Trong tay anh là chiếc nhẫn kim cương sáng lóng lánh, cộng thêm nước mắt trong mắt cô, lúc Tư Đồ nhìn sang, cảm thấy ánh sáng kia thật chói mắt.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Cô đang khóc, thế nhưng anh lại đang cười: "Ai nói anh là đặc biệt chạy tới Newyork chỉ vì muốn đánh người? Anh là đi làm chiếc nhẫn này, thuận tiện đi đánh người, được chứ?"
Tư Đồ bị anh chọc không nhịn được cười rộ lên, giờ phút này Thời Chung lại đổi một bộ mặt ân cần chăm sóc như trước đây, nắm tay của cô, động tác êm ái nhưng không để cho người khác cự tuyệt, thay cô đeo chiếc nhẫn vào.
Tư Đồ nhìn chiếc nhẫn đang từ từ đeo vào ngón áp út của mình, không nhịn được ngước mắt nhìn anh, khóc nói: "Rộng rồi. . . . . ."
Nhiều năm sau đó, lúc Tư Đồ nhớ lại một màn này, chỉ có thể cảm thán bản thân thật sự là vừa khóc vừa cười như kẻ điên, mất hết cả mặt mũi rồi. Tiếp xúc với người kia mấy năm, rõ ràng cô đã tu luyện đến trình độ chuyện gì cũng không thể đánh sụp được cô, nhưng ngay lúc đó, thế nhưng lại bởi vì độ rộng của chiếc nhẫn này mà khóc thành như vậy. Khóc đến độ Thời Chung cũng luống cuống tay chân, vội vàng như ôm chặt cô dỗ dành như dỗ con nít, vuốt tóc của cô an ủi: "Lúc trước vốn rất vừa, Chỉ là gần đây em hơi gầy. Chờ một thời gian ngắn khi anh dưỡng em mập một chút, sẽ vừa vặn rồi."
An ủi quả thật hiệu quả, cũng không phải anh nghĩ muốn làm cái gì đó để cô cười lên —— đột nhiên Tư Đồ ngẩng đầu lên, đúng là không có chảy nước mắt nữa, cũng không phải bị lời nói của anh làm cho cảm động, mà là một đôi đôi mắt đẫm lệ đặc biệt trịnh trọng nhìn anh, trong giọng nói còn kèm theo nghẹn ngào: "Em còn phải mặc áo cưới, sao có thể mập được?"
. . . ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n . . . Quả nhiên điểm chú ý của hụ nữ và đàn ồn không giống nhau.
Bộ dạng ngây thơ này nhiều năm nay Thời Chung mới được nên trong lòng như có mật chảy qua, hai tay anh nâng mặt của cô lên, thay cô lau đi nước mắt trên mặt: "Được được được, tất cả theo ý em."
Tư Đồ hít mũi một cái, dùng sức gật đầu một cái. Bày tỏ hài lòng đối với đáp án này.
Anh rốt cuộc có thể, không có trở ngại gì mà nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, êm ái hỏi cô: "Vậy bây giờ anh có thể hôn cô dâu của anh rồi sao?"
Hiện tại chỉ là cầu hôn thành công, mà có thể xưng thành. . . . . . cô dâu của anh rồi sao? Nhưng hiện tại cái từ "cô dâu" này từ miệng anh phát ra sao lại ngọt ngào như thế, cho nên. . . . . . Tư Đồ ngầm cho phép nhắm hai mắt lại.
Thời Chung cười một tiếng, từ từ cúi xống, anh nhớ nhung đôi môi này đã lâu.
Trong chính sảnh không tiếng động, phòng khách cách một bức tường lại đầy âm thanh và rất huyên náo. Khu giải trí, bọn nhỏ vẫn còn chơi được cực kỳ vui vẻ, bên kia, tụ họp thành một nhóm nhỏ Đại Nhân đã bắt đầu thoải mái tán gẫu.
Có người oán trách: "Lớp trưởng, cô cũng quá không hiền hậu đi, chuyện cầu hôn này lại không nói trước cho chúng tôi biết!"
