Gia Lạp Mạn Địch tư hừ một tiếng nói:
"Khách khí phải coi đó là ai, nếu như ngươi không phải là phế vật, tính cách không phải làm người ta chán ghét thì hắn đâu có đối với ngươi như vậy?"
Dứt lời, Gia Lạp Mạn Địch tư không thèm lý tới không gian long vương, đưa mắt hỏi dò Niệm Băng.
Niệm Băng nắm lấy tay Phượng Nữ nói:
"Gia Lạp Mạn Địch tư, ta giao Phượng Nữ cho ngươi. Phượng Nữ, ta nhờ Gia Lạp Mạn Địch tư đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh, nàng chỉ cần cứ đi về hướng đông thì sẽ rất nhanh tiến vào bên trong Áo Lan đế quốc, với thực lực của nàng xem ra sẽ không có nguy hiểm gì, trên đường cẩn thận một chút, đợi ta xử lý xong mọi việc thì sẽ tới Áo Lan thành tìm nàng, được không? Tiện thể thay ta gởi lời hỏi thăm nghĩa phụ, nghĩa mẫu."
Phượng Nữ nhẹ nhẹ gật đầu, đưa ánh mắt nhìn Niệm Băng nói:
"Thiếp không sao, chàng cứ yên tâm. Đừng suy nghĩ gì nhiều. Đó là cha mẹ của thiếp, chẳng phải là cha mẹ của chàng sao?"
Nói xong câu này, hai má Phượng Nữ bất giác ửng hồng.
Trong lòng Niệm Băng tràn ngập thâm tình, Phượng Nữ tới giờ này vẫn không quên hắn, có người vợ như vậy, hắn còn có yêu cầu gì nữa chứ. Không nói nhiều lời, Niệm Băng quay về hướng Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu.
Gia Lạp Mạn Địch tư cười ha ha một tiếng nói:
"Tiểu cô nương mau tới đây, đường đi không gần, lại rất khó đi, để ta tiễn cô một đoạn."
Dứt lời thân hình to lớn của hắn bay bổng lên không trung. Trong nháy mắt, cả sơn cốc như được bao phủ bởi một phiến hồng vân. Hỏa long vương đã trở về bản thể rồng của mình.
Phượng Nữ lao vào lòng Niệm Băng, hôn nhẹ lên mặt hắn, nói thật nhỏ đến mức chỉ có Niệm Băng mới nghe được:
"Chàng bảo trọng!"
Dứt lời cả thân hình mềm mại bay lên, lưng ong khẽ uốn, cả người như một con chim nhẹ nhàng hạ xuống trên tấm lưng rộng lớn của Gia Lạp Mạn Địch tư. Gia Lạp Mạn Địch tư hướng lên trời phát ra một tiếng long ngâm, đôi long dực thật lớn vỗ nhẹ, cả người tăng tốc trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Niệm Băng nhìn chăm chú về phương hướng mà Gia Lạp Mạn Địch tư cùng Phượng Nữ bay đi, hồi lâu vẫn không thể rời mắt được.
"Được rồi, người ta cũng đã đi rồi, vị cô nương này thật rất tốt, khi xưa lúc ta nói sẽ không thương hại ngươi thì nàng đồng ý để ta tùy ý xử trí. Tiểu tử! ngươi phải biết quý trọng người ta đó."
Niệm Băng thu hồi mục quang quay đầu lại nhìn Bàn Tử. Trong suốt một thời gian dài hắn luôn ở cùng Phượng Nữ một đôi cùng sinh hoạt với nhau, khi Bàn Tử bắt nàng đi thì Phượng Nữ tuy vậy lúc nào cũng vẫn ở rất gần bên hắn. Giờ đây khi Phượng Nữ đi rồi, trong lòng Niệm Băng bất giác cảm thấy hụt hẫng như vừa mất đi cái gì đó. Hắn hiểu rõ, tình cảm của mình với Phượng Nữ đã lên một nấc mới, cả cuộc đời này cũng không bao giờ quên được nữa.
