“A Lê, di động hết pin phải không?” Giọng nói ân cần của Trình Hoài truyền đến qua sóng điện thoại, “Sau này ra ngoài nhớ phải mang thêm cục pin.” Dừng một chút, giọng anh có chút trầm thấp, “Lúc anh gọi điện không tìm thấy em sẽ rất lo lắng.”
Nhìn Trình Hoài mặc quần áo bình thường dựa trên sô pha giọng nói dịu dàng lấy lòng trò chuyện qua điện thoại, ngồi đối diện anh khuôn mặt Ivan bất giác hơi hơi run rẩy một chút. Có thể khiến đại BOSS ngồi tít trên cao, ở công ty được mọi người sùng bái như thần cưng chiều như thế, Lục Lê này thật đúng là khiến người ta không thể không ghen tị.
Nghe người ta nói chuyện gia đình trong điện thoại rất không lịch sự, Ivan đứng dậy, cầm lấy ấm nhiệt điện đi đun nước chuẩn bị nấu mì.
Khi cô cùng Trình Hoài tới Paris, là 10h sáng của Paris.
Sau khi tới sân bay, liền gặp người được cử đến đón của công ty bên này ở Paris. Trình Hoài luôn cuồng công việc, cho nên không để ý đến mệt mỏi trên đường, trực tiếp ngồi xe đến công ty, sau khi đến công ty thì lập tức triệu tập cuộc họp cấp cao. . . khi cuộc họp kết thúc, đã là 4h chiều.
Đã một ngày không ăn cơm, khi kết thúc cuộc họp, người phụ trách bên này muốn dẫn Trình Hoài đi ăn tiệc lớn, không nghĩ tới Trình Hoài lại lịch sự khách khí từ chối: “Tôi hơi mệt, để hôm khác.”
Không những vậy, sau khi cùng Ivan trở lại khách sạn, Trình Hoài lại nói đến chấn động rằng thật ra anh muốn ăn mì tôm.
Ivan nghe anh nói muốn ăn mì tôm thì có chút kinh ngạc, chẳng qua là trong giây lát đã bình tĩnh lại, tỏ ý cô là người trong nghề, có thể làm cho anh ăn.
Phải biết rằng Ivan độc thân, ngày thường ở một mình, thỉnh thoảng về nhà khi không muốn làm cơm cũng không muốn ăn đồ bán bên ngoài, cô liền dày vò dạ dày ăn nhiều loại mì, cho nên ở vấn đề mì tôm nói là người trong nghề cũng không quá đáng. Nếu cô Mao Toại tự đề cử mình*, Trình Hoài liền vui vẻ tiếp nhận. Đây cũng là lí do vì sao lúc này Ivan lại xuất hiện trong phòng của Trình Hoài. . . .
(*: MAO TOẠI TỰ TIẾN, Mao Toại tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)
Hiện tại, thời gian ở Paris: 17h chiều.
Trình Hoài tính toán, ở thành phố R hẳn là 24h đêm.
“A Lê, sao về nhà muộn vậy? Lại tăng ca sao?”
Hôm nay gọi cho cô thì di động tắt máy, gọi vào điện thoại trong nhà, má Lưu lại nói cô còn chưa về, khiến cho Trình Hoài có chút sốt ruột, tâm phiền ý loạn không nói, trong đầu còn có đủ loại suy nghĩ tiêu cực xuất hiện, sợ cô xảy ra chuyện gì, lúc này nhận được điện thoại của cô, tâm lo sợ bất an của anh rốt cục cũng được thả lỏng.
Nhưng mà nghe được giọng anh, Lục Lê không biết vì cái gì mà mũi lại đột nhiên chua sót, rồi sau đó nước mắt liền rớt xuống.
Cô thật sự muốn nói cho anh biết mọi chuyện xảy ra hôm nay, nhưng cô lại sợ anh ra ngoài công tác bị phân tâm. Cho nên, cô chỉ có thể nghẹn ngào, nói không nên lời.
Nhớ tới câu Hàn Hữu Thanh nói phụ nữ ở trước mặt đàn ông không cần quá cứng rắn, Lục Lê lại càng chua sót hơn.