Lớp trưởng vui vẻ nói: "Ai nha, điều này cũng không thể trách tôi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tôi sợ các ngươi không cẩn thận nói nói lộ ra, không có bất ngờ, cho nên trừ tôi, lớp phó, Lâm Giai Kỳ cũng biết."
Có người vui vẻ: "Nếu lần này toàn bộ chi phí đều do Thời Chung trả, vậy lúc trước tôi cạnh tranh cũng không cần nữa? Có thể trả lại cho tôi chứ?"
Có người hối tiếc: "Ai, sớm biết đấu thầu không dùng tiền, ta cũng vậy đấu thầu."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.
Những người còn lại nội tâm bát quái chi hỏa hừng hực dấy lên: "Các ngươi nói, Thời Chung cùng cái lỗ tai lớn cùng nhau khi nào? Sao trước nay không hề nghe nói gì? Lễ mừng năm mới lần trước, tớ không nhìn ra giữa hai người bọn họ có cái gì mờ ám, sao chỉ mới có bài thàng, tình hình đã diễn biến đến cầu hôn rồi?"
Nếu nhắc tới họp mặt bạn học lần trước, thật sự có người không nhịn được cố gắng nghĩ lại, tỉ mỉ suy nghĩ, rốt cuộc ý tưởng lóe lên: "Ồ! Tớ nhớ ra rồi, lần trước tớ nhìn thấy Tư Đồ cùng Thời Chung, một trước một sau từ một phòng rửa tay đi ra, lúc còn tưởng rằng bởi vì mình uống nhiều nên nhìn lầm."
Một câu kích thích ngàn tầng sóng, nhất thời có người hâm mộ, có người kinh ngạc, có người không tin, có người vội vàng tới gần phía trước tiếp tục truy vấn chi tiết "sự kiện nhà vệ sinh", , duy chỉ có bạn học Trình không nói một lời, vả mặt lại giận, lớp trưởng từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo quan tâm, "Cậu cũng đừng xuống thất vọng, cậu ngẫm lại xem, không phải cậu tiết kiện được ba vạn rưỡi sao, cũng coi như chuyện đáng giá vui vẻ, không phải sao?"
Bạn học Trình vốn là nắm quyền ngồi ở góc, giống như là nghĩ thật lâu rốt cuộc như ngộ ra được điều gì, đột nhiên không kềm được vỗ bàn: "Lúc đi học ta liền đoán được giữa hai người này nhất định là có cái gì!"
Mọi người bày tỏ không tin: "Không thể nào? Không phải họp mặt bạn học, là lúc đi học đã léng phéng rồi hả ? Vậy biện pháp anh giũ bí mật cũng thật tốt."
Bỗng chốc bạn học Trình ngồi xuống, bộ dạng vô cùng đau đớn lầm bầm lầu bầu: "Nhất định là như vậy, không sai, bằng không anh ta cũng sẽ không đem tôi nhấn nước vào. . . . . ."
Người tham gia náo nhiệt thấy anh nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, bày tỏ xin lắng tai nghe: "Cằn nhằn những thứ gì đây? Nói ra để cho chúng ta nghe một chút thôi!"
Bạn học Trình bị hỏi như vậy, nhất thời nghẹn đỏ mặt, chết sống không chịu mở miệng.
Bạn học Trình lựa chọn lặng im không nói, không có nghĩa là những người khác cũng ngừng công kích, vẫn thảo luận như cũ: "Cái lỗ tai lớn hôm nay còn dẫn theo bạn nam tới, ta còn tưởng rằng đàn ông kia cùng cái lỗ tai lớn mới là một đôi."
Quả nhiên không chỉ một người thấy Tư Đồ mang bạn trai tới: "Có phải dáng người rất cao, mặc thân tây trang đen đặc biệt đẹp trai đó hay không?"
"Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, "Sớm biết không phải là người đàn ồn của lỗ tai lớn, tớ đã đi xin số điện thoại rồi, aizz!"
Hành vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si nhỏ giọng dùm một chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng ta sắc mặt coi thường." Nói xong không quên cảnh giác quét mắt một vòng khu bên kia, trong đám con nít kia xuất hiện duy nhất bóng dáng anh ấy
"Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, "Sớm biết không phải là người đàn ồn của lỗ tai lớn, tớ đã đi xin số điện thoại rồi, aizz!"
