy ?"
Tuyết Ngọc đáp : "Không phải ta khẩn trương mà là cha ta khẩn trương. Ta rất lâu rồi không thấy bộ dạng khẩn trương đến vậy của người, nhìn thần sắc cha thì khách nhân hôm nay khẳng định là không phải tầm thường. Cha hiện đang thay y phục, ta nghe má má nói cha muốn đích thân nghênh tiếp quý khách tại cổng nguyên soái phủ".
Niệm Băng trong lòng đổ mồ hôi lạnh, không khỏi ngấm ngầm suy đoán khách nhân hôm nay rốt cuộc là ai ?. Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách trước giờ trong mắt không có ai , lại còn nổi danh Thiết Huyết nguyên soái (nguyên soái máu lạnh). Không lẽ là họ hàng của quốc vương Băng Nguyệt đế quốc? Chắc là không phải, theo như cá tính của Tuyết Phách, cho dù quốc vương có đến thì lão cũng không thể khẩn trương đến như vậy ; huống hồ quốc vương bây giờ đang lâm trọng bệnh, làm thế nào lại có thể đột nhiên tới nguyên soái phủ lúc này được?
Mang theo nghi hoặc, Niệm Băng bị Tuyết Ngọc kéo tới trù phòng, Tuyết Ngọc cười hi hi nói : "Niệm Băng, ngươi làm cơm ngon như vậy, hôm nay ta muốn xem ngươi làm, có được không?"
Niệm Băng mỉm cười : "Cô như thế là định giám sát, đốc thúc ta sao ? Hay là muốn bái ta làm sư phụ ?" Tính cách Tuyết Ngọc so với Tuyết Tĩnh khác nhau quá nhiều, một chút tính cách tiểu thư cũng không có , đem so với sự ôn nhu của Long Linh thì nàng có phần hoạt bát hơn một chút. Niệm Băng ở trong phủ mặc dù chưa lâu nhưng đã hiểu nàng khá rõ, đã có thể xem nàng như bằng hữu. Tuyết Ngọc sau khi ăn xong cơm tối thường hay hỏi Niệm Băng vài vấn đề về phương diện ẩm thực.
Tuyết Ngọc cười nói : "Ta muốn bái ngươi làm thầy, chỉ không biết ngươi có chịu thu nhận hay không?".
Niệm Băng cười đáp : "Hay quên chuyện đó đi, ta sợ nguyên soái đại nhân sẽ giết ta mất. Ta vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa muốn lấy lão bà sinh hài tử đâu."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Ngọc hồng lên : "Đáng ghét, thế là cũng biết ngươi không tình nguyện rồi. Tuy nhiên người ta là nữ hài tử, thường nghe mọi người nói muốn trói buộc con tim một người đàn ông thì nhất thiết phải trước hết trói buộc bao tử của hắn. Ta định theo ngươi học chút kỹ thuật nấu ăn, sau này xuất giá cũng có thể trở thành hiền thê lương mẫu "
Niệm Băng nhìn Tuyết Ngọc có phần không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ : "Đây quả là một người con gái tốt, không biết sau này ai có thể may mắn cưới được nàng, kẻ đó nhất định sẽ rất hạnh phúc". Nghĩ tới đó, hắn không khỏi hướng Tuyết Ngọc gật đầu.
Tuyết Ngọc vui mừng : "Niệm Băng, ngươi thật sự chịu dạy ta trù nghệ ư?"
Niệm Băng mỉm cười : "Có gì là không thể chứ? Ta nhất định hoàn thành nguyện vọng của cô, chỉ là không biết tương lai ai có may mắn lấy Tuyết Ngọc tiểu thư của chúng ta làm vợ nhỉ !"
Khuôn mặt Tuyết Ngọc càng hồng thêm, hơi cuối đầu bẽn lẽn nói : "Đáng ghét, không được chế nhạo ta, vậy ta sau này có thể gọi ngươi là sư phụ hay không?"
Niệm Băng lắc đầu nói : "Điều đó không cần, nếu như cô nguyện ý thì gọi ta một tiếng đại ca là được. Ta nhận cô làm muội muội, sau này nếu ai dám khi phụ, đại ca này sẽ thay cô ra mặt." Hắn trong lòng đối với Tuyết Ngọc rất nhiều hảo cảm, nhưng lại không có một chút tình cảm luyến ái nam nữ nào ; cũng giống như Miêu Miêu, hắn hoàn toàn đối đãi Tuyết Ngọc như muội muội.
