Hai tháng sau, ở trong cung Dung phi, khi Ngự y đến kiểm tra sức khỏe cho Dung phi, Tịch Nhan thuận tiện cũng cho Ngự y xem mạch, Ngự y kia lập tức quỳ rạp xuống đất nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương có hỉ mạch!”
Nghe vậy, Dung phi cùng Đạm Tuyết ngồi ở bên cạnh đồng loạt nở nụ cười, chúc mừng nàng.
Trong lòng Tịch Nhan tràn đầy niềm vui, nhưng cũng cũng không kinh ngạc bao nhiêu, bởi vì nếu Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói muốn thêm một đứa con, thì tự nhiên với thủ đoạn của hắn nhất định có thể đạt được mục đích, cho nên đứa bé này, từ sớm Tịch Nhan cũng đã đoán trước được.
Dung phi vui mừng vô cùng, nhất thời lại trở nên thương cảm: “Đáng tiếc tiên đế không nhìn thấy hài tử của Hoàng đế cùng lão Cửu, nếu không, không biết người sẽ vui mừng như thế nào đâu.”
Tịch Nhan thấy thế, vội nói: “Nương nương nói sai rồi, phụ hoàng ở trên trời nhất định sẽ nhìn thấy được.”
Nghe vậy, Dung phi vội gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là ta nói sai rồi. Người già rồi, luôn dễ dàng thương xuân thu buồn như thế.”
Tịch Nhan ở trong cung của bà ngồi một lát mới đứng dậy cáo từ. Nàng dẫn theo Ngân Châm ra khỏi điện, nhưng không đi tới Ngự thư phòng. Ngân Châm nhìn ra suy nghĩ trong lòng của nàng, cười cười nói: “Nương nương, không bằng đến hỏi Tống công công Hoàng Thượng sẽ bận việc đến khi nào, sau đó người đến Noãn các đợi một chút đi?”
Tịch Nhan nghĩ nghĩ, liền gật đầu đi về phía Ngự thư phòng.
Quả nhiên ở cửa liền gặp Tống Văn Viễn, Ngân Châm vội hỏi: “Tống công công, Hoàng Thượng còn chưa xong việc sao?”
Tống Văn Viễn lập tức thỉnh an Tịch Nhan, rồi mới nói: “Bẩm nương nương, Tây Càng phái sứ thần đến đây, lúc này Hoàng Thượng đang ở Ngự thư phòng tiếp kiến, e là trong thời gian ngắn sẽ chưa xong việc đâu.”
Tịch Nhan vừa nghe thấy Tây Càng phái sứ thần tới, nhất thời hưng trí trỗi dậy, vẫy vẫy tay với Tống Văn Viễn, thấp giọng nói hai câu. Tống Văn Viễn lập tức mang vẻ mặt khó xử nhìn nàng, Tịch Nhan giả bộ hất mặt lên, nói: “Nếu chẳng may Hoàng Thượng trách tội xuống, một mình ta gánh chịu, ngươi sợ đầu sợ đuôi gì chứ?”
Tống Văn Viễn cơ hồ muốn khóc, những vẫn không thể không làm theo lời Tịch Nhan phân phó.
Một lúc sau, cửa Ngự thư phòng vang lên tiếng động, một tiểu thái giám nâng khay trà vào trong điện, hành lễ xong, bất động thanh sắc thay đổi trà cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng sứ thần Tây Càng ngồi phía dưới, sau đó lui sang đứng một bên.
Thì ra cũng không phải người nào khác, mà chính là Tịch Nhan. Nàng đứng ở một bên, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như không chú ý tới mình, lúc này mới quay đầu nhìn người ngồi ở phía dưới, đó là đại thần Lô Kinh Đào của Tây Càng. Trong lòng nàng nhất thời tò mò không biết Hoa Quân Bảo phái người này đến đây làm gì, liền nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu không biết đang nhìn gì, sau một lát, ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Hoàng đế của quý quốc lo lắng nhiều rồi, lễ vật này trẫm nhận, trẫm sẽ tự mình viết một phong thư hướng Hoàng đế của quý quốc cảm tạ.”
Lô Kinh Đào cũng cười đáp lại: “Tạ Hoàng Thượng. Hai nước Bắc Mạc Tây Càng vốn là quan hệ thông gia, lễ vật qua lại cũng là điều nên làm. Chủ của thần cũng cảm tạ Hoàng Thượng trước kia dâng trọng sính lễ mà thôi.”
