Chương 95: Băng bó
Bất quá, còn rất dễ nghe, được thôi, thành thật một chút mà nói, quả thực khiến cô mở cờ trong bụng!
Được thôi, tiểu tử xem cậu có phần thức thời……
“Ngoan! Cùng thiên sứ tỷ tỷ đi thôi!” Hạ Úc Huân một tay đem cánh tay thiếu niên kéo lên.
“Ai —— đau……”
“A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Hạ Úc Huân cười gượng buông nơi lỡ ấn vào miệng vết thương cậu ra.
Ai, da thịt non mịn này, bị làm hại thành như vậy thật sự là tội lỗi tội lỗi.
May mắn cậu gặp tôi!
Hôm nay tuy rằng cô không nhịn được mà động thủ, nhưng tốt xấu gì cũng là làm chuyện tốt, hẳn sẽ không phải là gây chuyện đi?
Coi như là ngày làm việc thiện!
-
Vì thế, Hạ Úc Huân ái mộ hư vinh bởi vì một câu “Thiên sứ tỷ tỷ” liền đem thiếu niên mang về nhà.
Cũng may trong nhà không có ai.
Ba, con tuyệt đối không gây chuyện cho người, con đây là đang trừng ác dương thiện, thu nhận thiếu niên vô tội bị thương a.
Hạ Úc Huân đem cậu thu xếp đưa đến phòng khách, sau đó vội vội vàng vàng nấu một chén canh giải rượu cho cậu uống.
“Cởi quần áo ra.” Hạ Úc Huân nhìn nửa ngày thật sự là nhìn không được.
“Không cần!” Thiếu niên cảnh giác mà liếc mắt xem xét nhìn cô một cái.
“Cậu rốt cuộc cởi hay không?” Hạ Úc Huân đôi tay chống nạnh, sắc mặt đã thực không kiên nhẫn. Quần áo trên người cậu dính đầy máu, làm cho nơi này giống như hiện trường vụ án, nhìn liền ngủ không yên.
“Không cởi, em buồn ngủ quá……” Thiếu niên vẻ mặt bướng bỉnh, cư nhiên liền muốn toàn thân đầy máu và bụi chui vào trong chăn.
“Lại không cởi thì chị đây đích thân ra tay!” Hạ Úc Huân làm bộ chuẩn bị bay sang.
Lăn lộn hơn mười phút, cuối cùng đem quần áo tên kia lột ra.
Hạ Úc Huân mệt đến thở hồng hộc, tức giận mà nhìn cậu, nói: “Ngồi đó đừng nhúc nhích, tôi xử lý miệng vết thương cho cậu, có thể hơi đau, cậu nhịn một chút.”
“A……” Thiếu niên chớp đôi mắt to như mắt nai Bambi nhìn cô.
Hạ Úc Huân trước dùng miếng bông thấm chút cồn rửa sạch miệng vết thương khử trùng cho cậu, sau đó dùng nhíp ừng chút một đem mảnh đá nhỏ từ miệng vết thương gắp ra……
Cũng may cậu uống rất nhiều rượu, lường cồn lớn thích hợp làm tê liệt thần kinh cậu, bất quá thiếu niên vẫn đau đến mày nhíu lại, nói: “Ưm…… Nhẹ một chút……”
“Làm ơn! Tôi đã nhẹ lắm rồi?”
“Lại nhẹ hơn một chút!” Thiếu niên yêu cầu.
“Fuck! Lại nhẹ! Cậu là đang gãi ngứa hay là bôi thuốc a! Cậu một người đàn ông liền không thể nhịn một chút sao?”
Tiểu tổ tong này sao lại khó hầu hạ như vậy a! Quả nhiên là con nhà có tiền, chút đau đớn đã chịu không nổi.
Thiếu niên nhợt nhạt rên rỉ, nói: “Thật sự đau quá…… Chị nhẹ tay chút…… Chị nhẹ nhàng ôn nhu một chút được không……”
……
Đến cuối cùng, Hạ Úc Huân mặt càng lúc càng hồng……
Sau đó, cô rốt cuộc thật sự chịu không nổi mà nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu tử thúi, cậu câm miệng cho tôi!”
Cô bất quá là bôi thuốc cho cậu ta mà thôi, kêu thành như vậy là muốn làm gì a! Không biết còn tưởng rằng cô đem cậu ta làm cái gì a!
“Chị người thật thô lỗ……” Thiếu niên lẩm bẩm oán giận.
Hạ Úc Huân dứt khoát trực tiếp cầm khối băng gạc nhét vào trong miệng cậu.
Tiếp theo không thuần khiết nghĩ đến, như vậy, sao lại càng giống hiện trường SM?
Thật là trăm cay ngàn đắng, sau khi dốc hết tâm huyết, cuối cùng giúp đem tất cả miệng vết thương trên người cậu băng bó xong hết.
“Cậu tạm thời mặc bộ quần áo này đi!” Hạ Úc Huân đem một chiếc áo T-shirt của Hạ Mạt Lâm ném cho tên kia.
Sau khi xong mọi việc, Hạ Úc Huân mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất, nói: “Này! Hiện tại cậu ngoan ngoãn ngủ cho tôi, ngày mai rời đi sớm một chút!”
Mệt mỏi quá a! Bất quá là băng bó mà thôi, lại mệt đến mức khiến trước mắt cô biến thành màu đen……
Đều do cậu vẫn luôn kêu, vẫn luôn kêu, kêu đến thần kinh cô cũng căng thẳng theo……
Hạ Úc Huân nằm trong chốc lát, sau đó lăn long lóc bò dậy, vừa muốn đi, đã bị thiếu niên nắm lấy góc áo.
“Tiểu tổ tong của tôi ơi, cậu đủ chưa? Nhìn xem đã là lúc nào rồi, bà cô ngày mai còn phải dậy sớm tập thể dục buổi sáng đấy!” Hạ Úc Huân không nói hai lời trực tiếp đem tay thiếu niên vặn bung ra.
Thiếu niên chớp chớp mắt, “Chị à, cùng em ngủ!”
Trán Hạ Úc Huân gân xanh nổi lên, quát: “Cút!”
Thiếu niên ra đòn sát thủ: “Thiên sứ tỷ tỷ, cùng em ngủ đi mà……”
/1572
|