Tuyết Ngọc vỗ tay cười nói : "Hảo a ! Cha chỉ có mỗi một mình ta, ta trước giờ vẫn không dám nghĩ mình có ca ca, lại được bảo hộ nữa."
Niệm Băng nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, không kềm được sự ấm áp trong lòng, mỉm cười nói : "Cô là tiểu thư còn ta chẳng qua là một trù sư, là ta đã với cao rồi ."
Tuyết Ngọc dẩu cái miệng nhỏ nhắn : "Cái gì mà với cao với với thấp, ta cảm thấy ngươi rất tốt mà! Nghĩ đến những cái gì mà thân phận nọ kia thật là phiền phức, ta đã nhận ngươi là ca ca thì ngươi là ca ca rồi."
Niệm Băng tiến lên một bước, cúi đầu nói : "Thế muội cho ca ca biết, người trong tim muội là ai vậy? Chớ bảo ta là không có, ta sẽ không có tin đâu ; lúc nãy khi ta nói mấy câu, trong mắt muội tràn đầy vẻ khát khao, lại còn tim đập dồn dập, hiển nhiên là sớm đã có mục tiêu rồi. Nói không chừng ta lại có thể giúp muội chút gì đó."
"Ghét quá đi, vừa mới nhận làm đại ca thì ngươi đã chế nhạo ta rồi. Thực ra... thực ra ta biết mình không có khả năng theo hắn." Nói xong, nàng cúi đầu ủ rũ.
Niệm Băng ngây người. Chứng kiến bộ dạng ủ rũ thương tâm của Tuyết Ngọc, hắn không nhịn được truy vấn tiếp : "Sao vậy? Chẳng lẽ kẻ đó đã có gia đình?"
Tuyết Ngọc lắc đầu : "Không, nhưng mà ta biết hắn sẽ không thích ta đâu. Hiện tại không, sau này cũng sẽ không."
Niệm Băng không hỏi nữa, bởi vì hắn không muốn thấy bộ dạng thương tâm của Tuyết Ngọc. Hắn vỗ nhẹ vai nàng, mỉm cười nói : "Muội không phải muốn học tập trù nghệ sao? Vậy thì hôm nay bắt đầu luôn, hôm nay đại ca cho muội thấy trù nghệ chân chính là như thế nào. Tiểu Ngọc, ta nghĩ muội đã học qua võ kỹ rồi phải không ?"
Tuyết Ngọc gật đầu đáp : "Có theo phụ thân học qua một chút, có điều ta thiên phú không tốt, lại không cố gắng lắm nên trình độ hiện tại rất bình thường, so với Tuyết Tĩnh tỷ tỷ thì kém xa."
Niệm Băng thầm nhủ, Tuyết Tĩnh tỷ tỷ của nàng hiện tại đã bái Long vương làm thầy, e rằng sau này sẽ càng khác biệt hơn. "Có cơ sở võ nghệ thì muội học trù nghệ sẽ dễ dàng hơn nhiều, hôm nay muội trước hết cứ xem qua, sau đó hãy hồi tưởng cẩn thận các động tác của ta. Cơ sở của trù nghệ chính là tính hợp lý, bất kỳ thức ăn nào cũng có tính hợp lý của nó ; nếu có thể đem xâu chuỗi, kết nối sự hợp lý của chúng, như thế trù nghệ của muội ít ra có thể đạt tới trình độ phổ thông trù sư. Tuy nhiên muốn vươn tới cảnh giới cao hơn, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực không ngừng của muội."
Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Niệm Băng. Tuyết Ngọc kinh ngạc hỏi : "Đại ca, lẽ nào trù nghệ và võ kỹ cũng có quan hệ sao?"
