Xe của hai người Ảnh và An Nặc không đường nào khác liền phải dừng lại, người đàn ông đứng bên đầu xe bên kia tràn đầy hưng trí, hắn ta không tin đám ám vệ củ mấy tập đoàn như Hoa thị hay Doãn thị có thể tìm được người có thân thủ hơn mình, hắn ta rất tự tin trên đời này đếm không đến 10 đầu ngón tay những người có thể đối kháng được với hắn ta, nhưng khi nhìn đến hai người bước xuống xe, tên đàn ông liền thu lại biểu tình thoải mái, hắn ta biết hai người là ai và tất nhiên hai người cũng biết hắn ta là ai. Cuối cùng không ngờ ba người bọn họ lại găp nhau trong tình cảnh như thế này.
A Kình, đã lâu không gặp? Ảnh lạnh lùng chào hỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, tràn đầy lạnh lẽo mà uy hiếp, phẫn hận vụt qua nơi đáy mắt, tràn ngập sát khí bừng bừng nổi dậy, rồi bất thình lình anh ta không chút thông báo đã vội lao đến phía hắn ta, bàn tay nắm lại một, nhắm ngay sườn mặt hắn ta lao đến.
Ảnh... chưa kịp phản ứng, má phải của hắn ta đã bị anh ta đấm một phát, khóe môi tràn ra vào giọt máu, thân thủ cũng rất nhanh chóng ứng biến, lùi về sau một bước, chuyển thế thủ. Cả hai rất nhanh lâm vào quyết chiến. Quyền cước hai người thi triển là có vài phần tương tự nhau, nhưng so với tốc độ và sức mạnh của Ảnh vẫn là chênh lệch rất lớn, tuy vậy, dường như giữa họ có mối quan hệ thân cận nào đó, cho nên cả hai đều có dấu hiệu nương tay lẫn nhau.
Đứng một bên, A Nặc vô phương tham đấu, cô biết hai người này vốn đã muốn có một ngày từ lâu, bản thân thân thủ khó lòng chống chọi hay hỗ trợ được, đành nhân lúc hai bọn họ đang đánh nhau gay gắt liền nhảy vào xe của người đàn ông kia, dùng chút thủ thuật, khởi động chiếc xe rồi vội vã lao đi... Hiện thời, bảo vệ Thuần tiểu thư vẫn là trên hết.
----
DỪNG TAY LẠI!!! Giọng nói âm u và lạnh lẽo chầm chậm cất lên, không lớn nhưng lại vô cùng có sức uy hiếp, khiến đám đàn ông kia và ngay cả Doãn Thanh và Hoa Mỹ Kiều cũng kinh ngạc nhìn lại.
Đôi con ngươi xinh đẹp trong suốt của Tiểu Thiên lúc này tràn đầy lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chầm chầm cánh tay giơ ra của mấy gã đàn ông đang muốn động vào hai bạn người của mình, như muốn xuyên thủng chúng. Ánh mắt đó và khí thế ấy quá đáng sợ, một tên trong nhóm vội vả rụt tay lại theo bản năng, mấy kẻ còn lại cũng không dám vọng động, khóe môi Tiểu Thiên tràn ra một cười lạnh.
Nhìn thấy đám đàn em của mình đều tự dưng vì một lời nói của một con nhóc mà im thin thít, cảm thấy vô cùng tức giận. Con mẹ nó!!! Con ranh mày không nhìn bản thân hiện giờ như thế nào mà còn dám lên tiếng trước mắt mặt bọn tao!!! Người đàn ông nhếch mép cười cợt, hắn ta tất nhiên không xem sự uy hiếp của Tiểu Thiên là gì, cùng lắm chỉ là một con ranh con, còn ở đây có đến mấy chục gã đàn ông, trừ phi có kẻ khác đột nhiên xuất hiện.
