Kyubi rời khỏi doanh trại Shisengumi ngay sau cái đêm đó, cô đi cùng đường với công chúa của quỷ và hậu vệ công chúa, nhưng đó chỉ là cái kế. Thật sự Kyubi đã dừng lại nửa đường và rẽ sang một đường khác, hướng đến doanh trại của Satsuma. Một ngày đó rời đi, cô chỉ để lại một bức thư gửi trong phòng, và gửi trên bàn làm việc của Sanan một bức thư riêng, sự việc cô rời đi trong doanh trại ai cũng bất ngờ, riêng Chizuru lại im lặng, không bày tỏ cảm xúc của mình về việc này, mỗi ngày như thường lệ làm việc của mình, con bé rời đi, trong thời gian qua chính cô cũng biết tự mình mạnh mẽ, che dấu cảm xúc của mình, những chuyện trước giờ đối với con bé, sai lệch sự việc, chính là việc Chizuru bất ngờ, và áy náy, đối với cha, ông ấy chỉ thương duy nhất mình cô, còn Kyubi như một con cờ hiến mạng, ngày ngày bữa cơm của con bé chính là thuốc độc, lúc đó cô quá yếu đuổi không thể nói gì, tình thương lại muốn chiếm giữ, cho đến bây giờ, Kyubi rời đi, Chizuru mới thật sự nhận ra được con bé là dòng máu của mình, con bé luôn không hờn trách, chỉ với một cái mỉm cười nhẹ ngay trên đầu môi sau đó xoay người đi. Giờ khắc sau này cô có thể sẽ không gặp lại con bé lần nữa, chỉ mong con bé sống thật tốt ở con đường nó đã chọn.
Ở doanh trại Satsuma, Kyubi ngồi trên cây nhìn từng đoàn quân đi qua, lắng nghe chuyện trên trời dưới đất của quân lính, đều có, những chuyện gì cũng có ngay cả dâm ô, hoặc mưu phản. Kyubi không nói mình thật sự có tố chất của một mật thám a~, cô ngồi trên một cái cây cả ngày trời vẫn không ai phát hiện một chút nào, cho đến khi.
“Cô còn muốn ngồi trên đó bao lâu nữa?”
“Ngồi đến khi nào các người quyết định đi ra”
Kyubi không xoay đầu, từ giọng nói cô cũng biết được ai đang đứng ở sau lưng mình, xoay người một chút, tất nhiên là bộ ba quỷ làm tay sai cho quân đội Satsuma rồi, nếu cô đoán không nhầm, thì bí mật đã được bật bí, bằng chứng là trong doanh trướng kia, chỉ soái đã bị hạ ngụt trong vòng vài giây, Kyubi thật sự bất ngờ, bất ngờ khi bọn họ quyết định sớm như vậy, nội trong một ngày. CÒn cô thì chuẩn bị tinh thần ngồi trên cây này đến hai ba ngày cơ đấy, bất quá là một tuần nếu ba người kia không chịu đả thông suy nghĩ cổ hủ của mình.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta?”
Kazama mở miệng, Kyubi lại chấn động lần hai, lúc trước là “ngươi với ta” còn bây giờ là “chúng ta”, này có cần thay đổi nhanh vậy không? Kyubi nhìn ba người lại mỉm cười, xoay đầu.
“Các người vẫn muốn giết Shisengumi sao?”
“Không!”
“Dù có tiếc vì sẽ mất một đối thủ xứng tầm”
“Chuyện đó không đáng”
Kyubi hơi ngẩn người nhìn ba người kia, này…cô là kẻ suy nghĩ chậm hay lối suy nghĩ quá nhanh, cô còn nhớ cuộc chiến tay đôi đầy sát ý lúc trước đấy, rất nhiều là giết nhau, nhưng mà…này…Kyubi cô nên nói sao đây? Hay là cô nên nói cô già, không theo kịp suy nghĩ của người trẻ hiện tại? Nhắc mới nhớ, cô còn chưa biết họ bao nhiêu tuổi a~. Nghe nói Kazama rất thích Chizuru, nguyên nhân lúc đầu muốn bắt chị vì muốn máu để thống trị tộc quỷ, về sau lại chuyển sang yêu luôn, này, thế bây giờ thích chưa? Không theo đuổi nữa hả?
“Kazama, anh không cướp Chizuru nữa hả?”
“Để làm gì?”