“A Lê, vì sao không nói lời nào?” Trình Hoài tưởng cô vẫn còn tức giận, đành phải bất đắc dĩ thở dài, chua sót cười cười, “Đã trễ thế này, nên ngủ thôi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngoan ngoãn, đừng thức đêm, đừng để anh lo lắng.”
Nghe tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ lúc nhíu mày của anh, Lục Lê có chút đau lòng cắn cắn môi, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Không muốn để anh nghe thấy mình đang khóc, cô chỉ có thể ở bên này điện thoại ra sức gật đầu.
“A ——”
Lục Lê đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, trong giây lát, liền nghe trong điện thoại người phụ nữ kia quả nhiên đã bình tĩnh lại: “Nước nấu được rồi.”
Hiện tại là rạng sáng, tất cả xung quanh có phần yên tĩnh, tiếng người phụ nữ bên kia điện thoại, Lục Lê nghe được rành mạch.
Nước nấu được rồi?
Nghe câu đó, Lục Lê chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên thắt chặt một chút, sau đó ánh mắt cô lại bất giác dừng ở cửa phòng tắm nhà họ, tiếp đến, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Trình Hoài và một cô gái tắm uyên ương cùng nhau.
Đối với loại hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu này, Lục Lê sợ đến nhảy dựng. Cô lấy lại tinh thần, hít hít mũi, xoa nước mắt, từng chữ hỏi: “Trong phòng anh có người phải không?”
Không nghĩ nhiều lắm, Trình Hoài trả lời lưu loát thẳng thắn: “Là Ivan.”
Anh không chút che dấu mà thẳng thắn lưu loát như vậy, lúc này lại khiến Lục Lê nghe được thành như sự khiêu khích chẳng hề để ý, cảm xúc của Lục Lê không khỏi có chút kích động, giọng điệu lại có phần như người gây sự: “Cô ta ở trong phòng anh làm gì?”
Nghe thấy giọng Lục Lê rõ ràng bất thường, Trình Hoài liền giật mình ý thức được, liếc mắt một cái nhìn Ivan đang khắc phục vết phỏng cách đó không xa, thì đứng dậy đi vào phòng ngủ. Vừa rồi sau khi đun nước sôi, Ivan liền chuẩn bị nấu mì, không nghĩ tới lại không cẩn thận làm bỏng tay, tiếng kêu đó, chẳng qua là phản ứng tự nhiên sau khi bị bỏng.
Vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, Trình Hoài xấu hổ giải thích: “Hôm nay anh muốn ăn mì, Ivan có tài nấu mì ngon, cho nên. . .” Sau khi nói ra miệng, chính bản thân Trình Hoài cũng cảm thấy chuyện mình vừa nói thật giống như một câu nói dối cấp thấp, làm cho người ta khó có thể tin tưởng.
Quả nhiên, anh nghe được Lục Lê lạnh lùng cười, ngữ khí âm dương quái điều: “Ăn mì? Ăn mì rất không tao nhã nha, tôi thấy là đang ăn bữa tối trong ánh nến ấy.” Dứt lời, tấm tắc hai tiếng, “Ivan có tài nấu mì ngon, hư hư, anh thật đúng là hiểu cô ta!”
Nghe lời Lục Lê nói hiện tại tràn đầy nghi ngờ âm dương quái điều, còn nhớ trước đây Lục Lê từng tin tưởng anh tuyệt đối, Trình Hoài tâm phiền ý loạn thở dài một hơi: nếu đặt chuyện này ở trước kia, sẽ thế nào chứ?
Nếu đặt ở trước đây, nghe được trong phòng anh có tiếng phụ nữ, có lẽ Lục Lê sẽ ra sức làm nũng làm bộ tức giận chu miệng hỏi là ai; nghe anh giải thích nói là trợ lý của anh, vì anh muốn ăn mì mà trợ lý của anh có thể nấu mì rất ngon, hẳn là vẻ mặt cô sẽ không phục kiêu ngạo nhõng nhẽo nói cô mới nấu mì ngon; sau đó, cô hẳn sẽ bắt đầu giận dữ với anh như nữ bá vương, cảnh cáo anh cho dù trợ lý làm mì có ngon thế nào, cũng không được ăn, nó không tốt cho cơ thể. . .
