Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Chương 3: Bí mật kinh thiên động địa

/97


Cô gái vòng quanh Na Lan Đức Duật vài vòng mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, thế là ngồi phịch phát xuống đất, "Việc chưa xảy ra có nói cũng vô ích, bọn họ nhất định không tin, việc đã xảy ra rồi nói ra thì cũng... vô duyên... Uhm, tìm một chuyện gì chỉ ít người biết xem chừng khó quá." Ngẩng đầu nhìn sang phía Dận Chân, khuôn mặt vị 'vương gia' này hiện rõ vẻ nôn nóng nhưng tự tin, "Đắc ý ghê nhỉ nhưng còn lâu tôi mới chịu thua!" Ánh mắt lại ngó qua mấy vị A Ca khác đứng bên cạnh, "Y phục của mấy tay này chẳng khác Dận Chân là mấy, hẳn cũng phải là A Ca chứ không kém đâu được... Ai... Đợi đã..." Như chợt nghĩ ra điều gì, cô gái đứng bật dậy, quan sát Khang Hy thật kỹ." Khang Hy năm 59?! Khang Hy tại vị tổng cộng có 61 năm, vậy thì việc đó chắc phải quyết định rồi... A! Không được, không được, bí mật này quá lớn, nếu nói lộ ra, người đầu tiên không tha cho mình là Khang Hy. Dù Khang Hy không giết, mấy tay A Ca này cũng sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng... ngoài chuyện này ra, mình thực không nghĩ ra gì khác, Dận Chân đương nhiên cũng sẽ không cho mình thêm thời gian... Nhưng không nói, việc trước mắt cũng vô phương giải quyết... Ai... Làm sao bây giờ?"

Dận Chân hết muốn kiên nhẫn đợi thêm nữa, mở miệng thúc: "Sao? Mới nãy còn bẻm mép lắm mà! Giờ câm rồi?"

"Ồn ào, để người ta nghĩ hẵng." Cô gái biết bản thân đã bước đến mép vực, không còn đường lui, "Không nói, chết chắc. Nói ra... biết đâu vẫn còn cơ hội. Mình không tin người hiện đại lại thua mấy thứ 'đồ cổ'. Hoàng đế cũng là người, cũng có tâm lý của con người, đánh cược vận may của mình xem! Trước mắt phải qua được cửa Khang Hy, còn việc sau này, sau này tính."

"Nghĩ xong chưa?" Dận Chân lại giục.

Cô gái hạ quyết tâm liều một phen, nói với Khang Hy: "Hoàng thượng, bằng chứng, tiểu nữ có rồi, nhưng tiểu nữ không thể nói, càng không dám nói, nói ra, ngài sẽ giết tiểu nữ mất."

Khang Hy nói bằng giọng ấm áp: "Trẫm là loại bạo chúa lạm sát người vô tội ư?"

Cô gái làm ra vẻ tủi thân, "Đương nhiên không phải! Nhưng... việc này hết sức nghiêm trọng. Nói ra, hoàng thượng không giết tiểu nữ, tiểu nữ cũng sẽ bị người khác giết người diệt khẩu." Liếc Dận Chân một phát, rồi nói với Na Lan Đức Duật, "Ai! Thôi, Tổng lĩnh đại ca, anh cứ giải tôi đến Hình bộ cho rồi. Nếu may mắn, không chừng có ngày được đặc xá cũng nên."

Khang Hy trừng mắt nhìn Dận Chân, "Dận Chân, xem xem, ngươi dọa người ta sợ đến thế kia kìa. Nha đầu, có trẫm ngồi đây, xem ai dám động nha đầu một sợi tóc, bất luận nha đầu nói gì, trẫm cũng quyết không bắt tội."

Dận Chân bề ngoài không dám cãi, trong bụng không ngớt kêu oan: "Tôi dọa cô ta? Lá gan cô ta to hơn trời nữa kìa!"

Cô gái chỉ đợi câu nói này của Khang Hy, lập tức tiếp lời: "Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, nói lời giữ lời, không được hối đâu đấy!"

"Trẫm lại đi lừa tiểu nha đầu như ngươi sao? Trẫm, là vua một nước!"