"Cái này, Niệm Băng a!"
Bàn Tử cười hắc hắc chà hai tay nói:
"Bay hai ngày rồi cộng thêm với mười ngày ngủ trước, ta thật sự đói lắm. Ngươi xem có thể làm cái gì ăn được không, dù là chỉ nướng thôi cũng được! Ngươi nướng so với ta thì ăn ngon hơn nhiều."
Niệm Băng bực mình trừng mắt nói:
"Ăn cái gì? Nướng thổ long a?"
Tạp Ngạo Địch Lý tư bật cười nói:
"Hay a, chủ ý này hay đó, Bàn Tử thịt nhiều lắm, nếu nướng ăn mùi vị chắc cũng không tệ"
Bàn Tử giận dữ nói:
"Tạp Ngạo, miệng của ngươi ngứa lắm à, ngươi há mồm ra thật đáng ghét."
Tạp Ngạo Địch Lý tư cười hắc hắc nói:
"Thế nào, không lẽ ngươi muốn ăn thịt ta sao? Bàn Tử, mặc dù ta đánh không lại ngươi nhưng bất quá ngươi cũng không đuổi được ta, ta nói ngươi mấy câu cũng có mất đi khối thịt nào đâu, ngươi phải nhẫn nhịn đi."
Tát Tát Lý tư tựa hồ như rất ghét không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý tư lạnh lùng nói:
"Bàn Tử, nếu ta là ngươi thì ta không thể chịu được rồi đó."
Tạp Ngạo Địch Lý tư ngẩn người nói:
"Tát Tát Lý tư mỹ lệ, ngươi thật muốn khơi chuyện lên hay sao?"
Tát Tát Lý tư hừ một tiếng:
"Ta chỉ nói sự thật thôi."
Bàn Tử cười khổ nói:
"Ta cũng chỉ có thể nhịn thôi, đúng thật là ta không thể đuổi kịp hắn. Hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa."
Tạp Ngạo Địch Lý tư cả giận:
"Hay cho Bàn Tử, ngươi dám đem không gian long vương tối đẹp trai như ta so sánh với thỏ sao?"
Thấy mấy long vương cãi nhau ầm ĩ, tâm tình đang nặng nề của Niệm Băng bỗng thoải mái hơn rất nhiều mỉm cười nói:
"Bàn Tử, ngươi có muốn báo thù hắn không, ta có thể giúp ngươi một tay."
Tạp Ngạo Địch Lý tư khinh thường nói:
"Nhân loại, chỉ sợ ngươi không biết sự lợi hại của không gian long vương ta, trên thế giới này, chỉ cần ta muốn đi thì có thể tới bất kì không gian nào, thực lực của ta mặc dù hơi yếu nhưng nếu nói về phi hành thì trong thất long vương ta xưng đệ nhị không một ai dám xưng đệ nhất đâu."
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
"Thế nào? Quyền đầu của Bàn Tử cứng lắm, ngươi thử chút cũng tốt."
Bàn Tử như nhớ tới cái gì, hướng về Niệm Băng cười quái dị, bước từng bước lớn về phía Tạp Ngạo Địch Lý tư. Tạp Ngạo Địch Lý tư tức thì cảnh giác, toàn thân phát ra ngân quang nhàn nhạt:
"Bàn Tử chết bầm, ngươi muốn làm cái gì?"
Bàn Tử cười hắc hắc, đột nhiên hét lớn:
"Niệm Băng, ra tay!"