Kazama hơi nghi ngờ ngồi xuống bên cạnh, đối mặt với cô gái này, nheo mắt, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc rơi trên trán cô, màu tóc hồng nhạt, cũng xem như là một loại tóc quý trong tộc này đi, lúc trước không thấy cô tháo khan trùm, chỉ đoán được cô có hình dáng khá xinh đẹp, nhưng không ngờ lại khuynh thành thế này khi tháo khan ra. Kyubi bỏ khăn không bắt đầu khi rời khỏi doanh trại Shisengumi, trên đường công chúa tộc quỷ có khuyên cô nên thay trang phục nữ, cuối cùng vẫn chỉ thành công kéo được chiếc khăn trùm đầu này, cũng nhờ đó nhóm người Kazama thật sự có thể thấy một màng xinh đẹp trước mắt này. Kazama nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, hắn không nhận ra từ bao giờ ánh mắt hắn thay đổi, nhưng hắn biết bên cô tự giác tâm nhảy lên vui vẻ, có chút an tâm. Kyubi lại đẩy tay hắn ra.
“Kazama anh không còn ý định theo đuổi chị Chizuru nữa hả?”
“Theo đuổi?”
Bất ngờ với câu nói của cô, Kazama hóa đá ngay tại chỗ, nhìn sang hai đồng minh của mình như cách lập dị, cười méo sệch, nhưng hai bọn họ đều nhún vai từ chối cho ý kiến. Amagiri dừng việc trò chuyện này lại, đến gần, vỗ vãi vai cô.
“Nơi này không nên ở lâu đi thôi”
Kyubi cũng gật đầu, đứng dậy nhảy sang cành khác thoát chốc đã biến mất dạng, ba người nhìn bóng cô lại đưa mắt nhìn nhau thở dài, bọn họ tuy cùng một loài cũng không phải đi nhanh đến vậy đi, Kazama thở dài, cúi người biến mất ngay sau đó, Amagiri cùng Shiramui không nói thêm lời nào liền rời đi. Kyubi dừng lại ở trên mảnh đất nhỏ trên hồ nước, nhìn sang bên kia bờ, từ đây đi đến đó chính là trung tâm thành phố Tokyo lúc bấy giờ, ba người kia chắc chắn sẽ không quay lại với Satsuma khi biết họ chính là quân địch của mình, cô lo ngại chính là họ chắc sẽ quay lại trả thù cho gia tộc, mục tiêu lần này chính là quân đội Satsuma, nhưng quan trọng hơn, Kyubi vẫn e ngại về mối thù của Kazama và Hijikata. Hai người họ sẽ không đánh nhau một mất một còn đấy chứ? Không phải chứ? Cô vẫn chưa tìm được huyết kiếm, hơi đâu quan tâm đến mạng người khác, còn từ khi nào rảnh hơi đến như vậy?
Kyubi rời đi doanh trại Shisengumi, quà còn lại ngoại trừ bức thư gửi cho doanh đoàn, chính là một vụ hỏa hoạn, cô cố tình đem tất cả tài liệu của viện nguyên cứu về thuốc thiêu rụi, để chắc chắng không bị bỏ soát một mảnh, cô dời tất cả sách của Sanan qua bên ngoài, phủ dưới một lớp đất dày, để lại tài liệu cần thiệu và đốt đi khu làm việc đó. Khi vụ hỏa hoạn dâng cao cũng chính là lúc hỗn loạn cô rời đi, đội quân Shisengumi lo dập lửa, sau vụ đó, họ không tìm thấy cô, Sanan vô tình tìm được tài liệu Kyubi đem bảo toàn, cô không biết, ngoài trừ tài liệu nguyên cứu về quỷ, Kyubi đã vô tình thiêu đi thứ quan trọng Sanan giữ trong đó để đợi thời gian thích hợp gửi cho cô. Lần đó cô rời đi, hỏa hoạn không phải là quá nóng, nhưng tâm một số người nào đó bắt đầu đã trở nên khó chịu, cũng vì vậy ai đó càng thêm sinh bệnh. Kyubi cùng nhóm người Kazama định cư và xây nhà sống tại một hòn đảo hoa anh đào, Kyubi cùng Kazama cố gắng trồng thật nhiều hoa anh đào trên hòn đảo và bắt đầu chăm sóc nó sống một cuộc sống như bình thường, hoa anh đào trên đảo lớn rất nhanh quanh năm nở ra vô số đóa hoa xinh đẹp, tuy như vậy Kazama vẫn cố sức đến mức nào, anh vẫn có thể nhận ra thời điểm chưa đến để thổ lộ đến với cô. Cho đến một ngày, Kyubi ngồi trong phòng uống trà nhìn Amagiri bước vào, anh từ châm một tách trà uống một ngụm thở ra, cô đưa mắt nhìn người này, một ông bạn già trước tuổi. Kyubi không biết sao, tuy ông này không quá hơn tuổi Kazama nhưng cô lại xem ông như một lão già quá cố, luôn tỏa thái độ tôn trọng, Amagiri cũng nhận ra thái độ của cô đối với mình, cũng không nói gì ngoại trừ hắc tuyến luôn tuông dài trên mặt: “Thật sự là mình già như vậy sao?”. Kyubi đặt tách trà xuống nhìn anh, Amagiri cũng hiểu ánh mắt đó nói gì, liền mở miệng:
“Là Kaoru và Koudo, tôi nhận được tin tức của họ gần đây”
“Cảm ơn Amagiri.”