Niệm Băng nhoẻn cười, đáp : "Đương nhiên, kỳ thực mỗi kỹ nghệ đều có sự liên quan lẫn nhau, đều có thực hiện học hỏi bổ khuyết lẫn nhau. Muội biết làm thế nào ta tạo ra thức ăn có rất nhiều đặc điểm như vậy không? Chính vì những thứ đó đã không còn chỉ là trù nghệ đơn thuần. Theo ta vào đây, muội xem qua phương pháp chế biến của ta thì sẽ minh bạch ngay." Từ sau khi nhờ trù nghệ mà được Tuyết Phách thu nạp, việc nấu nướng của Niệm Băng đều được tiến hành tại một chỗ riêng biệt, hắn không muốn quá nhiều người thấy được hắn dùng ma pháp tiến hành quá trình chế biến thức ăn, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Khi Niệm Băng mang một khay thức ăn đưa đến phòng khách, Tuyết Ngọc vẫn đứng trong trù phòng mà hắn đã tiến hành nấu nướng. Nàng đứng ngây ngốc ở đó, cặp mắt mở lớn không chớp nhìn các loại dụng cụ và nguyên liệu ở trên bếp lò. Trước đó Niệm Băng làm mọi thứ thức ăn, làm cho nàng thực sự chấn động quá mức.Nàng thế nào cũng không ngờ trên thế giới này còn có dạng trù nghệ như vậy. Nhớ lại cảnh tượng rực rỡ tuyệt diệu ấy, con tim nàng bị lay động sâu sắc, nàng dù sao chăng nữa không thể nghĩ đến trù nghệ của Niệm Băng lại thần kỳ đến như vậy.
Niệm Băng tổng cộng làm mười sáu món, sáu lương mười nhiệt (sáu món mát, mười món nóng), lại thêm một tô cơm thịt bồ câu thơm ngào ngạt. Tuy rằng hao phí không ít thời gian, nhưng những thứ đó đều là những thứ hắn sở trường nhất. Khi hắn mặc y phục của gia đinh nguyên soái phủ mang món cuối cùng là cơm thịt bồ câu lên khách thính, khách thính vốn vắng vẻ đã đầy người ngồi.
Phu phụ Tuyết Phách đang cung kính rót trà, còn khách nhân ngồi trong khách thính có tất cả bảy vị. Niệm Băng mang cơm đi vào liền trông thấy bọn họ, bọn họ cũng đồng thời thấy Niệm Băng, song phương đều ngẩn cả ra. Bởi vì Niệm Băng phát giác bẩy vị khách nhân tới ngày hôm nay chính là Huyết Sư thất lão vừa chia tay mình chẳng bao lâu. Còn Huyết Sư thất lão thì lại càng giật mình, Niệm Băng người vừa mới kế nhiệm vị trí giáo chủ ai ngờ ở trong Tuyết Phách phủ , lại mặc y phục gia đinh đem cơm lên mâm.
Tuyết Phách nghe thấy tiếng bước chân, liền quay người nhìn về phía Niệm Băng, vừa vặn không nhìn thấy mục quang kinh ngạc của Huyết Sư thất lão, vẻ mặt lão hơi sầm xuống nói : "Cơm nước đã xong cả rồi à? Hôm nay không ngờ ngươi trở về muộn như vậy, lần sau nếu còn tái diễn sẽ trừ tiền công. Tiểu thư đâu? Có thấy tiểu thư không?".
Niệm Băng từ trong ngạc nhiên từ từ bình tỉnh trở lại, trong nháy mắt hắn đã minh bạch, thì ra quan viên quân đoàn bên ngoài mà Huyết Sư giáo khống chế, chẳng ngờ lại là Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, một trong số ba đại nguyên soái. Biến hóa bất ngờ này khiến Niệm Băng có chút cảm giác dở khóc dở cười, bản thân vẫn luôn muốn ra sức tranh thủ Tuyết Phách, vậy mà lão lại là thuộc hạ của mình, thực là kỳ quặc biết bao!
Nghĩ đến đây, Niệm Băng không khỏi cười nói : "Tiểu thư cô ấy muốn theo ta học tập trù nghệ, vừa nhận ta làm đại ca. Tiểu thư đang ở trù phòng, bây giờ ta đi gọi cô ấy tới."
"Cái gì? Ngọc nhi nhận ngươi làm đại ca?" Tuyết phu nhân không khỏi cau mày, mặc dù bà không phải là loại người coi trọng quyền lực, nhưng thân phận của Niệm Băng đích thực so với Tuyết Ngọc khác biệt quá lớn. Bà lo lắng nhất là nữ nhi mê mẩn vẻ ngoài anh tuấn của Niệm Băng. Giờ đây lại nghe Niệm Băng nói vậy, Tuyết phu nhân tức thì thấy tâm tư trĩu nặng, thầm nghĩ sự tình bản thân lo lắng nhất không ngờ đã xảy ra.