Lục Lê của trước kia, sẽ không nghi ngờ anh có quan hệ mập mờ với phụ nữ khác. . .
Nghĩ như vậy, Trình Hoài cúi đầu, mỗi bước đi đến hôm nay, anh không thể trách Lục Lê, chỉ có thể trách anh từng giấu diếm, khiến Lục Lê mất đi tín nhiệm ở anh.
Sự tín nhiệm, một khi bị xói mòn, liên tiếp kéo đến chính là ngờ vực vô căn cứ.
“A Lê!” Mặc kệ cô tin hay không, anh vẫn phải giải thích, “Thật sự chỉ là nấu mì mà thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ nhiều? Em nghĩ nhiều cái gì. Trình Hoài, anh không làm chuyện đuối lí thì sợ em nghĩ nhiều cái gì!” Lục Lê gần như là rống giận nói ra, “Ăn mì? Lần sau lúc bịa chuyện anh có thể bịa cao siêu hơn một chút không? Ngày đầu tiên anh bay đến Paris liền ăn mì? Mà không phải đi ăn mỹ thực ở đó. Hư hư, thật sự, nghe buồn cười lắm.”
Lục Lê nắm chặt di động, lạnh lùng cười, cười cười, nước mắt liền bật ra.
Sau một lúc lâu, Lục Lê đột nhiên nói tiếp: “Trình Hoài, hay là, anh bảo trợ lý của anh nấu mì cho chẳng qua là mượn danh nghĩa mời cô ta vào phòng anh. Cô nam quả nữ, còn ở nước ngoài nơi đất khách, có xảy ra chuyện gì chẳng phải rất bình thường sao?” Nói xong câu này, Lục Lê chỉ cảm thấy lòng mình như bị đào khoét trống rỗng…
Cô thật sự muốn tin tưởng anh, nhưng vì sao mà lòng cô không cách nào tin tưởng được?
Cô lại nghĩ anh như vậy? Trình Hoài nhất thời có chút căm tức, giọng nói không khỏi đề cao một chút: “Lục Lê.”
Nghe một tiếng Lục Lê này của anh, Lục Lê chỉ cảm thấy tất cả xảy ra vừa rồi như là giấc mơ, hiện tại dường như lập tức tỉnh táo lại.
Tay nắm di động run nhè nhẹ, Lục Lê nhắm mắt lại, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay em rất mệt, cúp máy trước.” Dừng một chút, vẫn nói câu kia, “Đừng ăn mì, không tốt cho cơ thể.”
“Đừng ăn mì, không tốt cho cơ thể.”
Mặc kệ anh tin hay không, cô là quan tâm anh.
Trình Hoài tâm phiền ý loạn buông di động, châm một điếu thuốc dồn sức hút một hơi.
Khi đi ra cửa phòng ngủ, Ivan đã nấu xong mì bưng lên bàn. Nhìn thấy mì, Trình Hoài buồn bực mặt nhăn nhíu mày: “Đổ mì đi, ăn không tốt cho cơ thẻ. Gọi món bên ngoài đi.”
“Dạ?” Thấy anh đột nhiên thay đổi chủ ý, Ivan ngẩn ra, tiếp tục gật gật đầu, “Được.”
Trong hôn nhân, lời nói dối sẽ không giấu diếm được. Dù là hiện ý hay là ác ý, thì cuối cùng cũng sẽ trở thành một cây gai. . .
Trình Hoài dựa trên sô pha nhìn Ivan cầm lấy hai bát mì trên bàn, dứt khoát đổ nước mì vào trong bồn, rồi sau đó bỏ sợi mì vào túi plastic, ném vào thùng rác. Nhìn một loạt động tác kia của Ivan, Trình Hoài đờ ra. . .
Còn nhớ một lần, Lục Lê nói chuyện với một khách hàng lớn, rất vui vẻ, vì thế gọi điện thoại bảo anh buổi tối phải về nhà ăn cơm sớm một chút, cô muốn đích thân xuống bếp nấu một bàn món ngon chúc mừng chính mình. Anh dứt khoát đồng ý xong xuôi, liên tục nói buổi tối nhất định sẽ tan tầm về nhà. Nhưng ngày đó anh vẫn vì bận việc mà về trễ, Về đến nhà, thì thấy đồ ăn trong chén đĩa trên bàn đã bị ăn không còn một miếng.