Hoa Quân Bảo phái một người như vậy đến đây chỉ là vì tặng lễ vật thôi sao? Tịch Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhịn không được vươn người về phía trước, hướng về phía danh mục quà tặng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thử xem. Ai ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại không sớm không muộn đóng danh mục quà tặng lại, Tịch Nhan không thấy cái gì cả, chỉ nghe hắn nói với Lô Kinh Đào: “Như vậy thì mời Lô đại nhân đi an nghỉ trước, đợi đến buổi tối, trẫm thiết yến tẩy trần cho Lô đại nhân.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Lô Kinh Đào đứng dậy cáo lui.
Trong Ngự thư phòng lúc này chỉ còn lại Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nhìn thấy hắn chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại, thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi lại đây.”
Tịch Nhan hiển nhiên biết hắn đang gọi mình, nhất thời hưng trí nổi lên, liền tiến lên chờ đợi sai phái. Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ chỉ vào trán mình, Tịch Nhan ngầm hiểu, tiến lên giúp hắn nhẹ nhàng ấn hai bên huyệt Thái Dương, nhìn hắn nhắm mắt bày ra bộ dáng thích ý, trong lòng cũng không khỏi vui sướng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Tốt lắm, thủ pháp của Nhan Nhan, quả thật không tồi.”
Tịch Nhan cảm thấy thấy rất mất mặt: “Thì ra từ sớm chàng đã biết là ta!”
Hắn mở mắt ra: “Nếu ngay cả nàng ta không phát hiện được, nàng dám cam đoan sẽ không phát giận với ta sao?”
Hắn thuận thế lôi kéo, Tịch Nhan liền ngồi vào trong lòng hắn, thuận tay liền cầm lấy bảng danh mục quà tặng trước mặt: “Ta xem xem tên quỷ hẹp hòi Hoa Quân Bảo này đưa cho chàng cái gì.”
Không ngờ nàng vừa mới cầm lấy bảng danh mục quà tặng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đoạt lại, không cho nàng xem: “Cái này có gì hay mà xem, Tây Càng có trân phẩm gì, nàng còn không biết sao?”
Tịch Nhan nghiêm trang nghĩ nghĩ, nói: “Biết chứ, trân phẩm tốt nhất Tây Càng ở ngay tại trước mắt chàng đó.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ giương giọng cười ha hả, thuận tay đem bảng danh mục quà tặng để sang một bên, kéo khuôn mặt của nàng xuống, che kín đôi môi của nàng, nhấm nháp thật lâu sau, mới gật đầu khen ngợi nói: “Quả nhiên đáng giá danh xưng là trân phẩm tốt nhất.“
Tịch Nhan xấu hổ đánh hắn một cái, mới nói: “Vừa rồi Ngự y đã xem mạch cho ta.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, cầm tay nàng: “Ta đã biết.”
Tịch Nhan nhất thời lại nổi giận: “Chàng lại biết rồi sao? Có thể không cần cái gì cũng đều biết trước so với ta hay không?”
“Được rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói, “Ta làm bộ mình không biết, nàng nói cho ta biết một lần đi?”
Tịch Nhan nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng sắp làm cha rồi!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức liền mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sự kinh hỉ, nhìn nàng: “Thật sự sao?”
Vừa si lại vừa ngốc. Tịch Nhan nhịn không được vùi mặt vào gáy hắn cười lớn tiếng, phối hợp gật đầu: “Thật sự, ta lừa chàng làm gì chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ấn một nụ hôn lên trán nàng, rồi nói: “Lần này, tên của đứa nhỏ sẽ do nàng suy nghĩ.”
Tịch Nhan hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ lúc trước hắn đã nói tên của Nhật Hi sẽ do nàng suy nghĩ, khi nàng muốn gọi đứa nhỏ là Bất Khí hắn lại không chịu, kết quả là tên của đứa bé lại do hắn đặt. Vì thế nàng liền đáp ứng lần này sẽ do nàng nghĩ tên.
Náo loạn như vậy, Tịch Nhan liền quên sạch sành sanh chuyện Tây Càng phái người đến tặng lễ vật, cho đến hai tháng sau, nàng mới ngẫu nhiên biết được thứ mà Hoa Quân Bảo phái người đưa tới đến tột cùng là gì, lúc ấy liền tức giận đến nỗi muốn trở lại Tây Càng, hỏa thiêu toàn bộ hoàng cung của Hoa Quân Bảo.