Nghe đến đây, Na Lan Đức Duật đã biết cô nhóc này định chơi trò gì, "Khá! Lùi một bước tiến ba bước! Vẻ ngoài chẳng qua 20, 21 tuổi mà không chỉ biết ăn nói lại còn thông minh hơn người. Quả là hiếm thấy!"

Thấy Khang Hy nói chắc như đinh đóng cột, liền yên tâm, cười nói: "Vậy, việc tiểu nữ sắp nói nhất định chứng minh được tiểu nữ đến từ tương lai bởi vì trên đời này chỉ mình hoàng thượng, Ngài, biết chuyện này."

"Uhm? Chỉ mình trẫm biết? Là chuyện gì vậy?" Lòng hiếu kỳ của Khang Hy hoàn toàn bị 'câu' lên, vô cùng nóng lòng muốn biết đáp án, nhưng cô gái lại chần chừ không nói, liếc nhìn đám hoàng tử hoàng tôn.

Khang Hy nghĩ cô gái vẫn còn e ngại, liền nói: "Không việc gì phải sợ, có trẫm đây, cứ nói."

Cô gái hít một hơi thật sâu, nói liền một hơi: "Tiểu nữ biết NỘI DUNG DI CHIẾU SAU TẤM HOÀNH PHI 'CHÍNH ĐẠI QUANG MINH' TRONG CUNG CÀN THANH."

Câu nói này ngang tiếng sét giữa trời xanh, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải kinh hoành. Khang Hy bật đứng dậy, chằm chằm nhìn cô gái... hồi lâu sau mới từ từ ngồi xuống.

Các vị A Ca cũng không khỏi nhìn nhau, kinh ngạc, phấn khích, vui sướng, hoài nghi... đều hiện rõ trên từng nét mặt.

Mặc cho ngày thường 'trầm tĩnh công' của Dận Chân có 'thâm hậu' đến cỡ nào, lúc này khuôn mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, không thể nào ngờ được rằng cô gái này lại nói ra một câu nói chấn động đến vậy.

Bát A Ca Dận Tự chăm chăm nhìn cô gái, nôn nóng đợi cô ta nói tiếp. Tuy ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ, Cửu A Ca vẫn bị khích động đến mức tóm chặt lấy tay Thập A Ca, còn Thập A Ca, như không hề nhận thấy, mắt chữ O mồm chữ A, vừa kinh ngạc vừa phấn khích.

Bọn họ đều muốn biết ai là người kế thừa ngôi vị. Không chỉ đám A Ca, mà cả những người có mặt, e chừng không mấy ai không muốn biết. Các vị đại thần cũng bắt đầu ghé tai nhau, thì thầm bàn luận một cách sôi nổi.

Na Lan Đức Duật cũng kinh ngạc đến cực điểm: "Trời, thẩm nào cô ta phải 'dĩ thoái vi tiến' (lấy lùi làm tiến, vờ rút lui để sau tiến công). Cô ta có biết mình đang nói gì không thế? Việc này có thể thích nói là nói được sao? Chẳng lẽ không còn chuyện gì khác? Chê hoàng cung vẫn chưa đủ loạn hay sao?! Giờ thì 'vui' rồi, bất luận cô biết thật hay giả, từ giờ trở đi cũng đừng hòng sống yên ổn."

Ngự hoa viên đột nhiên bị bao trùm trong một bầu không khí tĩnh lặng đến ngạt thở, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng lá rụng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Khang Hy, lúc này Khang Hy đang nghĩ gì, không một ai đoán biết được. Trong lòng cô gái cũng đang thấp thỏm không yên. Cô hiểu rất rõ, thủ cấp của mình có giữ được trên cổ hay không tùy vào một câu nói của Khang Hy.

Thực ra, trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi này, trong đầu Khang Hy đã nảy ra không ít ý nghĩ. Không phải ông ta không nghĩ đến việc giết cô gái. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi ông nghe cô gái nói. Nhưng khi ông nhìn thấy vẻ mặt đám quý tử, liền thay đổi ý định.