Mà Lục Lê thì sắc mặt tái nhợt nằm úp sấp trên sô pha.
“A Lê, em làm sao vậy?”
“Bụng em khó chịu.” Sắc mặt cô rất khó coi, trề môi, vẻ mặt đáng thương.
Nghe cô nói bụng khó chịu, anh nhất thời luống cuống, sốt ruột định ôm cô đến bệnh viện, không nghĩ tới, cô lại còn nói bụng cô khó chịu vì ăn no. Nghe nói là ăn no, nhìn một đống hỗn độn trên bàn ăn, anh bất đắc dĩ lắc đầu, tìm thuốc tiêu hóa cho cô.
“Em ăn hết toàn bộ thức ăn trên bàn như vậy, có thể không no sao?” Anh trách cô, nhưng là vì đau lòng, nói xong, dùng bàn tay to xao xoa bụng nhỏ của cô, “Em xem, bụng to như vậy, không biết còn tưởng em đang có thai con anh.” Nói đến em bé, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên tới gần cô bắt đầu hôn.
Nhưng mà mới vừa hôn lên môi cô, ai ngờ Lục Lê này lại có thể thô bạo đẩy anh ra.
“Anh cũng biết xấu hổ mà nói em! Đều là lỗi của anh, vì sao về muộn như vậy? Rõ ràng em đã bảo anh phải về sớm. Anh không về, em không ăn sạch thì lại mất công bận rộn cả tối. Hơn nữa, em đây là hóa bi phẫn thành thèm ăn.”
Lục Lê nhíu mày, bộ dạng rất lí sự, anh thích nhìn dáng vẻ Lục Lê tùy hứng làm nũng này, rất ngốc nghếch. Anh cười cười cưng chiều, giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng: “Xin lỗi mà.”
Thấy anh đầu hàng, Lục Lê thanh thanh cổ họng, nghiêm trang nhíu mày: ” Đã ăn cơm chưa?”
Anh ra vẻ đáng thương lắc đầu: “Còn chưa đâu, biết bà xã làm cơm, cho nên chịu đựng đói khát về nhà ăn.” Nói xong, bụng đặc biệt nỗ lực ùng ục kêu một tiếng.
Anh nhớ rõ, nghe thấy bụng mình kêu lên, khuôn mặt Lục Lê trong nháy mắt thay đổi: “Anh thật sự chưa ăn hả? Xin lỗi, đã không còn cơm.”
“Không sao.” Anh cạo cạo mũi cô, sau đó lại xoay người đến phòng bếp, sau khi bận rộn một hồi, anh bưng một chén mì đi ra.
“Anh ăn cái này?” Anh đến nay đều nhớ rõ ngày đó khi Lục Lê nhìn thấy mì tôm, đặc biệt thô bạo từ trên sô pha trực tiếp đứng lên, sau khi đoạt lấy mì từ tay anh liền vào phòng bếp, dứt khoát đổ nước mì vào bồn, sau đó bỏ sợi mì vào túi plastic, ném vào thùng rác, làm xong tất cả thì vỗ vỗ tay, xoay người trợn mắt há hốc mồm nói với anh, “Không được ăn mì tôm, không tốt cho cơ thể.” Ngữ khí đó, thật giống như đang trách cứ một đứa bé.
“Vậy, đại nhân, em muốn anh đói chết?” Không thể ăn cơm vậy chọc được rồi, anh nói xong bàn tay to liền vòng trên thắt lưng mảnh khảnh của cô. Thắt lưng cô chạm vào rất thoải mái rất mềm mại, chặn ngang ôm cô vào trong lòng thâm tình nhìn cô, “Anh không ăn cơm, chẳng lẽ phải ăn em?”
Chỉ thấy Lục Lê vòng tay trên cổ anh, còn nghiêm túc nhìn thẳng anh: “Bản đại nhân hiền lương yêu dân, thật ra vẫn còn chuẩn bị.” Nói xong, cô buông anh ra, mở tủ cơm trong phòng bếp, mà tất cả đều là món anh thích ăn nhất. . .