Kyubi cúi đầu xoay người tiếp ra ngoài sân đứng dưới gốc anh đào im lặng nhìn Kazama, từ khi rời khỏi doanh trại Satsuma, Kazama tính tình thay đổi đột biến, không hiếu chiến lại trầm lặng hơn rất nhiều, chỉ mỗi khi cùng cô đứng mới tỏa ra một chút dịu dàng bên người. Amagiri và Shiramui nhận ra điều đó, cũng nhờ Kyubi quan tâm đến anh nhiều hơn, nhưng cô lại không biết nên quan tâm với anh như thế nào đây. Cứ như tự nhiên Kazama luôn cảm giác vui vẻ đứng gần bên người cô, cũng có cảm giác luôn muốn ủy lại với bóng hình cô ở bên người, anh giữ cảm xúc của mình đã bắt đầu lâu rồi, nhưng không biết khi nào có thể nói được. Kyubi lại không nhận ra tình cảm của anh, cô trước giờ không biết yêu thương là gì, cũng từ đó mà vô tình làm đau người, không những thế Kyubi nhận định được thanh huyết kiếm ở rất gần mình, cô chỉ chờ thời gian đến cô có thể giữ được nó trong tay, hoặc một ai đó nói với cô rằng, cô không phải người của thế giới này, cô sẽ không thể ở nơi này được bao lâu nữa, hoặc linh hồn tan biến, hoặc rời đi nơi này càng nhanh càng tốt. Và ước nguyện cuối cùng của Kyubi chính là đưa người anh_Kaoru này trở lại con đường của mình. Chiến tranh và thời gian cũng dừng lại rồi, đối với tộc quỷ thì nên bắt đầu tách khỏi con người và tìm một thế giới khác để sống thôi.
“Kyubi, em đứng đó làm gì? Lại đây!”
Kazama xoay người dịu dàng nhìn cô, đưa tay về phía cô, cười nhẹ. Kyubi cũng đi lại, nắm lấy tay anh, sánh vai đứng nhìn tán hoa anh đào trên đầu, cùng những giọt nắng nhẹ rải rát qua khe cánh rơi xuống mặt đất. Kazama nhìn cô như vậy đột nhiên có xúc động muốn ôm cô vào lòng, giữ thật chặt kể từ giờ phút này không muốn rời xa khỏi bóng hình này. Một chút bi thương lóe trong ánh mắt rồi vụt tắt. Kyubi không nhận ra, cô cúi đầu nhìn đối mặt với Kazama.
“Kazama anh có một thanh huyết kiếm đúng không?”
“Đúng….hình như là có một cây”
“Không phải một cây, đời này duy nhất chỉ một cây”
Kazama mỉm cười, ngồi xuống gốc cây anh đào, tựa người vào thân cây xù xì, môi nở nụ cười, thanh kiếm của quỷ, huyết kiếm dùng máu để nhận chủ, rút nó được ra khỏi vỏ chính là chủ của nó. Nhưng trước giờ vẫn không ai thực sự nhận ra huyền bí bên trong, nhiều năm như vậy các trưởng lại tộc trưởng đứng đầu cũng chỉ có thể trích máu của mình nuôi sống nó, để tiếp tục cai quản tộc, ngoài ra thân kiếm thật sự như thế nào nó vẫn nằm trong vỏ không thể rút được. Kazama có nghi hoặc nhìn sang Kyubi, anh biết cô là người có đủ sức mạnh cai quản tộc quỷ, nhưng anh cũng không muốn Kyubi sẽ dùng máu mình hằng ngày đem nuôi sống một vật vô tri vô giác như vậy, những vết sẹo trên tay các trưởng lão đời trước không phải là anh không thấy, nó còn có quá sâu. Thanh huyết kiếm này không phải chỉ uống máu bình thường chính là dùng máu trong tủy để uống, những đời trước ai nhận được thanh kiếm hấp thụ máu liền thành tộc trưởng. Nhưng lần này, Kazama tuyệt đối cũng muốn trái lệnh, anh chỉ cần nghĩ đến vết thương kia trên người Kyubi cũng đủ khiến anh đau lòng, một nữ nhân không thể trả giá quá nhiều như vậy. Huồng hồ, nữ nhân luôn xem sắc đẹp của mình là quan trọng nhất.