Đám đàn em nghe thấy hắn ta nói như vậy cũng rất nhanh khôi phục lại lí trí, còn vì bản thân bị một con nhãi ranh dọa cho sợ thì càng thêm mạnh tay, cánh tay một gã trong nhóm bắt được cánh tay của Doãn Thanh Thanh, cô còn chưa kịp thét lên đã nghe tiếng rống lớn của gã văng vẳng bên tay mình.
Á Á Á... Bàn tay nho nhỏ bắt lấy cổ tay kẻ kia, ngón trỏ đè lên ngay trên huyệt vị ở cổ tay, ngón tay vừa trợt xuống, đem nguyên bàn tay của hắn ta lệch khớp, một tiếng rắc rắc giòn tan vang lên giữa không gian nhốn nháo, trong phút chốc mọi thứ trở nên yên tĩnh, đau đớn ập đến, bàn tay hắn ta không còn cử động theo ý muốn nữa, quờ quặc giống như đứt lìa khỏi cánh tay. Bàn tay nhỏ kéo mạnh người hắn ta xuống, cả cơ thể và đầu vai đập xuống mặt đất, đau đớn liên tiếp khiến hắn ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Một chuỗi hành động như vậy chỉ xảy ra trong tích tắc, một người trong đám đã bị hạ một cách chóng, ánh mắt của nhóc con lia qua, một vài kẻ rụt đầu lại tràn đầy e ngại. Cả đám bọn họ đều chỉ là một vài tên thanh niên ăn chơi, có người cho tiền, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần làm theo đúng như vậy, xử lí ba con nhóc là xong chuyện, bọn họ ngốc mới không chịu làm chuyện này.
Nhưng không ngờ người dẫn tới tận nơi, tiền đã tới tận tay mà đột nhiên phát sịnh biến cố. Bọn bay sợ gì!!! Tao không tin cả đám không xử lí được con nhãi này!!! Tên đàn ông kia nhất thời tức giận hô hào, đúng là một đám người như vậy đáng nhẽ không nên sợ khí thế của nhóc con, nhưng khí thế ấy quá khiếp người.
Nhìn đám đàn ông nhất tề xông về phía mình, Tiểu Thiên cười lạnh, ném mắt kính về phía sau cho Doãn Thanh Thanh. Giữ nó dùm mình. Rồi xốc váy, gió phất lên lộ ra chiếc quần bò nhỏ bên dưới, nhóc con cười nhạt nhìn đám người đó.
Giây phút nụ cười ra trên gương mặt tinh tế và tinh xảo của nhóc con, cũng là thời điểm chấm hết mọi sự phản kháng của đám đàn ông này. Đem hai người bạn của mình bảo hộ phía sau, phía trước băng băng xông về phía đám người.
Một đợt âm thanh thảng thiết vang lên, tiếng rên xiét và âm thanh xương cốt ầm ập và nền đất. Thân ảnh bé nhỏ cong chan đập thật mạnh vào trong bụng một gã đàn ông, sức mạnh nhỏ bé nhưng công phu hơn người, ngón tay chạm theo đường gân, những vị trí yếu mềm trên cơ thể bọn bọ, chỉ cần động ngón tay là dễ dàng hạ gục được đám người này.
Đôi con ngươi trong trẻo chưa một lần khép lại, bên cạnh có một gã đàn ông lao về phía này, thân thể bé nhỏ nhẹ nhàng cúi người, bên tai tiếng gió rít gào, khi người đàn ông vừa vượt mặt nhóc con cũng là lúc bàn tay nhỏ nắm lấy ngón út trên bàn tay hắn ta, bẻ gập lại. Rắc rắc. Tiếng thét thất thanh vang lên, cơ thể to lớn của hắn ta cũng đỗ nhào xuống đất.