"Cuối cùng thì trẫm cũng biết vì sao cô gái này hết lần này đến lần khác muốn trẫm hứa không bắt tội, không giết cô ta. Cô ta đã sớm biết việc này có thể gây nên phản ứng lớn thế nào. Coi, ai ai cũng lộ ra ánh mắt thèm khát, chỉ hận một nỗi không lập tức biết ngay di chiếu viết gì. Ai... Nha đầu, lá gan của ngươi cũng to quá đấy! Trẫm có thể tuân thủ lời hứa, nhưng... đám quý tử này thì... Quái lạ, sao trẫm lại đi lo cho cô ta nhỉ?"

Khang Hy nhìn cô gái lần nữa, khuôn mặt cô gái 'lọ lem' hết sức, nhìn không rõ biểu hiện gì, nhưng ánh mắt điềm tĩnh, thản nhiên như mặt nước hồ không gợn sóng, Khang Hy thầm thở dài một tiếng: "Thôi, cứ để cô ta nói với trẫm trước đã!"

Nghĩ đến đây, Khang Hy khẽ vẫy cô gái: "Nha đầu, đến đây!"

Cô gái bước đến trước mặt Khang Hy, cúi người, ghé vào tai ông...

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nghe cô gái nói xong, Khang Hy vẫn không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô gái: "Không thể nào? Cô ta không thể biết, càng không nên biết! Đến từ tương lai! Đúng là chỉ có người đến từ tương lai mới biết được! Thực ra dựa trên những điều quan sát được từ nãy, trẫm đã có phần tin cô ta. Thật không nên để mặc Dận Chân ép cô bé! Rắc rối của cô ta do trẫm mà ra cả. Phải rồi, lúc nãy cô ta có nhắc đến Càn Long! Càn Long?! Liệu đó có phải là...?"

"Nha đầu, nói trẫm hay, Càn Long là ai?" Trong thời khắc quyết định này, Khang Hy vẫn không quên hiếu kỳ.

Cô gái lại thì thầm vào tai Khang Hy.

Khang Hy vuốt râu: "Không sai! Trẫm truyền ngôi cho Dận Chân, chính là vì người đó. Ai, tiểu nha đầu, trẫm phải làm gì với ngươi bây giờ! Lời đã nói ra không thể rút lại, ngươi thông minh đấy, biết sự việc hệ trọng liền nghĩ cách 'bẫy' trẫm trước, giở trò 'mèo' mà mặt mày vẫn cứ ngây thơ 'vô số tội', trẫm càng ngày càng thích ngươi đấy. Hừm, để nha đầu tự đối phó, đám quý tử này chắc gì đã thắng nổi... haha... cũng nên cho chúng nếm chút mùi vị, trẫm muốn xem xem chúng bày ra được trò gì nào!"

Nụ cười dần lộ ra trên mặt Khang Hy: "Uh, thế là tốt!"

Nhìn vẻ mặt Khang Hy, cô gái thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, vượt ải an toàn. 'Khuyến mãi' thêm chiếc... tàu bay giấy không tin ngài không nhận."

"Hoàng thượng, ngài là vị hoàng đế nắm quyền lâu nhất không chỉ trong lịch sử Thanh triều mà trong cả lịch sử Trung Quốc nữa. Người đời sau tôn vinh ngài – Khang Hy Đại Đế, gọi thời đại ngài và cháu gái, Cháu Long, cai trị Kang – Càn Thịnh Thế."

"Thật vậy sao? Hahaaa..." Xem ra 'tàu bay giấy' của cô bé này đã triệt để phát huy tác dụng, Khang Hy vui không để đâu cho hết.

Không khí cũng dần dần dịu xuống, kẻ giỏi tâng bốc, nịnh hót lập tức phát huy sở trường: "Vạn Tuế Gia, công đức lớn lao của Người mãi lưu truyền ngàn đời vạn thế!", đứng bên cạnh cũng không chịu kém: "Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang cũng không thể so bì cùng Thánh thượng!", đám quan chức vụ thấp cũng vội gật đầu phụ họa, phút chốc, những lời ca công tụng đức vang lên không ngớt.

Khang Hy chỉ mặt quần thần, mắng: "Đừng cho trẫm 'bay' lên tận mây xanh nữa!" Nói là nói thế, khuôn mặt không giấu đâu được nụ cười sung sướng, Khang Hy quay sang hỏi cô gái: "Nha đầu tên gì?"