“Đúng chỉ có một, nhưng nó anh không đưa cho em!”
“Tại sao?”
“Em không phải chủ nhân của nó!”
Ở doanh trại Satsuma, Kyubi ngồi trên cây nhìn từng đoàn quân đi qua, lắng nghe chuyện trên trời dưới đất của quân lính, đều có, những chuyện gì cũng có ngay cả dâm ô, hoặc mưu phản. Kyubi không nói mình thật sự có tố chất của một mật thám a~, cô ngồi trên một cái cây cả ngày trời vẫn không ai phát hiện một chút nào, cho đến khi.
“Cô còn muốn ngồi trên đó bao lâu nữa?”
“Ngồi đến khi nào các người quyết định đi ra”
Kyubi không xoay đầu, từ giọng nói cô cũng biết được ai đang đứng ở sau lưng mình, xoay người một chút, tất nhiên là bộ ba quỷ làm tay sai cho quân đội Satsuma rồi, nếu cô đoán không nhầm, thì bí mật đã được bật bí, bằng chứng là trong doanh trướng kia, chỉ soái đã bị hạ ngụt trong vòng vài giây, Kyubi thật sự bất ngờ, bất ngờ khi bọn họ quyết định sớm như vậy, nội trong một ngày. CÒn cô thì chuẩn bị tinh thần ngồi trên cây này đến hai ba ngày cơ đấy, bất quá là một tuần nếu ba người kia không chịu đả thông suy nghĩ cổ hủ của mình.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta?”
Kazama mở miệng, Kyubi lại chấn động lần hai, lúc trước là “ngươi với ta” còn bây giờ là “chúng ta”, này có cần thay đổi nhanh vậy không? Kyubi nhìn ba người lại mỉm cười, xoay đầu.
“Các người vẫn muốn giết Shisengumi sao?”
“Không!”
“Dù có tiếc vì sẽ mất một đối thủ xứng tầm”
“Chuyện đó không đáng”
Kyubi hơi ngẩn người nhìn ba người kia, này…cô là kẻ suy nghĩ chậm hay lối suy nghĩ quá nhanh, cô còn nhớ cuộc chiến tay đôi đầy sát ý lúc trước đấy, rất nhiều là giết nhau, nhưng mà…này…Kyubi cô nên nói sao đây? Hay là cô nên nói cô già, không theo kịp suy nghĩ của người trẻ hiện tại? Nhắc mới nhớ, cô còn chưa biết họ bao nhiêu tuổi a~. Nghe nói Kazama rất thích Chizuru, nguyên nhân lúc đầu muốn bắt chị vì muốn máu để thống trị tộc quỷ, về sau lại chuyển sang yêu luôn, này, thế bây giờ thích chưa? Không theo đuổi nữa hả?
“Kazama, anh không cướp Chizuru nữa hả?”
“Để làm gì?”
Kazama hơi nghi ngờ ngồi xuống bên cạnh, đối mặt với cô gái này, nheo mắt, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc rơi trên trán cô, màu tóc hồng nhạt, cũng xem như là một loại tóc quý trong tộc này đi, lúc trước không thấy cô tháo khan trùm, chỉ đoán được cô có hình dáng khá xinh đẹp, nhưng không ngờ lại khuynh thành thế này khi tháo khan ra. Kyubi bỏ khăn không bắt đầu khi rời khỏi doanh trại Shisengumi, trên đường công chúa tộc quỷ có khuyên cô nên thay trang phục nữ, cuối cùng vẫn chỉ thành công kéo được chiếc khăn trùm đầu này, cũng nhờ đó nhóm người Kazama thật sự có thể thấy một màng xinh đẹp trước mắt này. Kazama nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, hắn không nhận ra từ bao giờ ánh mắt hắn thay đổi, nhưng hắn biết bên cô tự giác tâm nhảy lên vui vẻ, có chút an tâm. Kyubi lại đẩy tay hắn ra.