Khóe mi nhìn thấy vài tên đàn ông đang lợi dụng thời cơ tiếp cận Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh, nhóc con liền xoay người đá vào cẳng chân bọn họ, hai người tuy bị hoảng sợ nhưng tức giận trong người phát huy tác dụng đạp một cái thật mạnh vào đầu các gã, không thương tiếc đạp thêm mấy cái, cho đến khi chúng đều bất tỉnh nhân sự. Phái nữ một khi tức giận, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc đám người này đều bị Tiểu Thiên đánh gục, mắt thấy đám đàn ông kia đều từng người, từng người ngã xuống, tên đàn ông cầm đầu oa bỏ chạy, nhưng tất nhiên là nhóc con đâu để qua dễ dàng như vậy, vừa hạ một tên trong nhóm, bàn tay liền thuận theo đó trươt xuống hông hắn ta, kéo lấy chìa khóe xe mắc ở đó, để nó rơi xuống mũi chân, bắp chân cong lên nhẹ nhàng ném nó vê fphais người đàn ông kia. Trúng ngay khớp chân, hắn ta quỵ xuống, đầu đập xuống đất, thân thể ngã nhoài xuống trước cửa của chiếc xe đậu ngay ở ngoài.
Khó khăn lắm mới ngóc đầu dậy được lại bị bàn chân nho nhỏ của Tiểu Thiên đạp xuống, dí chân lên mặt hắn ta đạp đạp. Ai kêu anh làm chuyện này? Giọng nói nho nhỏ vang lên, tất nhiên ý tứ rất rõ ràng, nếu hắn ta không nói, nhóc con sẽ không bỏ qua dễ dàng cho hắn được. Ngón tay chỉ chỉ đám đàn ông đã bị đánh đến không gượng dậy nổi phía sau.
Là là... một cô gái có một nốt ruồi bên má phải. Chúng tôi không biết người đó... A!!! Chưa nói hết câu, mặt đã bị đạp một cái. Cái nhóc con cần chỉ là như vậy.
Hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh đều kinh hồn nhìn một màn này, đây có phải là 'Trâu Bò' trong truyền thuyết!!! Đến khi bóng dáng của Tiểu Thiên đã đi đến trước mặt, tự mình đeo kính lại vào mắt, lại trưng ra vẻ mặt thờ ơ cười cười với họ. Xử lí xong, đi thôi, Kiều Kiều, Thanh Thanh. Nói rồi kéo tay hai người họ đạp lên đám người kia bước ra ngoài.
Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều lóe lên, trong lòng âm thầm tính toán. Có thể Tiểu Thiên không phải là nhân tài giới thượng lưu mà có thể chính là... Tiểu thư Hắc đạo. Chỉ có như vậy mới có thân thủ bậc này.
A Kình, đã lâu không gặp? Ảnh lạnh lùng chào hỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, tràn đầy lạnh lẽo mà uy hiếp, phẫn hận vụt qua nơi đáy mắt, tràn ngập sát khí bừng bừng nổi dậy, rồi bất thình lình anh ta không chút thông báo đã vội lao đến phía hắn ta, bàn tay nắm lại một, nhắm ngay sườn mặt hắn ta lao đến.
Ảnh... chưa kịp phản ứng, má phải của hắn ta đã bị anh ta đấm một phát, khóe môi tràn ra vào giọt máu, thân thủ cũng rất nhanh chóng ứng biến, lùi về sau một bước, chuyển thế thủ. Cả hai rất nhanh lâm vào quyết chiến. Quyền cước hai người thi triển là có vài phần tương tự nhau, nhưng so với tốc độ và sức mạnh của Ảnh vẫn là chênh lệch rất lớn, tuy vậy, dường như giữa họ có mối quan hệ thân cận nào đó, cho nên cả hai đều có dấu hiệu nương tay lẫn nhau.
Đứng một bên, A Nặc vô phương tham đấu, cô biết hai người này vốn đã muốn có một ngày từ lâu, bản thân thân thủ khó lòng chống chọi hay hỗ trợ được, đành nhân lúc hai bọn họ đang đánh nhau gay gắt liền nhảy vào xe của người đàn ông kia, dùng chút thủ thuật, khởi động chiếc xe rồi vội vã lao đi... Hiện thời, bảo vệ Thuần tiểu thư vẫn là trên hết.