Nghe vậy, Dung phi cùng Đạm Tuyết ngồi ở bên cạnh đồng loạt nở nụ cười, chúc mừng nàng.
Trong lòng Tịch Nhan tràn đầy niềm vui, nhưng cũng cũng không kinh ngạc bao nhiêu, bởi vì nếu Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói muốn thêm một đứa con, thì tự nhiên với thủ đoạn của hắn nhất định có thể đạt được mục đích, cho nên đứa bé này, từ sớm Tịch Nhan cũng đã đoán trước được.
Dung phi vui mừng vô cùng, nhất thời lại trở nên thương cảm: “Đáng tiếc tiên đế không nhìn thấy hài tử của Hoàng đế cùng lão Cửu, nếu không, không biết người sẽ vui mừng như thế nào đâu.”
Tịch Nhan thấy thế, vội nói: “Nương nương nói sai rồi, phụ hoàng ở trên trời nhất định sẽ nhìn thấy được.”
Nghe vậy, Dung phi vội gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là ta nói sai rồi. Người già rồi, luôn dễ dàng thương xuân thu buồn như thế.”
Tịch Nhan ở trong cung của bà ngồi một lát mới đứng dậy cáo từ. Nàng dẫn theo Ngân Châm ra khỏi điện, nhưng không đi tới Ngự thư phòng. Ngân Châm nhìn ra suy nghĩ trong lòng của nàng, cười cười nói: “Nương nương, không bằng đến hỏi Tống công công Hoàng Thượng sẽ bận việc đến khi nào, sau đó người đến Noãn các đợi một chút đi?”
Tịch Nhan nghĩ nghĩ, liền gật đầu đi về phía Ngự thư phòng.
Quả nhiên ở cửa liền gặp Tống Văn Viễn, Ngân Châm vội hỏi: “Tống công công, Hoàng Thượng còn chưa xong việc sao?”
Tống Văn Viễn lập tức thỉnh an Tịch Nhan, rồi mới nói: “Bẩm nương nương, Tây Càng phái sứ thần đến đây, lúc này Hoàng Thượng đang ở Ngự thư phòng tiếp kiến, e là trong thời gian ngắn sẽ chưa xong việc đâu.”
Tịch Nhan vừa nghe thấy Tây Càng phái sứ thần tới, nhất thời hưng trí trỗi dậy, vẫy vẫy tay với Tống Văn Viễn, thấp giọng nói hai câu. Tống Văn Viễn lập tức mang vẻ mặt khó xử nhìn nàng, Tịch Nhan giả bộ hất mặt lên, nói: “Nếu chẳng may Hoàng Thượng trách tội xuống, một mình ta gánh chịu, ngươi sợ đầu sợ đuôi gì chứ?”
Tống Văn Viễn cơ hồ muốn khóc, những vẫn không thể không làm theo lời Tịch Nhan phân phó.
Một lúc sau, cửa Ngự thư phòng vang lên tiếng động, một tiểu thái giám nâng khay trà vào trong điện, hành lễ xong, bất động thanh sắc thay đổi trà cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng sứ thần Tây Càng ngồi phía dưới, sau đó lui sang đứng một bên.
Thì ra cũng không phải người nào khác, mà chính là Tịch Nhan. Nàng đứng ở một bên, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như không chú ý tới mình, lúc này mới quay đầu nhìn người ngồi ở phía dưới, đó là đại thần Lô Kinh Đào của Tây Càng. Trong lòng nàng nhất thời tò mò không biết Hoa Quân Bảo phái người này đến đây làm gì, liền nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu không biết đang nhìn gì, sau một lát, ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Hoàng đế của quý quốc lo lắng nhiều rồi, lễ vật này trẫm nhận, trẫm sẽ tự mình viết một phong thư hướng Hoàng đế của quý quốc cảm tạ.”
Lô Kinh Đào cũng cười đáp lại: “Tạ Hoàng Thượng. Hai nước Bắc Mạc Tây Càng vốn là quan hệ thông gia, lễ vật qua lại cũng là điều nên làm. Chủ của thần cũng cảm tạ Hoàng Thượng trước kia dâng trọng sính lễ mà thôi.”