“Kazama anh không còn ý định theo đuổi chị Chizuru nữa hả?”
“Theo đuổi?”
Bất ngờ với câu nói của cô, Kazama hóa đá ngay tại chỗ, nhìn sang hai đồng minh của mình như cách lập dị, cười méo sệch, nhưng hai bọn họ đều nhún vai từ chối cho ý kiến. Amagiri dừng việc trò chuyện này lại, đến gần, vỗ vãi vai cô.
“Nơi này không nên ở lâu đi thôi”
Kyubi cũng gật đầu, đứng dậy nhảy sang cành khác thoát chốc đã biến mất dạng, ba người nhìn bóng cô lại đưa mắt nhìn nhau thở dài, bọn họ tuy cùng một loài cũng không phải đi nhanh đến vậy đi, Kazama thở dài, cúi người biến mất ngay sau đó, Amagiri cùng Shiramui không nói thêm lời nào liền rời đi. Kyubi dừng lại ở trên mảnh đất nhỏ trên hồ nước, nhìn sang bên kia bờ, từ đây đi đến đó chính là trung tâm thành phố Tokyo lúc bấy giờ, ba người kia chắc chắn sẽ không quay lại với Satsuma khi biết họ chính là quân địch của mình, cô lo ngại chính là họ chắc sẽ quay lại trả thù cho gia tộc, mục tiêu lần này chính là quân đội Satsuma, nhưng quan trọng hơn, Kyubi vẫn e ngại về mối thù của Kazama và Hijikata. Hai người họ sẽ không đánh nhau một mất một còn đấy chứ? Không phải chứ? Cô vẫn chưa tìm được huyết kiếm, hơi đâu quan tâm đến mạng người khác, còn từ khi nào rảnh hơi đến như vậy?
Kyubi rời đi doanh trại Shisengumi, quà còn lại ngoại trừ bức thư gửi cho doanh đoàn, chính là một vụ hỏa hoạn, cô cố tình đem tất cả tài liệu của viện nguyên cứu về thuốc thiêu rụi, để chắc chắng không bị bỏ soát một mảnh, cô dời tất cả sách của Sanan qua bên ngoài, phủ dưới một lớp đất dày, để lại tài liệu cần thiệu và đốt đi khu làm việc đó. Khi vụ hỏa hoạn dâng cao cũng chính là lúc hỗn loạn cô rời đi, đội quân Shisengumi lo dập lửa, sau vụ đó, họ không tìm thấy cô, Sanan vô tình tìm được tài liệu Kyubi đem bảo toàn, cô không biết, ngoài trừ tài liệu nguyên cứu về quỷ, Kyubi đã vô tình thiêu đi thứ quan trọng Sanan giữ trong đó để đợi thời gian thích hợp gửi cho cô. Lần đó cô rời đi, hỏa hoạn không phải là quá nóng, nhưng tâm một số người nào đó bắt đầu đã trở nên khó chịu, cũng vì vậy ai đó càng thêm sinh bệnh. Kyubi cùng nhóm người Kazama định cư và xây nhà sống tại một hòn đảo hoa anh đào, Kyubi cùng Kazama cố gắng trồng thật nhiều hoa anh đào trên hòn đảo và bắt đầu chăm sóc nó sống một cuộc sống như bình thường, hoa anh đào trên đảo lớn rất nhanh quanh năm nở ra vô số đóa hoa xinh đẹp, tuy như vậy Kazama vẫn cố sức đến mức nào, anh vẫn có thể nhận ra thời điểm chưa đến để thổ lộ đến với cô. Cho đến một ngày, Kyubi ngồi trong phòng uống trà nhìn Amagiri bước vào, anh từ châm một tách trà uống một ngụm thở ra, cô đưa mắt nhìn người này, một ông bạn già trước tuổi. Kyubi không biết sao, tuy ông này không quá hơn tuổi Kazama nhưng cô lại xem ông như một lão già quá cố, luôn tỏa thái độ tôn trọng, Amagiri cũng nhận ra thái độ của cô đối với mình, cũng không nói gì ngoại trừ hắc tuyến luôn tuông dài trên mặt: “Thật sự là mình già như vậy sao?”. Kyubi đặt tách trà xuống nhìn anh, Amagiri cũng hiểu ánh mắt đó nói gì, liền mở miệng:
“Là Kaoru và Koudo, tôi nhận được tin tức của họ gần đây”
“Cảm ơn Amagiri.”