Cùng với sự sửng sốt của Tuyết phu nhân, trong mắt Tuyết Phách cũng đã hiện ra một tia sát cơ. Lão lúc đầu đã hoài nghi Niệm Băng, chỉ bởi vì những ngày này Niệm Băng không có chút biểu hiện đặc biệt nào, nghi hoặc trong lòng lão mới bớt đi rất nhiều. Hiện tại đột nhiên Niệm Băng nói nữ nhi của lão đã nhận hắn làm ca ca, Tuyết Phách tức thì trong lòng sát cơ đại thịnh. Chỉ là hiện giờ có khách quý đến nhà, sát cơ chỉ từ trong mắt hắt chớp lên rồi rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Lão bình tĩnh nói : "Được rồi, vậy ngươi đi gọi tiểu thư lại đây" .Tuyết Phách đã suy nghĩ kỹ càng, đợi sau khi tiễn quý khách về sẽ bắt giữ Niệm Băng, thẩm vấn kỹ lưỡng mục đích của hắn.
Niệm Băng đã phát hiện quan hệ thực sự giữa Tuyết Phách và Huyết Sư giáo, tự nhiên không muốn che dấu gì nữa. Trong mắt hắn lộ xuất một tia tiếu ý, hướng bọn người đại trưởng lão nói : "Thất trưởng lão, không nghĩ đến chúng ta đã lại gặp mặt nhanh đến như vậy."
Tuyết Phách trong lòng kinh hãi, quay người nhìn về phía Đại trưởng lão. Bây giờ hắn mới phát hiện bảy vị trưởng lão đã đứng cả dậy, mới nghi hoặc hỏi : "Đại trưởng lão, hắn cũng là người trong bản giáo sao?" . Sự kinh ngạc trong lòng lão so với vừa rồi càng tăng thêm mấy phần, nếu Niệm Băng cũng thuộc Huyết Sư giáo, vậy mọi lo lắng trước kia của lão đều là thừa rồi.
Bảy người đại trưởng lão thấy Niệm Băng không có ý định che dấu thân phận bản thân, vội vàng tiến lên, cung kính nói : "Huyết Sư thất lão ra mắt Giáo chủ."
Niệm Băng thuận tay gạt đi : "Thất vị trưởng lão bất tất phải đa lễ ".
Đại trưởng lão trầm giọng hướng Tuyết Phách nói : "Vị này chính là tân nhiệm Giáo chủ Bạch Phát (tên riêng của Niệm Băng ) của bản giáo, đã thông qua khảo nghiệm của Huyết Sư đường , chính thức thăng chức Giáo chủ. Ngươi còn không mau mau ra mắt."
Tuyết Phách trong lòng tràn đầy kinh hãi hướng Đại trưởng lão nói : "Nhưng mà... nhưng mà hắn chỉ là một trù sư trong phủ ta mà!"
Câu trả lời này làm cả bảy vị trưởng lão sửng sốt, Đại trưởng lão nhíu mày nói : "Ngươi nói nhăng cuội gì thế hả? Còn không mau ra mắt Giáo chủ bản giáo."
Tuyết Phách mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này cũng không dám thất lễ, vội vàng cung kính nói : "Huyết Sư đường dự bị trưởng lão Tuyết Phách ra mắt giáo chủ."
Niệm Băng bật cười đáp : "Tuyết Phách trưởng lão bất tất đa lễ, thật không ngờ ta đang nghĩ biện pháp thuyết phục ngươi giúp ta, nhưng mà hóa ra là người nhà cả. Ta vừa mới tiếp nhận vị trí Giáo chủ, trưởng lão không cần khách khí, sau này thực sự phải nhờ ngươi vì bản giáo mà xuất lực "".
Tuyết Phách sau lưng áo đã đẫm mồ hôi lạnh, với tư cách dự bị trưởng lão Huyết Sư đường, hắn đương nhiên hiểu rõ ràng rằng muốn trở thành giáo chủ chính thức cần vượt qua khảo nghiệm hà khắc. Nhìn thần sắc của bảy vị trưởng lão, hiển nhiên là Niệm Băng đã vượt qua khảo nghiệm biến thái ấy, đủ thấy thực lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào, thế mà không ngờ mình lại để hắn phục vụ như trù sư bao nhiêu ngày nay. Mặc dù Tuyết Phách ở trước mặt người khác tiếng tăm lừng lẫy là Phệ Huyết Diệt Hồn, địa vị ở Huyết Sư đường cũng không thấp, nhưng mà vị trí của hắn so với Giáo chủ vẫn còn cách xa lắm. Lão liền quỳ một gối xuống, hoảng hốt thốt : "Tuyết Phách khi trước không biết giáo chủ giá lâm, quả thực đã thất lễ, thỉnh giáo chủ xử phạt".
/461
|