Hành vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si nhỏ giọng dùm một chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng ta sắc mặt coi thường." Nói xong không quên cảnh giác quét mắt một vòng khu bên kia, trong đám con nít kia xuất hiện duy nhất bóng dáng anh ấy —diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn—
Khi Thịnh Gia Ngôn tiến vào phòng khách nhỏ liền lựa chọn ngồi ở khu giải trí, cũng đã biểu minh thái độ mình là người ngoài. Nhưng dù cho như thế, vẫn có các loại âm thanh anh muốn nghe, không muốn nghe truyền vào trong lỗ tai của anh.
Dĩ nhiên, không chỉ có anh có thể nghe những nghị luận kia rối rít, Tầm Tầm vốn là đang chơi rất vui vẻ cũng chạy đến bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, lo lắng hỏi: " Chú chân dài cầu hôn với Tư Đồ rồi sao?"
Thịnh Gia Ngôn có chút khốn đốn khó khăn cười, gật đầu một cái.
Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên, cầm món đồ chơi trên tay "Pằng" liền ném sang một bên, dùng cả hai tay cố gắng đem Thịnh Gia Ngôn từ trên ghế nệm hơi kéo lên: "Con muốn đi xem, con muốn đi xem!"
Thịnh Gia Ngôn lôi kéo trở lại, dễ dàng đem tên tiểu tử này cũng kéo ngồi trên ghế nệm hơi: "Lúc này tốt nhất chúng ta không nên đi quấy rầy."
Tầm Tầm nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, giống như là đồng ý lời Thịnh Gia Ngôn vừa nói, cũng không còn muốn Thịnh Gia Ngôn dẫn cậu đi xem nữa, chỉ là ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, cách nửa phút liền không nhịn được hỏi: "Vậy lúc nào thì bọn họ mới có thể thành hôn?"
Thịnh Gia Ngôn nghe tự mình dùng một loại âm thanh có chút không rõ ràng hồi đáp: "Cũng. . . . . . nhanh thôi."
Tầm Tầm lại hoàn toàn không cảm thấy nhanh, cúi đầu liếc mắt nhìn chân nhỏ của mình: "Chậm quá, cầu hôn cần lâu như vậy sao?"
". . . . . ."
Không được đáp lại Tầm Tầm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Thịnh Gia Ngôn liếc tròng mắt ngước đầu tựa vào trên nệm sau lưng, không khỏi sửng sốt: " Chú Gia Ngôn? Chú ngủ rồi sao?"
"Không có."diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
"Vậy sao chú lại nhắm mắt lại?" Vẻ mặt còn có mệt mỏi.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười, tạm thời không có trả lời. Nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, để tránh nước mắt sẽ không khống chế được chảy xuống, đợi đến xác nhận đã khống chế được tất cả nước mắt, Thịnh Gia Ngôn mới một lần nữa từ từ mở mắt, trong mắt không có một tia cảm xúc nói với Tầm Tầm: "Chủ chỉ có chút mệt mỏi thôi, nhưng mà bây giờ đã không mệt rồi." (Sandy: tội anh quá, nhưng thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chứ biết sao giờ, cố lên anh ơi).
Tiếng Thịnh Gia Ngôn nói vừa ngừng một giây kế tiếp, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài kéo ra. Dần dần, tất cả mọi người trong phòng ăn ý thu một tiếng, toànb bộ an tĩnh, tất cả ánh mắt cũng nhìn về phía cửa.
Một đôi tình nhân cứ như vậy đi vào.
Nụ cười trên mặt Tư Đồ so với chiếc nhẫn kim cương trên tay cô còn phải sáng rỡ hơn, Thời Chung bên cạnh lại trầm mặc nắm chặt tay của cô, tình cảnh này cho thấy, kết quả cầu hôn dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, lớp trưởng nhận ra đầu tiên, vội vàng vỗ tay. Ngay sau đó kéo mọi người, đều đem chúc phúc tan ra trong tiếng vỗ tay.