Nhìn Trình Hoài mặc quần áo bình thường dựa trên sô pha giọng nói dịu dàng lấy lòng trò chuyện qua điện thoại, ngồi đối diện anh khuôn mặt Ivan bất giác hơi hơi run rẩy một chút. Có thể khiến đại BOSS ngồi tít trên cao, ở công ty được mọi người sùng bái như thần cưng chiều như thế, Lục Lê này thật đúng là khiến người ta không thể không ghen tị.
Nghe người ta nói chuyện gia đình trong điện thoại rất không lịch sự, Ivan đứng dậy, cầm lấy ấm nhiệt điện đi đun nước chuẩn bị nấu mì.
Khi cô cùng Trình Hoài tới Paris, là 10h sáng của Paris.
Sau khi tới sân bay, liền gặp người được cử đến đón của công ty bên này ở Paris. Trình Hoài luôn cuồng công việc, cho nên không để ý đến mệt mỏi trên đường, trực tiếp ngồi xe đến công ty, sau khi đến công ty thì lập tức triệu tập cuộc họp cấp cao. . . khi cuộc họp kết thúc, đã là 4h chiều.
Đã một ngày không ăn cơm, khi kết thúc cuộc họp, người phụ trách bên này muốn dẫn Trình Hoài đi ăn tiệc lớn, không nghĩ tới Trình Hoài lại lịch sự khách khí từ chối: “Tôi hơi mệt, để hôm khác.”
Không những vậy, sau khi cùng Ivan trở lại khách sạn, Trình Hoài lại nói đến chấn động rằng thật ra anh muốn ăn mì tôm.
Ivan nghe anh nói muốn ăn mì tôm thì có chút kinh ngạc, chẳng qua là trong giây lát đã bình tĩnh lại, tỏ ý cô là người trong nghề, có thể làm cho anh ăn.
Phải biết rằng Ivan độc thân, ngày thường ở một mình, thỉnh thoảng về nhà khi không muốn làm cơm cũng không muốn ăn đồ bán bên ngoài, cô liền dày vò dạ dày ăn nhiều loại mì, cho nên ở vấn đề mì tôm nói là người trong nghề cũng không quá đáng. Nếu cô Mao Toại tự đề cử mình*, Trình Hoài liền vui vẻ tiếp nhận. Đây cũng là lí do vì sao lúc này Ivan lại xuất hiện trong phòng của Trình Hoài. . . .
(*: MAO TOẠI TỰ TIẾN, Mao Toại tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)
Hiện tại, thời gian ở Paris: 17h chiều.
Trình Hoài tính toán, ở thành phố R hẳn là 24h đêm.
“A Lê, sao về nhà muộn vậy? Lại tăng ca sao?”
Hôm nay gọi cho cô thì di động tắt máy, gọi vào điện thoại trong nhà, má Lưu lại nói cô còn chưa về, khiến cho Trình Hoài có chút sốt ruột, tâm phiền ý loạn không nói, trong đầu còn có đủ loại suy nghĩ tiêu cực xuất hiện, sợ cô xảy ra chuyện gì, lúc này nhận được điện thoại của cô, tâm lo sợ bất an của anh rốt cục cũng được thả lỏng.
Nhưng mà nghe được giọng anh, Lục Lê không biết vì cái gì mà mũi lại đột nhiên chua sót, rồi sau đó nước mắt liền rớt xuống.
Cô thật sự muốn nói cho anh biết mọi chuyện xảy ra hôm nay, nhưng cô lại sợ anh ra ngoài công tác bị phân tâm. Cho nên, cô chỉ có thể nghẹn ngào, nói không nên lời.
Nhớ tới câu Hàn Hữu Thanh nói phụ nữ ở trước mặt đàn ông không cần quá cứng rắn, Lục Lê lại càng chua sót hơn.
“A Lê, vì sao không nói lời nào?” Trình Hoài tưởng cô vẫn còn tức giận, đành phải bất đắc dĩ thở dài, chua sót cười cười, “Đã trễ thế này, nên ngủ thôi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngoan ngoãn, đừng thức đêm, đừng để anh lo lắng.”