Trong nháy mắt, một tầng thất sắc quang hoa từ thân thể Niệm Băng bay ra. Quang hoa sau khi xuất hiện đột nhiên biến mất rồi theo Niệm Băng một lần nữa xuất hiện bên cạnh Tạp Ngạo Địch Lý tư không xa. Thất sắc quang mang nữu khúc (bị uốn cong) biến thành một cái lồng trùm lấy thân thể Niệm Băng cùng Tạp Ngạo Địch Lý tư. Tạp Ngạo Địch Lý tư vừa muốn dùng không gian ma pháp thoát khỏi sự truy kích của Bàn Tử thì đột nhiên thấy thân thể ngưng trệ, không gian ma pháp bỗng mất đi hiệu lực. Động tác của hắn mặc dù nhanh hơn so với Bàn Tử nhưng cùng là long vương thì có thể nhanh hơn bao nhiêu? Chỉ trong chút thời gian ngưng trệ đó, Bàn Tử đã phi tới, một quyển nặng nề đánh Tạp Ngạo Địch Lý tư văng ra xa.
Lúc này tránh cũng không kịp, Tạp Ngạo Địch Lý tư vừa muốn ngăn đỡ thì thất kinh phát hiện ra cả người Niệm Băng phát ra thất sắc quang mang thì trong đó ngân sắc quang mang đột nhiên biến mất còn hoàng sắc quang mang lại đột nhiện bạo phát. Không gian năng lượng do hắn tạo ra bỗng nhiên bị cách ly đi phần lớn còn thổ hệ ma pháp nguyên tố của Bàn Tử thì trong nháy mắt bỗng tràn ngập.
"A..."
Trong tiếng kêu thảm thiết, thất sắc quang mang đột nhiên biến mất tăm. Tạp Ngạo Địch Lý tư bị Bàn Tử một quyền đánh văng lên trên cao. Bọn họ đều là đồng bọn, cái này chỉ là vui đùa nên Bàn Tử ra tay rất có cân nhắc, mặc dù như vậy thì một quyền này cũng khiến cho Tạp Ngạo Địch Lý tư ăn không ít đau khổ.
Bàn Tử cười lớn:
"Sảng khoái! Ta từ trước tới giờ luôn muốn giáo huấn tên gia hỏa này. Đã rất lâu không có đánh một quyền sảng khoái như vậy. Niệm Băng, nhờ có ngươi, phối hợp với quái lĩnh vực của ngươi thật là sảng khoái a."
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Thiên nhãn lĩnh vực của ta mặc dù không có công kích năng lực nhưng ngoại trừ phòng ngự cùng tăng cường thể chất ra thì còn có một năng lực đặc thù khác, chính là có thể làm suy yếu bất kỳ loại ma pháp nguyên tố nào, vì vậy không gian chuyển di của hắn mới mất tác dụng, công kích lực cũng giảm đi rất nhiều."
Nghe Niệm Băng hời hợt miêu tả, băng long vương Tát Tát Lý tư cùng phong long vương Tạp La Địch Lý tư đứng bên cạnh đều động dung kinh dị nhìn Niệm Băng. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra nhân loại lúc trước họ khinh thường có khả năng khu động thất hệ ma pháp, chính là đặc tính của long tộc bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết Niệm Băng có thể sử dụng một cách thần kì như vậy.
"Mẹ nó, xú tiểu tử lại dám chơi ta."
Tạp Ngạo Địch Lý tư từ không trung hạ xuống, khuôn mặt méo mó, hai tay không ngừng xoa bụng. Cảm giác đau đớn này làm hắn rất khó chịu.
Niệm Băng lạnh nhạt cười:
"Ta chỉ giúp bằng hữu của ta, là Bàn Tử. Còn ngươi, ít ra tới giờ thì không phải."
Niệm Băng không hề e ngại Tạp Ngạo Địch Lý tư. Mặc dù không gian long vương là người yếu nhất trong thất long vương hắn đối phó cũng không nổi, nhưng bù lại Niệm Băng lại có niềm tin là dưới tình huống Tạp Ngạo Địch Lý tư không sử dụng cấm chú thì đừng hòng làm thương hại được mình. Diệu dụng của thiên nhãn lĩnh vực từ từ bị Niệm Băng khám phá. Hắn càng lúc càng phát hiện tác dụng của lĩnh vực có lẽ vượt xa những gì hắn tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tạp Ngạo Địch Lý tư vừa muốn phát tác thì Tát Tát Lý tư cùng Tạp La Địch Lý tư thân hình lóe lên đứng ngăn trước mặt hắn.