"Tiểu nữ Chung Tâm Di, 'Tâm Di' trong vui vẻ."

"Tâm Di!" Khang Hy gật đầu, sai Lí Đức Toàn mang thêm ghế, "Nha đầu đến đây ngồi cạnh trẫm, kể trẫm nghe làm sao ngươi đến được Thanh triều."

Tâm trạng Khang Hy thật... không tồi, muốn nghe kể chuyện rồi đây.

Nụ cười trên gương mặt Tâm Di chợt biến mất, cô cúi đầu, nói với giọng buồn bã: "Chuyện này phải kể từ một năm trước đây... Hôm đó, tiểu nữ cùng vài người bạn thân đi cắm trại mừng tốt nghiệp, cùng đi còn có Lâm Tử Kiện – chồng chưa cưới của tiểu nữ..."

Đó là vết thương sâu nhất, đau đớn nhất trong tim Tâm Di, nếu không phải Khang Hy hỏi đến, cô định sẽ đem vết thương này chôn vùi vĩnh viễn.

Chúng ta hãy cùng Tâm Di quay trở lại thế kỷ 21!

Mặt trời mùa hè cháy bỏng cao cao treo trên đỉnh đầu, ve sầu rả rích cả ngày không mệt mỏi như muốn đốt kiệt toàn bộ sinh mệnh vào tiếng hát. Trên con đường đèo vùng ngoại ô, một tốp thanh niên lưng đeo ba lô vui vẻ đạp xe bên nhau, cả con đường tràn ngập tiếng cười nói, trêu đùa, vẫy gọi nhau, không gian như cũng tươi vui hơn, sống động hơn, tràn đầy nhựa sống.

Tâm Di chầm chậm đạp xe, đi lẫn vào giữa. Mọi người cùng cười cười nói nói cũng không thấy cái bỏng rát của nắng hè. Đi được một đoạn, Tâm Di chợt cảm thấy xe đạp của mình kỳ kỳ sao ấy, cúi đầu nhìn xem, hóa ra là bị tuột xích, cô đành phải dừng lại.

Từ lúc xuất phát, Lâm Tử Kiện vẫn đạp sóng đôi bên cạnh, thi thoảng cũng vượt lên trước bắt chuyện với đám bạn học của cô. Như lúc này đây, anh đang vừa đạp xe vừa trò chuyện, phát hiện Tâm Di rớt lại phía sau, lập tức dừng lại, lớn tiếng hỏi: "Sao thế Tâm Di?"

Tâm Di loay hoay lắp lại xích, trả lời: "Không sao, xe bị tuột xích ấy mà."

Lâm Tử Kiện liền nói với mấy người kia: "Các cậu cứ đi trước, bọn này sửa xong sẽ đuổi theo." 'Kép' của Tâm Di, Càn San, nghe thấy cũng dừng xe lại, ngoái đầu trêu Lâm Tử Kiện: "No problem! Hai người cứ từ từ sửa, bọn này không dám cản trở vợ chồng người ta 'ân ái'!"

Cả đám ha ha cười lớn, đạp đi.

"Dễ ghét, đợi chút nữa tính sổ với nhà ngươi!" Tâm Di hướng về phía Càn San dứ dứ nắm đấm, Càn San càng được thể, HA HA HA cười còn 'dã man' hơn lúc nãy, leo lên xe đuổi theo đám bạn.

Tử Kiện đến bên Tâm Di: "Tiểu thư, đôi bàn tay ngà ngọc, mảnh mai của nàng là để cầm dao phẫu thuật, công việc nặng nhọc thế này nên giao cho kẻ hèn này thì hơn!" Nói dứt lời, đưa cho Tâm Di gói khăn gấy rồi ngồi xuống bắt đầu sự nghiệp... sửa xe, "Em nghỉ chút đi, anh sửa loáng cái là xong."

Tâm Di cầm lấy khăn, vừa lau tay vừa bước đến bên mép đường, duỗi tay duỗi chân, vươn vươn vai, hít thở thật sâu: "Không khí trên núi trong lành sảng khoái thật đấy. Tử Kiện, sau này chúng mình dựng ngôi nhà tranh nhỏ sống trên núi cũng được đấy chứ?!"