Nghe tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ lúc nhíu mày của anh, Lục Lê có chút đau lòng cắn cắn môi, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Không muốn để anh nghe thấy mình đang khóc, cô chỉ có thể ở bên này điện thoại ra sức gật đầu.
“A ——”
Lục Lê đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, trong giây lát, liền nghe trong điện thoại người phụ nữ kia quả nhiên đã bình tĩnh lại: “Nước nấu được rồi.”
Hiện tại là rạng sáng, tất cả xung quanh có phần yên tĩnh, tiếng người phụ nữ bên kia điện thoại, Lục Lê nghe được rành mạch.
Nước nấu được rồi?
Nghe câu đó, Lục Lê chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên thắt chặt một chút, sau đó ánh mắt cô lại bất giác dừng ở cửa phòng tắm nhà họ, tiếp đến, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Trình Hoài và một cô gái tắm uyên ương cùng nhau.
Đối với loại hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu này, Lục Lê sợ đến nhảy dựng. Cô lấy lại tinh thần, hít hít mũi, xoa nước mắt, từng chữ hỏi: “Trong phòng anh có người phải không?”
Không nghĩ nhiều lắm, Trình Hoài trả lời lưu loát thẳng thắn: “Là Ivan.”
Anh không chút che dấu mà thẳng thắn lưu loát như vậy, lúc này lại khiến Lục Lê nghe được thành như sự khiêu khích chẳng hề để ý, cảm xúc của Lục Lê không khỏi có chút kích động, giọng điệu lại có phần như người gây sự: “Cô ta ở trong phòng anh làm gì?”
Nghe thấy giọng Lục Lê rõ ràng bất thường, Trình Hoài liền giật mình ý thức được, liếc mắt một cái nhìn Ivan đang khắc phục vết phỏng cách đó không xa, thì đứng dậy đi vào phòng ngủ. Vừa rồi sau khi đun nước sôi, Ivan liền chuẩn bị nấu mì, không nghĩ tới lại không cẩn thận làm bỏng tay, tiếng kêu đó, chẳng qua là phản ứng tự nhiên sau khi bị bỏng.
Vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, Trình Hoài xấu hổ giải thích: “Hôm nay anh muốn ăn mì, Ivan có tài nấu mì ngon, cho nên. . .” Sau khi nói ra miệng, chính bản thân Trình Hoài cũng cảm thấy chuyện mình vừa nói thật giống như một câu nói dối cấp thấp, làm cho người ta khó có thể tin tưởng.
Quả nhiên, anh nghe được Lục Lê lạnh lùng cười, ngữ khí âm dương quái điều: “Ăn mì? Ăn mì rất không tao nhã nha, tôi thấy là đang ăn bữa tối trong ánh nến ấy.” Dứt lời, tấm tắc hai tiếng, “Ivan có tài nấu mì ngon, hư hư, anh thật đúng là hiểu cô ta!”
Nghe lời Lục Lê nói hiện tại tràn đầy nghi ngờ âm dương quái điều, còn nhớ trước đây Lục Lê từng tin tưởng anh tuyệt đối, Trình Hoài tâm phiền ý loạn thở dài một hơi: nếu đặt chuyện này ở trước kia, sẽ thế nào chứ?
Nếu đặt ở trước đây, nghe được trong phòng anh có tiếng phụ nữ, có lẽ Lục Lê sẽ ra sức làm nũng làm bộ tức giận chu miệng hỏi là ai; nghe anh giải thích nói là trợ lý của anh, vì anh muốn ăn mì mà trợ lý của anh có thể nấu mì rất ngon, hẳn là vẻ mặt cô sẽ không phục kiêu ngạo nhõng nhẽo nói cô mới nấu mì ngon; sau đó, cô hẳn sẽ bắt đầu giận dữ với anh như nữ bá vương, cảnh cáo anh cho dù trợ lý làm mì có ngon thế nào, cũng không được ăn, nó không tốt cho cơ thể. . .
Lục Lê của trước kia, sẽ không nghi ngờ anh có quan hệ mập mờ với phụ nữ khác. . .