Tạp Ngạo Địch Lý tư ngẩn người một chút rồi nói:
"Các ngươi muốn làm cái gì? Không lẽ các ngươi muốn giúp người ngoài sao?"
Tạp La Địch Lý tư lạnh nhạt nói:
"Ca ca, ta hiện tại mới hiểu vì sao Bàn Tử lại dẫn hắn tới đây. Không lẽ ngươi không phát hiện ra lĩnh vực của hắn có trợ giúp rất lớn cho bọn ta sao? Dưới tình huống Địch Mạn Đặc Đế vô pháp hành động thì hắn sẽ trợ lực chúng ta rất lớn."
Từ hành động vừa rồi của Niệm Băng bọn họ nghĩ ra rất nhiều.
Tát Tát Lý tư quay về Niệm Băng hỏi:
"Lĩnh vực của ngươi có thể bao trùm được diện tích bao nhiêu?"
Niệm Băng nghĩ một hồi rồi nói:
"Dưới tình huống bình thường thì có thể được ba trượng, toàn lực phát động thì có thể tới năm trượng nhưng vô pháp duy trì được lâu. Các ngươi cũng biết lĩnh vực tiêu hao ma pháp lực rất lớn."
Tát Tát Lý tư gật đầu nói:
"Như vậy cũng đủ rồi. Ngươi sẽ phụ trách thủ ngay cửa động, Bàn Tử, Tạp Ngạo cùng Tạp La sẽ hỗ trợ ngươi."
Niệm Băng quay người nhìn cửa động. Quả nhiên động cao ba trương vừa đủ cho lĩnh vực của mình bao phủ, khuôn mặt bất giác nở nụ cười quỷ dị. Niệm Băng nói:
"Ta còn có thứ tốt muốn tặng cho địch nhân của các ngươi."
Nếu đã quyết định lưu lại thì hắn phải xuất toàn lực, không chỉ là vì thất long vương mà trọng yếu hơn chính là để mình có thể sống sót.
"Còn có gì nữa?"
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Niệm Băng
"Ngươi nên biết địch nhân của bọn ta rất cường đại, tịnh không phải năng lực bình thường có thể đối phó. Có lĩnh vực của ngươi bang trợ đã là tốt lắm rồi."
Niệm Băng biết hắn ám chỉ mình không cần phải liều lĩnh để tránh nguy hiểm, mỉm cười nói:
"Đừng nóng, ngươi chẳng phải đói lắm hay sao?Trước tiên ăn cái gì đã. Ta nhớ ngươi vẫn còn mấy đầu ngưu nữa, mau lấy một con ra đây. Ngươi cũng phải giúp ta, ta không còn nhiều sức lắm đâu."
Nghe tới ăn, hai mắt Bàn Tử sáng rực:
Được, được."
Cánh tay vung lên, một con trâu thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, không đợi con trâu rống lên, Bàn Tử một chưởng đánh nát đầu nó rồi nắm đuôi kéo ra ngoài.
"Các ngươi đợi một chút, ta đem con trâu này ra ngoài rửa sạch cái đã."
Nhìn con trâu đáng thương bị Bàn Tử kéo đi, Niệm Băng bất giác không khỏi nhớ đến triệu hoán thú Miêu Miêu. Nếu như quả có thể nướng con nãi ngưu biết phun sữa công kích kia thì không biết mùi vị thế nào, chỉ sợ lúc đó Miêu Miêu liều mạng với mình quá. Nghĩ tới bộ dạng khả ái của Miêu Miêu, Niệm Băng bất giác bật cười rồi quay về phong long vương hỏi:
"Tạp La Địch Lý tư, Hi Lạp Đức tiền bối cùng Miêu Miêu có khoẻ không?"