Tầm Tầm liền từ chỗ ngồi đứng lên, bóng dáng nho nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn tận dụng mọi thứ, xuyên qua một dãy cản đường, vui sướng chạy tới bên cạnh Thời Chung.
Thời Chung sờ sờ đầu Tầm Tầm, Tầm Tầm mượn cơ hội lập tức liền chạy đến trên người Thời Chung, vững vàng ôm lấy cổ Thời Chung: "Ba!" (Sandy:Tưf Đồ có đứa con rất xứng đáng, biết nắm bắt thời cơ ghê luôn) diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn.
Tầm Tầm chờ ngày này rất cực khổ, hôm nay kêu to một tiếng, rất ngọt ngào, đầu tiên Tư Đồ sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện ngẩng lên con mắt nhìn Thời Chung, anh lại giống như hớn hở đón nhận cái chức vị này, cười vui vẻ ôm Tầm Tầm trong tay, đồng thời cũng nắm thật chặt cái tay kia cô.
Tư Đồ cảm nhận được nhiệt độ và sự trấn định từ lòng bàn tay anh truyền tới, trong thoáng chốc đột nhiên hiểu, thì ra đây chính là "Nắm tay nhau mà chết".
Thật ra thì Tư Đồ cũng vượt qua một chút kiểu cách chữ viết, cái gì "Cả đời anh khát vọng vất giấu em, sắp đặt thích đáng, cẩn thận bảo giữ. Không để em lo, không để em khổ, để em có thể tựa vào."
Nhưng viết như thế, cũng không dám mơ giấc mơ như thế, đều nói "Thế nhưng người người đều biết, vãn luôn biết, anh sẽ không bao giờ đến."
Nhưng hôm nay, người đàn ông bên cạnh Tư Đồ lại làm cô có được điều đó, kết cục của cô, chắc là bên cạnh người đàn ông này. . . . . .
Tư Đồ không nhịn được cười yếu ớt, nắm tay Thời Chung.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn.
Mọi người vỗ tay hăng say đến phồng, hôm nay lại tất cả đều đã bị sợ đến không có thanh:
Không có không có không có. . . . . . Không nghe lầm chứ?
Con con . . . . . . Con trai đều đã có?
Mọi người đều dùng trầm mặc bày tỏ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Cô đang khóc, thế nhưng anh lại đang cười: "Ai nói anh là đặc biệt chạy tới Newyork chỉ vì muốn đánh người? Anh là đi làm chiếc nhẫn này, thuận tiện đi đánh người, được chứ?"
Tư Đồ bị anh chọc không nhịn được cười rộ lên, giờ phút này Thời Chung lại đổi một bộ mặt ân cần chăm sóc như trước đây, nắm tay của cô, động tác êm ái nhưng không để cho người khác cự tuyệt, thay cô đeo chiếc nhẫn vào.
Tư Đồ nhìn chiếc nhẫn đang từ từ đeo vào ngón áp út của mình, không nhịn được ngước mắt nhìn anh, khóc nói: "Rộng rồi. . . . . ."
Nhiều năm sau đó, lúc Tư Đồ nhớ lại một màn này, chỉ có thể cảm thán bản thân thật sự là vừa khóc vừa cười như kẻ điên, mất hết cả mặt mũi rồi. Tiếp xúc với người kia mấy năm, rõ ràng cô đã tu luyện đến trình độ chuyện gì cũng không thể đánh sụp được cô, nhưng ngay lúc đó, thế nhưng lại bởi vì độ rộng của chiếc nhẫn này mà khóc thành như vậy. Khóc đến độ Thời Chung cũng luống cuống tay chân, vội vàng như ôm chặt cô dỗ dành như dỗ con nít, vuốt tóc của cô an ủi: "Lúc trước vốn rất vừa, Chỉ là gần đây em hơi gầy. Chờ một thời gian ngắn khi anh dưỡng em mập một chút, sẽ vừa vặn rồi."
An ủi quả thật hiệu quả, cũng không phải anh nghĩ muốn làm cái gì đó để cô cười lên —— đột nhiên Tư Đồ ngẩng đầu lên, đúng là không có chảy nước mắt nữa, cũng không phải bị lời nói của anh làm cho cảm động, mà là một đôi đôi mắt đẫm lệ đặc biệt trịnh trọng nhìn anh, trong giọng nói còn kèm theo nghẹn ngào: "Em còn phải mặc áo cưới, sao có thể mập được?"
. . . ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n . . . Quả nhiên điểm chú ý của hụ nữ và đàn ồn không giống nhau.
Bộ dạng ngây thơ này nhiều năm nay Thời Chung mới được nên trong lòng như có mật chảy qua, hai tay anh nâng mặt của cô lên, thay cô lau đi nước mắt trên mặt: "Được được được, tất cả theo ý em."
Tư Đồ hít mũi một cái, dùng sức gật đầu một cái. Bày tỏ hài lòng đối với đáp án này.
Anh rốt cuộc có thể, không có trở ngại gì mà nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, êm ái hỏi cô: "Vậy bây giờ anh có thể hôn cô dâu của anh rồi sao?"
Hiện tại chỉ là cầu hôn thành công, mà có thể xưng thành. . . . . . cô dâu của anh rồi sao? Nhưng hiện tại cái từ "cô dâu" này từ miệng anh phát ra sao lại ngọt ngào như thế, cho nên. . . . . . Tư Đồ ngầm cho phép nhắm hai mắt lại.
Thời Chung cười một tiếng, từ từ cúi xống, anh nhớ nhung đôi môi này đã lâu.
Trong chính sảnh không tiếng động, phòng khách cách một bức tường lại đầy âm thanh và rất huyên náo. Khu giải trí, bọn nhỏ vẫn còn chơi được cực kỳ vui vẻ, bên kia, tụ họp thành một nhóm nhỏ Đại Nhân đã bắt đầu thoải mái tán gẫu.
Có người oán trách: "Lớp trưởng, cô cũng quá không hiền hậu đi, chuyện cầu hôn này lại không nói trước cho chúng tôi biết!"
Lớp trưởng vui vẻ nói: "Ai nha, điều này cũng không thể trách tôi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tôi sợ các ngươi không cẩn thận nói nói lộ ra, không có bất ngờ, cho nên trừ tôi, lớp phó, Lâm Giai Kỳ cũng biết."
Có người vui vẻ: "Nếu lần này toàn bộ chi phí đều do Thời Chung trả, vậy lúc trước tôi cạnh tranh cũng không cần nữa? Có thể trả lại cho tôi chứ?"
Có người hối tiếc: "Ai, sớm biết đấu thầu không dùng tiền, ta cũng vậy đấu thầu."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.
Những người còn lại nội tâm bát quái chi hỏa hừng hực dấy lên: "Các ngươi nói, Thời Chung cùng cái lỗ tai lớn cùng nhau khi nào? Sao trước nay không hề nghe nói gì? Lễ mừng năm mới lần trước, tớ không nhìn ra giữa hai người bọn họ có cái gì mờ ám, sao chỉ mới có bài thàng, tình hình đã diễn biến đến cầu hôn rồi?"
Nếu nhắc tới họp mặt bạn học lần trước, thật sự có người không nhịn được cố gắng nghĩ lại, tỉ mỉ suy nghĩ, rốt cuộc ý tưởng lóe lên: "Ồ! Tớ nhớ ra rồi, lần trước tớ nhìn thấy Tư Đồ cùng Thời Chung, một trước một sau từ một phòng rửa tay đi ra, lúc còn tưởng rằng bởi vì mình uống nhiều nên nhìn lầm."
Một câu kích thích ngàn tầng sóng, nhất thời có người hâm mộ, có người kinh ngạc, có người không tin, có người vội vàng tới gần phía trước tiếp tục truy vấn chi tiết "sự kiện nhà vệ sinh", , duy chỉ có bạn học Trình không nói một lời, vả mặt lại giận, lớp trưởng từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo quan tâm, "Cậu cũng đừng xuống thất vọng, cậu ngẫm lại xem, không phải cậu tiết kiện được ba vạn rưỡi sao, cũng coi như chuyện đáng giá vui vẻ, không phải sao?"
Bạn học Trình vốn là nắm quyền ngồi ở góc, giống như là nghĩ thật lâu rốt cuộc như ngộ ra được điều gì, đột nhiên không kềm được vỗ bàn: "Lúc đi học ta liền đoán được giữa hai người này nhất định là có cái gì!"