----
DỪNG TAY LẠI!!! Giọng nói âm u và lạnh lẽo chầm chậm cất lên, không lớn nhưng lại vô cùng có sức uy hiếp, khiến đám đàn ông kia và ngay cả Doãn Thanh và Hoa Mỹ Kiều cũng kinh ngạc nhìn lại.
Đôi con ngươi xinh đẹp trong suốt của Tiểu Thiên lúc này tràn đầy lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chầm chầm cánh tay giơ ra của mấy gã đàn ông đang muốn động vào hai bạn người của mình, như muốn xuyên thủng chúng. Ánh mắt đó và khí thế ấy quá đáng sợ, một tên trong nhóm vội vả rụt tay lại theo bản năng, mấy kẻ còn lại cũng không dám vọng động, khóe môi Tiểu Thiên tràn ra một cười lạnh.
Nhìn thấy đám đàn em của mình đều tự dưng vì một lời nói của một con nhóc mà im thin thít, cảm thấy vô cùng tức giận. Con mẹ nó!!! Con ranh mày không nhìn bản thân hiện giờ như thế nào mà còn dám lên tiếng trước mắt mặt bọn tao!!! Người đàn ông nhếch mép cười cợt, hắn ta tất nhiên không xem sự uy hiếp của Tiểu Thiên là gì, cùng lắm chỉ là một con ranh con, còn ở đây có đến mấy chục gã đàn ông, trừ phi có kẻ khác đột nhiên xuất hiện.
Đám đàn em nghe thấy hắn ta nói như vậy cũng rất nhanh khôi phục lại lí trí, còn vì bản thân bị một con nhãi ranh dọa cho sợ thì càng thêm mạnh tay, cánh tay một gã trong nhóm bắt được cánh tay của Doãn Thanh Thanh, cô còn chưa kịp thét lên đã nghe tiếng rống lớn của gã văng vẳng bên tay mình.
Á Á Á... Bàn tay nho nhỏ bắt lấy cổ tay kẻ kia, ngón trỏ đè lên ngay trên huyệt vị ở cổ tay, ngón tay vừa trợt xuống, đem nguyên bàn tay của hắn ta lệch khớp, một tiếng rắc rắc giòn tan vang lên giữa không gian nhốn nháo, trong phút chốc mọi thứ trở nên yên tĩnh, đau đớn ập đến, bàn tay hắn ta không còn cử động theo ý muốn nữa, quờ quặc giống như đứt lìa khỏi cánh tay. Bàn tay nhỏ kéo mạnh người hắn ta xuống, cả cơ thể và đầu vai đập xuống mặt đất, đau đớn liên tiếp khiến hắn ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Một chuỗi hành động như vậy chỉ xảy ra trong tích tắc, một người trong đám đã bị hạ một cách chóng, ánh mắt của nhóc con lia qua, một vài kẻ rụt đầu lại tràn đầy e ngại. Cả đám bọn họ đều chỉ là một vài tên thanh niên ăn chơi, có người cho tiền, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần làm theo đúng như vậy, xử lí ba con nhóc là xong chuyện, bọn họ ngốc mới không chịu làm chuyện này.
Nhưng không ngờ người dẫn tới tận nơi, tiền đã tới tận tay mà đột nhiên phát sịnh biến cố. Bọn bay sợ gì!!! Tao không tin cả đám không xử lí được con nhãi này!!! Tên đàn ông kia nhất thời tức giận hô hào, đúng là một đám người như vậy đáng nhẽ không nên sợ khí thế của nhóc con, nhưng khí thế ấy quá khiếp người.
Nhìn đám đàn ông nhất tề xông về phía mình, Tiểu Thiên cười lạnh, ném mắt kính về phía sau cho Doãn Thanh Thanh. Giữ nó dùm mình. Rồi xốc váy, gió phất lên lộ ra chiếc quần bò nhỏ bên dưới, nhóc con cười nhạt nhìn đám người đó.