"Khách khí phải coi đó là ai, nếu như ngươi không phải là phế vật, tính cách không phải làm người ta chán ghét thì hắn đâu có đối với ngươi như vậy?"
Dứt lời, Gia Lạp Mạn Địch tư không thèm lý tới không gian long vương, đưa mắt hỏi dò Niệm Băng.
Niệm Băng nắm lấy tay Phượng Nữ nói:
"Gia Lạp Mạn Địch tư, ta giao Phượng Nữ cho ngươi. Phượng Nữ, ta nhờ Gia Lạp Mạn Địch tư đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh, nàng chỉ cần cứ đi về hướng đông thì sẽ rất nhanh tiến vào bên trong Áo Lan đế quốc, với thực lực của nàng xem ra sẽ không có nguy hiểm gì, trên đường cẩn thận một chút, đợi ta xử lý xong mọi việc thì sẽ tới Áo Lan thành tìm nàng, được không? Tiện thể thay ta gởi lời hỏi thăm nghĩa phụ, nghĩa mẫu."
Phượng Nữ nhẹ nhẹ gật đầu, đưa ánh mắt nhìn Niệm Băng nói:
"Thiếp không sao, chàng cứ yên tâm. Đừng suy nghĩ gì nhiều. Đó là cha mẹ của thiếp, chẳng phải là cha mẹ của chàng sao?"
Nói xong câu này, hai má Phượng Nữ bất giác ửng hồng.
Trong lòng Niệm Băng tràn ngập thâm tình, Phượng Nữ tới giờ này vẫn không quên hắn, có người vợ như vậy, hắn còn có yêu cầu gì nữa chứ. Không nói nhiều lời, Niệm Băng quay về hướng Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu.
Gia Lạp Mạn Địch tư cười ha ha một tiếng nói:
"Tiểu cô nương mau tới đây, đường đi không gần, lại rất khó đi, để ta tiễn cô một đoạn."
Dứt lời thân hình to lớn của hắn bay bổng lên không trung. Trong nháy mắt, cả sơn cốc như được bao phủ bởi một phiến hồng vân. Hỏa long vương đã trở về bản thể rồng của mình.
Phượng Nữ lao vào lòng Niệm Băng, hôn nhẹ lên mặt hắn, nói thật nhỏ đến mức chỉ có Niệm Băng mới nghe được:
"Chàng bảo trọng!"
Dứt lời cả thân hình mềm mại bay lên, lưng ong khẽ uốn, cả người như một con chim nhẹ nhàng hạ xuống trên tấm lưng rộng lớn của Gia Lạp Mạn Địch tư. Gia Lạp Mạn Địch tư hướng lên trời phát ra một tiếng long ngâm, đôi long dực thật lớn vỗ nhẹ, cả người tăng tốc trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Niệm Băng nhìn chăm chú về phương hướng mà Gia Lạp Mạn Địch tư cùng Phượng Nữ bay đi, hồi lâu vẫn không thể rời mắt được.
"Được rồi, người ta cũng đã đi rồi, vị cô nương này thật rất tốt, khi xưa lúc ta nói sẽ không thương hại ngươi thì nàng đồng ý để ta tùy ý xử trí. Tiểu tử! ngươi phải biết quý trọng người ta đó."
Niệm Băng thu hồi mục quang quay đầu lại nhìn Bàn Tử. Trong suốt một thời gian dài hắn luôn ở cùng Phượng Nữ một đôi cùng sinh hoạt với nhau, khi Bàn Tử bắt nàng đi thì Phượng Nữ tuy vậy lúc nào cũng vẫn ở rất gần bên hắn. Giờ đây khi Phượng Nữ đi rồi, trong lòng Niệm Băng bất giác cảm thấy hụt hẫng như vừa mất đi cái gì đó. Hắn hiểu rõ, tình cảm của mình với Phượng Nữ đã lên một nấc mới, cả cuộc đời này cũng không bao giờ quên được nữa.