Mọi người bày tỏ không tin: "Không thể nào? Không phải họp mặt bạn học, là lúc đi học đã léng phéng rồi hả ? Vậy biện pháp anh giũ bí mật cũng thật tốt."
Bỗng chốc bạn học Trình ngồi xuống, bộ dạng vô cùng đau đớn lầm bầm lầu bầu: "Nhất định là như vậy, không sai, bằng không anh ta cũng sẽ không đem tôi nhấn nước vào. . . . . ."
Người tham gia náo nhiệt thấy anh nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, bày tỏ xin lắng tai nghe: "Cằn nhằn những thứ gì đây? Nói ra để cho chúng ta nghe một chút thôi!"
Bạn học Trình bị hỏi như vậy, nhất thời nghẹn đỏ mặt, chết sống không chịu mở miệng.
Bạn học Trình lựa chọn lặng im không nói, không có nghĩa là những người khác cũng ngừng công kích, vẫn thảo luận như cũ: "Cái lỗ tai lớn hôm nay còn dẫn theo bạn nam tới, ta còn tưởng rằng đàn ông kia cùng cái lỗ tai lớn mới là một đôi."
Quả nhiên không chỉ một người thấy Tư Đồ mang bạn trai tới: "Có phải dáng người rất cao, mặc thân tây trang đen đặc biệt đẹp trai đó hay không?"
"Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, "Sớm biết không phải là người đàn ồn của lỗ tai lớn, tớ đã đi xin số điện thoại rồi, aizz!"
Hành vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si nhỏ giọng dùm một chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng ta sắc mặt coi thường." Nói xong không quên cảnh giác quét mắt một vòng khu bên kia, trong đám con nít kia xuất hiện duy nhất bóng dáng anh ấy
"Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, "Sớm biết không phải là người đàn ồn của lỗ tai lớn, tớ đã đi xin số điện thoại rồi, aizz!"
Hành vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si nhỏ giọng dùm một chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng ta sắc mặt coi thường." Nói xong không quên cảnh giác quét mắt một vòng khu bên kia, trong đám con nít kia xuất hiện duy nhất bóng dáng anh ấy —diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn—
Khi Thịnh Gia Ngôn tiến vào phòng khách nhỏ liền lựa chọn ngồi ở khu giải trí, cũng đã biểu minh thái độ mình là người ngoài. Nhưng dù cho như thế, vẫn có các loại âm thanh anh muốn nghe, không muốn nghe truyền vào trong lỗ tai của anh.
Dĩ nhiên, không chỉ có anh có thể nghe những nghị luận kia rối rít, Tầm Tầm vốn là đang chơi rất vui vẻ cũng chạy đến bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, lo lắng hỏi: " Chú chân dài cầu hôn với Tư Đồ rồi sao?"
Thịnh Gia Ngôn có chút khốn đốn khó khăn cười, gật đầu một cái.
Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên, cầm món đồ chơi trên tay "Pằng" liền ném sang một bên, dùng cả hai tay cố gắng đem Thịnh Gia Ngôn từ trên ghế nệm hơi kéo lên: "Con muốn đi xem, con muốn đi xem!"
Thịnh Gia Ngôn lôi kéo trở lại, dễ dàng đem tên tiểu tử này cũng kéo ngồi trên ghế nệm hơi: "Lúc này tốt nhất chúng ta không nên đi quấy rầy."
Tầm Tầm nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, giống như là đồng ý lời Thịnh Gia Ngôn vừa nói, cũng không còn muốn Thịnh Gia Ngôn dẫn cậu đi xem nữa, chỉ là ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, cách nửa phút liền không nhịn được hỏi: "Vậy lúc nào thì bọn họ mới có thể thành hôn?"
Thịnh Gia Ngôn nghe tự mình dùng một loại âm thanh có chút không rõ ràng hồi đáp: "Cũng. . . . . . nhanh thôi."
Tầm Tầm lại hoàn toàn không cảm thấy nhanh, cúi đầu liếc mắt nhìn chân nhỏ của mình: "Chậm quá, cầu hôn cần lâu như vậy sao?"