Nghĩ như vậy, Trình Hoài cúi đầu, mỗi bước đi đến hôm nay, anh không thể trách Lục Lê, chỉ có thể trách anh từng giấu diếm, khiến Lục Lê mất đi tín nhiệm ở anh.
Sự tín nhiệm, một khi bị xói mòn, liên tiếp kéo đến chính là ngờ vực vô căn cứ.
“A Lê!” Mặc kệ cô tin hay không, anh vẫn phải giải thích, “Thật sự chỉ là nấu mì mà thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ nhiều? Em nghĩ nhiều cái gì. Trình Hoài, anh không làm chuyện đuối lí thì sợ em nghĩ nhiều cái gì!” Lục Lê gần như là rống giận nói ra, “Ăn mì? Lần sau lúc bịa chuyện anh có thể bịa cao siêu hơn một chút không? Ngày đầu tiên anh bay đến Paris liền ăn mì? Mà không phải đi ăn mỹ thực ở đó. Hư hư, thật sự, nghe buồn cười lắm.”
Lục Lê nắm chặt di động, lạnh lùng cười, cười cười, nước mắt liền bật ra.
Sau một lúc lâu, Lục Lê đột nhiên nói tiếp: “Trình Hoài, hay là, anh bảo trợ lý của anh nấu mì cho chẳng qua là mượn danh nghĩa mời cô ta vào phòng anh. Cô nam quả nữ, còn ở nước ngoài nơi đất khách, có xảy ra chuyện gì chẳng phải rất bình thường sao?” Nói xong câu này, Lục Lê chỉ cảm thấy lòng mình như bị đào khoét trống rỗng…
Cô thật sự muốn tin tưởng anh, nhưng vì sao mà lòng cô không cách nào tin tưởng được?
Cô lại nghĩ anh như vậy? Trình Hoài nhất thời có chút căm tức, giọng nói không khỏi đề cao một chút: “Lục Lê.”
Nghe một tiếng Lục Lê này của anh, Lục Lê chỉ cảm thấy tất cả xảy ra vừa rồi như là giấc mơ, hiện tại dường như lập tức tỉnh táo lại.
Tay nắm di động run nhè nhẹ, Lục Lê nhắm mắt lại, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay em rất mệt, cúp máy trước.” Dừng một chút, vẫn nói câu kia, “Đừng ăn mì, không tốt cho cơ thể.”
“Đừng ăn mì, không tốt cho cơ thể.”
Mặc kệ anh tin hay không, cô là quan tâm anh.
Trình Hoài tâm phiền ý loạn buông di động, châm một điếu thuốc dồn sức hút một hơi.
Khi đi ra cửa phòng ngủ, Ivan đã nấu xong mì bưng lên bàn. Nhìn thấy mì, Trình Hoài buồn bực mặt nhăn nhíu mày: “Đổ mì đi, ăn không tốt cho cơ thẻ. Gọi món bên ngoài đi.”
“Dạ?” Thấy anh đột nhiên thay đổi chủ ý, Ivan ngẩn ra, tiếp tục gật gật đầu, “Được.”
Trong hôn nhân, lời nói dối sẽ không giấu diếm được. Dù là hiện ý hay là ác ý, thì cuối cùng cũng sẽ trở thành một cây gai. . .
Trình Hoài dựa trên sô pha nhìn Ivan cầm lấy hai bát mì trên bàn, dứt khoát đổ nước mì vào trong bồn, rồi sau đó bỏ sợi mì vào túi plastic, ném vào thùng rác. Nhìn một loạt động tác kia của Ivan, Trình Hoài đờ ra. . .
Còn nhớ một lần, Lục Lê nói chuyện với một khách hàng lớn, rất vui vẻ, vì thế gọi điện thoại bảo anh buổi tối phải về nhà ăn cơm sớm một chút, cô muốn đích thân xuống bếp nấu một bàn món ngon chúc mừng chính mình. Anh dứt khoát đồng ý xong xuôi, liên tục nói buổi tối nhất định sẽ tan tầm về nhà. Nhưng ngày đó anh vẫn vì bận việc mà về trễ, Về đến nhà, thì thấy đồ ăn trong chén đĩa trên bàn đã bị ăn không còn một miếng.