"Cái này, Niệm Băng a!"
Bàn Tử cười hắc hắc chà hai tay nói:
"Bay hai ngày rồi cộng thêm với mười ngày ngủ trước, ta thật sự đói lắm. Ngươi xem có thể làm cái gì ăn được không, dù là chỉ nướng thôi cũng được! Ngươi nướng so với ta thì ăn ngon hơn nhiều."
Niệm Băng bực mình trừng mắt nói:
"Ăn cái gì? Nướng thổ long a?"
Tạp Ngạo Địch Lý tư bật cười nói:
"Hay a, chủ ý này hay đó, Bàn Tử thịt nhiều lắm, nếu nướng ăn mùi vị chắc cũng không tệ"
Bàn Tử giận dữ nói:
"Tạp Ngạo, miệng của ngươi ngứa lắm à, ngươi há mồm ra thật đáng ghét."
Tạp Ngạo Địch Lý tư cười hắc hắc nói:
"Thế nào, không lẽ ngươi muốn ăn thịt ta sao? Bàn Tử, mặc dù ta đánh không lại ngươi nhưng bất quá ngươi cũng không đuổi được ta, ta nói ngươi mấy câu cũng có mất đi khối thịt nào đâu, ngươi phải nhẫn nhịn đi."
Tát Tát Lý tư tựa hồ như rất ghét không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý tư lạnh lùng nói:
"Bàn Tử, nếu ta là ngươi thì ta không thể chịu được rồi đó."
Tạp Ngạo Địch Lý tư ngẩn người nói:
"Tát Tát Lý tư mỹ lệ, ngươi thật muốn khơi chuyện lên hay sao?"
Tát Tát Lý tư hừ một tiếng:
"Ta chỉ nói sự thật thôi."
Bàn Tử cười khổ nói:
"Ta cũng chỉ có thể nhịn thôi, đúng thật là ta không thể đuổi kịp hắn. Hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa."
Tạp Ngạo Địch Lý tư cả giận:
"Hay cho Bàn Tử, ngươi dám đem không gian long vương tối đẹp trai như ta so sánh với thỏ sao?"
Thấy mấy long vương cãi nhau ầm ĩ, tâm tình đang nặng nề của Niệm Băng bỗng thoải mái hơn rất nhiều mỉm cười nói:
"Bàn Tử, ngươi có muốn báo thù hắn không, ta có thể giúp ngươi một tay."
Tạp Ngạo Địch Lý tư khinh thường nói:
"Nhân loại, chỉ sợ ngươi không biết sự lợi hại của không gian long vương ta, trên thế giới này, chỉ cần ta muốn đi thì có thể tới bất kì không gian nào, thực lực của ta mặc dù hơi yếu nhưng nếu nói về phi hành thì trong thất long vương ta xưng đệ nhị không một ai dám xưng đệ nhất đâu."
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
"Thế nào? Quyền đầu của Bàn Tử cứng lắm, ngươi thử chút cũng tốt."
Bàn Tử như nhớ tới cái gì, hướng về Niệm Băng cười quái dị, bước từng bước lớn về phía Tạp Ngạo Địch Lý tư. Tạp Ngạo Địch Lý tư tức thì cảnh giác, toàn thân phát ra ngân quang nhàn nhạt:
"Bàn Tử chết bầm, ngươi muốn làm cái gì?"
Bàn Tử cười hắc hắc, đột nhiên hét lớn:
"Niệm Băng, ra tay!"