Tử Kiện, không hề ngẩng đầu lên, nói: "Được thì cũng được, nhưng chừng nào em mới định kết hôn với anh? Không phải đã nhất trí em tốt nghiệp xong chúng ta sẽ lập tức làm đám cưới? Em còn muốn anh đợi thêm bao lâu nữa? Anh đã hơn 30 rồi, mẹ anh mong bế cháu mong phát điên lên được kia kìa."

Những điều anh nói đều là thật. Tử Kiện và Tâm Di quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, Tâm Di tính tình hoạt bát, vui vẻ, lạc quan, lại hơi có chút tinh nghịch, cổ quái, Lâm Tử Kiện vừa gặp liền 'kết' ngay.

Mới đầu Tâm Di chẳng mấy để tâm đến sự theo đuổi của Lâm Tử Kiện, cũng không mấy nhiệt tình với những lời mời của anh, thường kéo đám Càn San cùng đi... nhưng một lần, khi mọi người cùng đi du ngoạn trên hồ, Tử Kiện dũng cảm quên mình cứu một đứa bé trượt chân rơi xuống nước, không ngờ hành động anh hùng này lại cảm động 'trái tim sắt đá' của Tâm Di.

Từ sau ngày hôm đó, thái độ của Tâm Di đối với Tử Kiện thay đổi hẳn, khuôn viên trường thường lưu lại bóng dáng họ thân mật bên nhau như hình với bóng. Cha mẹ Tử Kiện cũng vô cùng yêu quý Tâm Di, khi biết Tâm Di không may mất đi song thân, côi cút từ nhỏ, lại càng coi cô như con gái ruột của mình, thậm chí còn nhiều lần khuyên cô chuyển đến sống cùng gia đình, nhưng Tâm Di vẫn một mực từ chối. Thấy Tâm Di biết giữ lễ tiết như vậy, họ, trái lại, càng thêm hài lòng về cô con dâu tương lai này, chỉ chờ Tâm Di tốt nghiệp đại học là lập tức tổ chức lễ cưới cho đôi trẻ.

Tâm Di hiểu lòng cha mẹ Tử Kiện, cười thật tươi, đáp lời anh: "Em nói không chịu kết hôn bao giờ chưa? Anh cứ chuẩn bị đi!"

"Cuối cùng cũng chờ được đến lúc mưa tạnh trời quang, thật không dễ dàng gì!" Lâm Tử Kiện ngẩng đầu nhìn Tâm Di, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng, cảm động.

Tâm Di mắng... yêu: "Giờ hài lòng rồi chứ?"

"Còn một việc chưa vừa ý!" Tử Kiện hơi bị... được voi đòi tiên, được nước lấn tới.

"Việc gì?" Tâm Di thắc mắc.

"Anh sửa xe vất vả thế này mà em chẳng có gì đáp lại sao?"

"Anh muốn em đáp lại thế nào?" Tâm Di biết thừa còn hỏi.

Tử Kiện cười một cách... mập mờ: "Bây giờ không có ai."

Tâm Di vẫn đứng nguyên chỗ cũ: "Không có ai thì sao?"

"Tâm – Di" Tử Kiện kéo dài giọng, hơi đưa mặt ra trước, tỏ ý.

Tâm Di đưa tay lên mặt mình quệt quệt vài cái.

Tử Kiện làm ra vẻ bất lực, tiếp tục công việc đang làm dở, Tâm Di vẫn đứng bên sườn núi ngắm cảnh, lúc sau, Tử Kiện nắm lấy bàn đạp quay một vòng, nói: "Tốt rồi, đã sửa xong."

"Vậy thì nhanh lên, không lại bị bọn họ chọc nữa cho coi." Tâm Di vừa nhấc chân lên, chợt thấy từ trong lùm cỏ bò ra một con rắn, theo phản xạ lùi về sau một bước. Cô quên sau lưng mình là sườn núi dốc đứng, lùi về sau liền hụt chân, hiểm hiểm ngã xuống vực.

Tử Kiện không ngờ lại xảy ra tình huống này, ngây ra mất hai giây, chỉ hai tiếng tích tắc, tuy sau đó anh đã lao đến với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng vì đứng cách Tâm Di một đoạn, cuối cùng vẫn không kịp.


/97

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status