Kyubi cúi đầu xoay người tiếp ra ngoài sân đứng dưới gốc anh đào im lặng nhìn Kazama, từ khi rời khỏi doanh trại Satsuma, Kazama tính tình thay đổi đột biến, không hiếu chiến lại trầm lặng hơn rất nhiều, chỉ mỗi khi cùng cô đứng mới tỏa ra một chút dịu dàng bên người. Amagiri và Shiramui nhận ra điều đó, cũng nhờ Kyubi quan tâm đến anh nhiều hơn, nhưng cô lại không biết nên quan tâm với anh như thế nào đây. Cứ như tự nhiên Kazama luôn cảm giác vui vẻ đứng gần bên người cô, cũng có cảm giác luôn muốn ủy lại với bóng hình cô ở bên người, anh giữ cảm xúc của mình đã bắt đầu lâu rồi, nhưng không biết khi nào có thể nói được. Kyubi lại không nhận ra tình cảm của anh, cô trước giờ không biết yêu thương là gì, cũng từ đó mà vô tình làm đau người, không những thế Kyubi nhận định được thanh huyết kiếm ở rất gần mình, cô chỉ chờ thời gian đến cô có thể giữ được nó trong tay, hoặc một ai đó nói với cô rằng, cô không phải người của thế giới này, cô sẽ không thể ở nơi này được bao lâu nữa, hoặc linh hồn tan biến, hoặc rời đi nơi này càng nhanh càng tốt. Và ước nguyện cuối cùng của Kyubi chính là đưa người anh_Kaoru này trở lại con đường của mình. Chiến tranh và thời gian cũng dừng lại rồi, đối với tộc quỷ thì nên bắt đầu tách khỏi con người và tìm một thế giới khác để sống thôi.
“Kyubi, em đứng đó làm gì? Lại đây!”
Kazama xoay người dịu dàng nhìn cô, đưa tay về phía cô, cười nhẹ. Kyubi cũng đi lại, nắm lấy tay anh, sánh vai đứng nhìn tán hoa anh đào trên đầu, cùng những giọt nắng nhẹ rải rát qua khe cánh rơi xuống mặt đất. Kazama nhìn cô như vậy đột nhiên có xúc động muốn ôm cô vào lòng, giữ thật chặt kể từ giờ phút này không muốn rời xa khỏi bóng hình này. Một chút bi thương lóe trong ánh mắt rồi vụt tắt. Kyubi không nhận ra, cô cúi đầu nhìn đối mặt với Kazama.
“Kazama anh có một thanh huyết kiếm đúng không?”
“Đúng….hình như là có một cây”
“Không phải một cây, đời này duy nhất chỉ một cây”
Kazama mỉm cười, ngồi xuống gốc cây anh đào, tựa người vào thân cây xù xì, môi nở nụ cười, thanh kiếm của quỷ, huyết kiếm dùng máu để nhận chủ, rút nó được ra khỏi vỏ chính là chủ của nó. Nhưng trước giờ vẫn không ai thực sự nhận ra huyền bí bên trong, nhiều năm như vậy các trưởng lại tộc trưởng đứng đầu cũng chỉ có thể trích máu của mình nuôi sống nó, để tiếp tục cai quản tộc, ngoài ra thân kiếm thật sự như thế nào nó vẫn nằm trong vỏ không thể rút được. Kazama có nghi hoặc nhìn sang Kyubi, anh biết cô là người có đủ sức mạnh cai quản tộc quỷ, nhưng anh cũng không muốn Kyubi sẽ dùng máu mình hằng ngày đem nuôi sống một vật vô tri vô giác như vậy, những vết sẹo trên tay các trưởng lão đời trước không phải là anh không thấy, nó còn có quá sâu. Thanh huyết kiếm này không phải chỉ uống máu bình thường chính là dùng máu trong tủy để uống, những đời trước ai nhận được thanh kiếm hấp thụ máu liền thành tộc trưởng. Nhưng lần này, Kazama tuyệt đối cũng muốn trái lệnh, anh chỉ cần nghĩ đến vết thương kia trên người Kyubi cũng đủ khiến anh đau lòng, một nữ nhân không thể trả giá quá nhiều như vậy. Huồng hồ, nữ nhân luôn xem sắc đẹp của mình là quan trọng nhất.
“Đúng chỉ có một, nhưng nó anh không đưa cho em!”
“Tại sao?”
“Em không phải chủ nhân của nó!”
/57
|