Trong nháy mắt, một tầng thất sắc quang hoa từ thân thể Niệm Băng bay ra. Quang hoa sau khi xuất hiện đột nhiên biến mất rồi theo Niệm Băng một lần nữa xuất hiện bên cạnh Tạp Ngạo Địch Lý tư không xa. Thất sắc quang mang nữu khúc (bị uốn cong) biến thành một cái lồng trùm lấy thân thể Niệm Băng cùng Tạp Ngạo Địch Lý tư. Tạp Ngạo Địch Lý tư vừa muốn dùng không gian ma pháp thoát khỏi sự truy kích của Bàn Tử thì đột nhiên thấy thân thể ngưng trệ, không gian ma pháp bỗng mất đi hiệu lực. Động tác của hắn mặc dù nhanh hơn so với Bàn Tử nhưng cùng là long vương thì có thể nhanh hơn bao nhiêu? Chỉ trong chút thời gian ngưng trệ đó, Bàn Tử đã phi tới, một quyển nặng nề đánh Tạp Ngạo Địch Lý tư văng ra xa.
Lúc này tránh cũng không kịp, Tạp Ngạo Địch Lý tư vừa muốn ngăn đỡ thì thất kinh phát hiện ra cả người Niệm Băng phát ra thất sắc quang mang thì trong đó ngân sắc quang mang đột nhiên biến mất còn hoàng sắc quang mang lại đột nhiện bạo phát. Không gian năng lượng do hắn tạo ra bỗng nhiên bị cách ly đi phần lớn còn thổ hệ ma pháp nguyên tố của Bàn Tử thì trong nháy mắt bỗng tràn ngập.
"A..."
Trong tiếng kêu thảm thiết, thất sắc quang mang đột nhiên biến mất tăm. Tạp Ngạo Địch Lý tư bị Bàn Tử một quyền đánh văng lên trên cao. Bọn họ đều là đồng bọn, cái này chỉ là vui đùa nên Bàn Tử ra tay rất có cân nhắc, mặc dù như vậy thì một quyền này cũng khiến cho Tạp Ngạo Địch Lý tư ăn không ít đau khổ.
Bàn Tử cười lớn:
"Sảng khoái! Ta từ trước tới giờ luôn muốn giáo huấn tên gia hỏa này. Đã rất lâu không có đánh một quyền sảng khoái như vậy. Niệm Băng, nhờ có ngươi, phối hợp với quái lĩnh vực của ngươi thật là sảng khoái a."
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Thiên nhãn lĩnh vực của ta mặc dù không có công kích năng lực nhưng ngoại trừ phòng ngự cùng tăng cường thể chất ra thì còn có một năng lực đặc thù khác, chính là có thể làm suy yếu bất kỳ loại ma pháp nguyên tố nào, vì vậy không gian chuyển di của hắn mới mất tác dụng, công kích lực cũng giảm đi rất nhiều."
Nghe Niệm Băng hời hợt miêu tả, băng long vương Tát Tát Lý tư cùng phong long vương Tạp La Địch Lý tư đứng bên cạnh đều động dung kinh dị nhìn Niệm Băng. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra nhân loại lúc trước họ khinh thường có khả năng khu động thất hệ ma pháp, chính là đặc tính của long tộc bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết Niệm Băng có thể sử dụng một cách thần kì như vậy.
"Mẹ nó, xú tiểu tử lại dám chơi ta."
Tạp Ngạo Địch Lý tư từ không trung hạ xuống, khuôn mặt méo mó, hai tay không ngừng xoa bụng. Cảm giác đau đớn này làm hắn rất khó chịu.
Niệm Băng lạnh nhạt cười:
"Ta chỉ giúp bằng hữu của ta, là Bàn Tử. Còn ngươi, ít ra tới giờ thì không phải."
Niệm Băng không hề e ngại Tạp Ngạo Địch Lý tư. Mặc dù không gian long vương là người yếu nhất trong thất long vương hắn đối phó cũng không nổi, nhưng bù lại Niệm Băng lại có niềm tin là dưới tình huống Tạp Ngạo Địch Lý tư không sử dụng cấm chú thì đừng hòng làm thương hại được mình. Diệu dụng của thiên nhãn lĩnh vực từ từ bị Niệm Băng khám phá. Hắn càng lúc càng phát hiện tác dụng của lĩnh vực có lẽ vượt xa những gì hắn tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tạp Ngạo Địch Lý tư vừa muốn phát tác thì Tát Tát Lý tư cùng Tạp La Địch Lý tư thân hình lóe lên đứng ngăn trước mặt hắn.