". . . . . ."
Không được đáp lại Tầm Tầm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Thịnh Gia Ngôn liếc tròng mắt ngước đầu tựa vào trên nệm sau lưng, không khỏi sửng sốt: " Chú Gia Ngôn? Chú ngủ rồi sao?"
"Không có."diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
"Vậy sao chú lại nhắm mắt lại?" Vẻ mặt còn có mệt mỏi.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười, tạm thời không có trả lời. Nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, để tránh nước mắt sẽ không khống chế được chảy xuống, đợi đến xác nhận đã khống chế được tất cả nước mắt, Thịnh Gia Ngôn mới một lần nữa từ từ mở mắt, trong mắt không có một tia cảm xúc nói với Tầm Tầm: "Chủ chỉ có chút mệt mỏi thôi, nhưng mà bây giờ đã không mệt rồi." (Sandy: tội anh quá, nhưng thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chứ biết sao giờ, cố lên anh ơi).
Tiếng Thịnh Gia Ngôn nói vừa ngừng một giây kế tiếp, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài kéo ra. Dần dần, tất cả mọi người trong phòng ăn ý thu một tiếng, toànb bộ an tĩnh, tất cả ánh mắt cũng nhìn về phía cửa.
Một đôi tình nhân cứ như vậy đi vào.
Nụ cười trên mặt Tư Đồ so với chiếc nhẫn kim cương trên tay cô còn phải sáng rỡ hơn, Thời Chung bên cạnh lại trầm mặc nắm chặt tay của cô, tình cảnh này cho thấy, kết quả cầu hôn dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, lớp trưởng nhận ra đầu tiên, vội vàng vỗ tay. Ngay sau đó kéo mọi người, đều đem chúc phúc tan ra trong tiếng vỗ tay.
Tầm Tầm liền từ chỗ ngồi đứng lên, bóng dáng nho nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn tận dụng mọi thứ, xuyên qua một dãy cản đường, vui sướng chạy tới bên cạnh Thời Chung.
Thời Chung sờ sờ đầu Tầm Tầm, Tầm Tầm mượn cơ hội lập tức liền chạy đến trên người Thời Chung, vững vàng ôm lấy cổ Thời Chung: "Ba!" (Sandy:Tưf Đồ có đứa con rất xứng đáng, biết nắm bắt thời cơ ghê luôn) diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn.
Tầm Tầm chờ ngày này rất cực khổ, hôm nay kêu to một tiếng, rất ngọt ngào, đầu tiên Tư Đồ sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện ngẩng lên con mắt nhìn Thời Chung, anh lại giống như hớn hở đón nhận cái chức vị này, cười vui vẻ ôm Tầm Tầm trong tay, đồng thời cũng nắm thật chặt cái tay kia cô.
Tư Đồ cảm nhận được nhiệt độ và sự trấn định từ lòng bàn tay anh truyền tới, trong thoáng chốc đột nhiên hiểu, thì ra đây chính là "Nắm tay nhau mà chết".
Thật ra thì Tư Đồ cũng vượt qua một chút kiểu cách chữ viết, cái gì "Cả đời anh khát vọng vất giấu em, sắp đặt thích đáng, cẩn thận bảo giữ. Không để em lo, không để em khổ, để em có thể tựa vào."
Nhưng viết như thế, cũng không dám mơ giấc mơ như thế, đều nói "Thế nhưng người người đều biết, vãn luôn biết, anh sẽ không bao giờ đến."
Nhưng hôm nay, người đàn ông bên cạnh Tư Đồ lại làm cô có được điều đó, kết cục của cô, chắc là bên cạnh người đàn ông này. . . . . .
Tư Đồ không nhịn được cười yếu ớt, nắm tay Thời Chung.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn.
Mọi người vỗ tay hăng say đến phồng, hôm nay lại tất cả đều đã bị sợ đến không có thanh:
Không có không có không có. . . . . . Không nghe lầm chứ?
Con con . . . . . . Con trai đều đã có?
Mọi người đều dùng trầm mặc bày tỏ khiếp sợ không gì sánh nổi.
/85
|