Mà Lục Lê thì sắc mặt tái nhợt nằm úp sấp trên sô pha.
“A Lê, em làm sao vậy?”
“Bụng em khó chịu.” Sắc mặt cô rất khó coi, trề môi, vẻ mặt đáng thương.
Nghe cô nói bụng khó chịu, anh nhất thời luống cuống, sốt ruột định ôm cô đến bệnh viện, không nghĩ tới, cô lại còn nói bụng cô khó chịu vì ăn no. Nghe nói là ăn no, nhìn một đống hỗn độn trên bàn ăn, anh bất đắc dĩ lắc đầu, tìm thuốc tiêu hóa cho cô.
“Em ăn hết toàn bộ thức ăn trên bàn như vậy, có thể không no sao?” Anh trách cô, nhưng là vì đau lòng, nói xong, dùng bàn tay to xao xoa bụng nhỏ của cô, “Em xem, bụng to như vậy, không biết còn tưởng em đang có thai con anh.” Nói đến em bé, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên tới gần cô bắt đầu hôn.
Nhưng mà mới vừa hôn lên môi cô, ai ngờ Lục Lê này lại có thể thô bạo đẩy anh ra.
“Anh cũng biết xấu hổ mà nói em! Đều là lỗi của anh, vì sao về muộn như vậy? Rõ ràng em đã bảo anh phải về sớm. Anh không về, em không ăn sạch thì lại mất công bận rộn cả tối. Hơn nữa, em đây là hóa bi phẫn thành thèm ăn.”
Lục Lê nhíu mày, bộ dạng rất lí sự, anh thích nhìn dáng vẻ Lục Lê tùy hứng làm nũng này, rất ngốc nghếch. Anh cười cười cưng chiều, giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng: “Xin lỗi mà.”
Thấy anh đầu hàng, Lục Lê thanh thanh cổ họng, nghiêm trang nhíu mày: ” Đã ăn cơm chưa?”
Anh ra vẻ đáng thương lắc đầu: “Còn chưa đâu, biết bà xã làm cơm, cho nên chịu đựng đói khát về nhà ăn.” Nói xong, bụng đặc biệt nỗ lực ùng ục kêu một tiếng.
Anh nhớ rõ, nghe thấy bụng mình kêu lên, khuôn mặt Lục Lê trong nháy mắt thay đổi: “Anh thật sự chưa ăn hả? Xin lỗi, đã không còn cơm.”
“Không sao.” Anh cạo cạo mũi cô, sau đó lại xoay người đến phòng bếp, sau khi bận rộn một hồi, anh bưng một chén mì đi ra.
“Anh ăn cái này?” Anh đến nay đều nhớ rõ ngày đó khi Lục Lê nhìn thấy mì tôm, đặc biệt thô bạo từ trên sô pha trực tiếp đứng lên, sau khi đoạt lấy mì từ tay anh liền vào phòng bếp, dứt khoát đổ nước mì vào bồn, sau đó bỏ sợi mì vào túi plastic, ném vào thùng rác, làm xong tất cả thì vỗ vỗ tay, xoay người trợn mắt há hốc mồm nói với anh, “Không được ăn mì tôm, không tốt cho cơ thể.” Ngữ khí đó, thật giống như đang trách cứ một đứa bé.
“Vậy, đại nhân, em muốn anh đói chết?” Không thể ăn cơm vậy chọc được rồi, anh nói xong bàn tay to liền vòng trên thắt lưng mảnh khảnh của cô. Thắt lưng cô chạm vào rất thoải mái rất mềm mại, chặn ngang ôm cô vào trong lòng thâm tình nhìn cô, “Anh không ăn cơm, chẳng lẽ phải ăn em?”
Chỉ thấy Lục Lê vòng tay trên cổ anh, còn nghiêm túc nhìn thẳng anh: “Bản đại nhân hiền lương yêu dân, thật ra vẫn còn chuẩn bị.” Nói xong, cô buông anh ra, mở tủ cơm trong phòng bếp, mà tất cả đều là món anh thích ăn nhất. . .
/25
|