Tạp Ngạo Địch Lý tư ngẩn người một chút rồi nói:
"Các ngươi muốn làm cái gì? Không lẽ các ngươi muốn giúp người ngoài sao?"
Tạp La Địch Lý tư lạnh nhạt nói:
"Ca ca, ta hiện tại mới hiểu vì sao Bàn Tử lại dẫn hắn tới đây. Không lẽ ngươi không phát hiện ra lĩnh vực của hắn có trợ giúp rất lớn cho bọn ta sao? Dưới tình huống Địch Mạn Đặc Đế vô pháp hành động thì hắn sẽ trợ lực chúng ta rất lớn."
Từ hành động vừa rồi của Niệm Băng bọn họ nghĩ ra rất nhiều.
Tát Tát Lý tư quay về Niệm Băng hỏi:
"Lĩnh vực của ngươi có thể bao trùm được diện tích bao nhiêu?"
Niệm Băng nghĩ một hồi rồi nói:
"Dưới tình huống bình thường thì có thể được ba trượng, toàn lực phát động thì có thể tới năm trượng nhưng vô pháp duy trì được lâu. Các ngươi cũng biết lĩnh vực tiêu hao ma pháp lực rất lớn."
Tát Tát Lý tư gật đầu nói:
"Như vậy cũng đủ rồi. Ngươi sẽ phụ trách thủ ngay cửa động, Bàn Tử, Tạp Ngạo cùng Tạp La sẽ hỗ trợ ngươi."
Niệm Băng quay người nhìn cửa động. Quả nhiên động cao ba trương vừa đủ cho lĩnh vực của mình bao phủ, khuôn mặt bất giác nở nụ cười quỷ dị. Niệm Băng nói:
"Ta còn có thứ tốt muốn tặng cho địch nhân của các ngươi."
Nếu đã quyết định lưu lại thì hắn phải xuất toàn lực, không chỉ là vì thất long vương mà trọng yếu hơn chính là để mình có thể sống sót.
"Còn có gì nữa?"
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Niệm Băng
"Ngươi nên biết địch nhân của bọn ta rất cường đại, tịnh không phải năng lực bình thường có thể đối phó. Có lĩnh vực của ngươi bang trợ đã là tốt lắm rồi."
Niệm Băng biết hắn ám chỉ mình không cần phải liều lĩnh để tránh nguy hiểm, mỉm cười nói:
"Đừng nóng, ngươi chẳng phải đói lắm hay sao?Trước tiên ăn cái gì đã. Ta nhớ ngươi vẫn còn mấy đầu ngưu nữa, mau lấy một con ra đây. Ngươi cũng phải giúp ta, ta không còn nhiều sức lắm đâu."
Nghe tới ăn, hai mắt Bàn Tử sáng rực:
Được, được."
Cánh tay vung lên, một con trâu thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, không đợi con trâu rống lên, Bàn Tử một chưởng đánh nát đầu nó rồi nắm đuôi kéo ra ngoài.
"Các ngươi đợi một chút, ta đem con trâu này ra ngoài rửa sạch cái đã."
Nhìn con trâu đáng thương bị Bàn Tử kéo đi, Niệm Băng bất giác không khỏi nhớ đến triệu hoán thú Miêu Miêu. Nếu như quả có thể nướng con nãi ngưu biết phun sữa công kích kia thì không biết mùi vị thế nào, chỉ sợ lúc đó Miêu Miêu liều mạng với mình quá. Nghĩ tới bộ dạng khả ái của Miêu Miêu, Niệm Băng bất giác bật cười rồi quay về phong long vương hỏi:
"Tạp La Địch Lý tư, Hi Lạp Đức tiền bối cùng Miêu Miêu có khoẻ không?"
/461
|