Hoa Quân Bảo phái một người như vậy đến đây chỉ là vì tặng lễ vật thôi sao? Tịch Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhịn không được vươn người về phía trước, hướng về phía danh mục quà tặng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thử xem. Ai ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại không sớm không muộn đóng danh mục quà tặng lại, Tịch Nhan không thấy cái gì cả, chỉ nghe hắn nói với Lô Kinh Đào: “Như vậy thì mời Lô đại nhân đi an nghỉ trước, đợi đến buổi tối, trẫm thiết yến tẩy trần cho Lô đại nhân.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Lô Kinh Đào đứng dậy cáo lui.
Trong Ngự thư phòng lúc này chỉ còn lại Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nhìn thấy hắn chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại, thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi lại đây.”
Tịch Nhan hiển nhiên biết hắn đang gọi mình, nhất thời hưng trí nổi lên, liền tiến lên chờ đợi sai phái. Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ chỉ vào trán mình, Tịch Nhan ngầm hiểu, tiến lên giúp hắn nhẹ nhàng ấn hai bên huyệt Thái Dương, nhìn hắn nhắm mắt bày ra bộ dáng thích ý, trong lòng cũng không khỏi vui sướng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Tốt lắm, thủ pháp của Nhan Nhan, quả thật không tồi.”
Tịch Nhan cảm thấy thấy rất mất mặt: “Thì ra từ sớm chàng đã biết là ta!”
Hắn mở mắt ra: “Nếu ngay cả nàng ta không phát hiện được, nàng dám cam đoan sẽ không phát giận với ta sao?”
Hắn thuận thế lôi kéo, Tịch Nhan liền ngồi vào trong lòng hắn, thuận tay liền cầm lấy bảng danh mục quà tặng trước mặt: “Ta xem xem tên quỷ hẹp hòi Hoa Quân Bảo này đưa cho chàng cái gì.”
Không ngờ nàng vừa mới cầm lấy bảng danh mục quà tặng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đoạt lại, không cho nàng xem: “Cái này có gì hay mà xem, Tây Càng có trân phẩm gì, nàng còn không biết sao?”
Tịch Nhan nghiêm trang nghĩ nghĩ, nói: “Biết chứ, trân phẩm tốt nhất Tây Càng ở ngay tại trước mắt chàng đó.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ giương giọng cười ha hả, thuận tay đem bảng danh mục quà tặng để sang một bên, kéo khuôn mặt của nàng xuống, che kín đôi môi của nàng, nhấm nháp thật lâu sau, mới gật đầu khen ngợi nói: “Quả nhiên đáng giá danh xưng là trân phẩm tốt nhất.“
Tịch Nhan xấu hổ đánh hắn một cái, mới nói: “Vừa rồi Ngự y đã xem mạch cho ta.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, cầm tay nàng: “Ta đã biết.”
Tịch Nhan nhất thời lại nổi giận: “Chàng lại biết rồi sao? Có thể không cần cái gì cũng đều biết trước so với ta hay không?”
“Được rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói, “Ta làm bộ mình không biết, nàng nói cho ta biết một lần đi?”
Tịch Nhan nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng sắp làm cha rồi!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức liền mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sự kinh hỉ, nhìn nàng: “Thật sự sao?”
Vừa si lại vừa ngốc. Tịch Nhan nhịn không được vùi mặt vào gáy hắn cười lớn tiếng, phối hợp gật đầu: “Thật sự, ta lừa chàng làm gì chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ấn một nụ hôn lên trán nàng, rồi nói: “Lần này, tên của đứa nhỏ sẽ do nàng suy nghĩ.”
Tịch Nhan hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ lúc trước hắn đã nói tên của Nhật Hi sẽ do nàng suy nghĩ, khi nàng muốn gọi đứa nhỏ là Bất Khí hắn lại không chịu, kết quả là tên của đứa bé lại do hắn đặt. Vì thế nàng liền đáp ứng lần này sẽ do nàng nghĩ tên.
Náo loạn như vậy, Tịch Nhan liền quên sạch sành sanh chuyện Tây Càng phái người đến tặng lễ vật, cho đến hai tháng sau, nàng mới ngẫu nhiên biết được thứ mà Hoa Quân Bảo phái người đưa tới đến tột cùng là gì, lúc ấy liền tức giận đến nỗi muốn trở lại Tây Càng, hỏa thiêu toàn bộ hoàng cung của Hoa Quân Bảo.
/484
|