Giây phút nụ cười ra trên gương mặt tinh tế và tinh xảo của nhóc con, cũng là thời điểm chấm hết mọi sự phản kháng của đám đàn ông này. Đem hai người bạn của mình bảo hộ phía sau, phía trước băng băng xông về phía đám người.
Một đợt âm thanh thảng thiết vang lên, tiếng rên xiét và âm thanh xương cốt ầm ập và nền đất. Thân ảnh bé nhỏ cong chan đập thật mạnh vào trong bụng một gã đàn ông, sức mạnh nhỏ bé nhưng công phu hơn người, ngón tay chạm theo đường gân, những vị trí yếu mềm trên cơ thể bọn bọ, chỉ cần động ngón tay là dễ dàng hạ gục được đám người này.
Đôi con ngươi trong trẻo chưa một lần khép lại, bên cạnh có một gã đàn ông lao về phía này, thân thể bé nhỏ nhẹ nhàng cúi người, bên tai tiếng gió rít gào, khi người đàn ông vừa vượt mặt nhóc con cũng là lúc bàn tay nhỏ nắm lấy ngón út trên bàn tay hắn ta, bẻ gập lại. Rắc rắc. Tiếng thét thất thanh vang lên, cơ thể to lớn của hắn ta cũng đỗ nhào xuống đất.
Khóe mi nhìn thấy vài tên đàn ông đang lợi dụng thời cơ tiếp cận Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh, nhóc con liền xoay người đá vào cẳng chân bọn họ, hai người tuy bị hoảng sợ nhưng tức giận trong người phát huy tác dụng đạp một cái thật mạnh vào đầu các gã, không thương tiếc đạp thêm mấy cái, cho đến khi chúng đều bất tỉnh nhân sự. Phái nữ một khi tức giận, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc đám người này đều bị Tiểu Thiên đánh gục, mắt thấy đám đàn ông kia đều từng người, từng người ngã xuống, tên đàn ông cầm đầu oa bỏ chạy, nhưng tất nhiên là nhóc con đâu để qua dễ dàng như vậy, vừa hạ một tên trong nhóm, bàn tay liền thuận theo đó trươt xuống hông hắn ta, kéo lấy chìa khóe xe mắc ở đó, để nó rơi xuống mũi chân, bắp chân cong lên nhẹ nhàng ném nó vê fphais người đàn ông kia. Trúng ngay khớp chân, hắn ta quỵ xuống, đầu đập xuống đất, thân thể ngã nhoài xuống trước cửa của chiếc xe đậu ngay ở ngoài.
Khó khăn lắm mới ngóc đầu dậy được lại bị bàn chân nho nhỏ của Tiểu Thiên đạp xuống, dí chân lên mặt hắn ta đạp đạp. Ai kêu anh làm chuyện này? Giọng nói nho nhỏ vang lên, tất nhiên ý tứ rất rõ ràng, nếu hắn ta không nói, nhóc con sẽ không bỏ qua dễ dàng cho hắn được. Ngón tay chỉ chỉ đám đàn ông đã bị đánh đến không gượng dậy nổi phía sau.
Là là... một cô gái có một nốt ruồi bên má phải. Chúng tôi không biết người đó... A!!! Chưa nói hết câu, mặt đã bị đạp một cái. Cái nhóc con cần chỉ là như vậy.
Hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh đều kinh hồn nhìn một màn này, đây có phải là 'Trâu Bò' trong truyền thuyết!!! Đến khi bóng dáng của Tiểu Thiên đã đi đến trước mặt, tự mình đeo kính lại vào mắt, lại trưng ra vẻ mặt thờ ơ cười cười với họ. Xử lí xong, đi thôi, Kiều Kiều, Thanh Thanh. Nói rồi kéo tay hai người họ đạp lên đám người kia bước ra ngoài.
Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều lóe lên, trong lòng âm thầm tính toán. Có thể Tiểu Thiên không phải là nhân tài giới thượng lưu mà có thể chính là... Tiểu thư Hắc đạo. Chỉ có như vậy mới có thân thủ bậc này.
/100
|