Mười chiếc Audi 6 và hai chiếc Audi A8 gào thét chạy như bay trên đường cao tốc, tốc độ mỗi chiếc xe được giữ ở khoảng một trăm hai mươi cây số giờ. Mười hai chiếc xe giữ khoảng cách trước sau không nhiều hơn nửa mét. Tầm trưa, lượng xe lưu thông trên đường cao tốc không quá nhiều, cách một đoạn rất dài không nhìn thấy những chiếc xe khác đi qua, cho nên mười hai chiếc Audi có rèm che này chạy như bay khí thế hùng hùng hổ hổ.
Hai chiếc Audi A8 dẫn đầu giống như một tướng quân oai phong lẫm liệt, mười chiếc Audi A6 đi sau khí thế như thiên quân vạn mã, khí phách oai nghiêm.
Mười hai chiếc xe đi thành một hàng thẳng tắp, vì tốc độ xe chạy khá nhanh nên khoảng cách được giữa ở tầm năm muơi thước. Kéo thành một đoàn xe dài khiến những lái xe qua đường liên tiếp tấp vào bên cạnh. Nhất là chiếc xe Audi A6 phía sau liên tục gồ ga càng khiến người ta kinh sợ!
Đuôi biển số xe từ không đến chín, mười dãy số như vậy cũng phải là muốn mua mà mua được.
Người lái chiếc xe Audi A8 đi đầu tiên là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú. Cậu ta mặc bộ vét màu đen, cổ tay đeo đồng hồ Rolex bằng. Anh ta đeo một cái kính râm, một tay vịn tay lái, lái xe như một tay cừ khôi.
Ngồi ở ghế phụ lái là một gã đàn ông có dáng vẻ bề ngoài rất thảm hại, còn mặc một bộ đồ của mấy thập niên trước.Trong miệng nhai nhóp nhép một miếng kẹo cao su đã không còn hương vị, còn rên rỉ một đoạn ca khúc kinh điển tên là Thập Bát Mạc. Gã đàn ông thảm hại này thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu thanh niên lái xe, cười nhếch mép để lộ ra chiếc răng vàng chói sáng.
Gã đàn ông vạm vỡ giống như một núi thịt ngồi ở ghế sau, giống như một con Kinh Kong chạy ra từ trong bộ phim điện ảnh của Mỹ. Mặc dù a không cao lớn cũng không mập, bộ vét được đặt may che không hết cơ ngực hùng vĩ và hai đầu vai trên cánh tay của y. Y ngồi không nói một câu sẽ mang một khí thế như bổ núi xẻ đường nhưng khi há mồm cười lại lộ ra bản tính khờ khạo của y.
Một chiếc túi du lịch chuyên dụng bé dài chắc chắn đặt ở bên cạnh gã đàn ông.
Lái xe chính là Kim Tiểu Chu, ngồi ở tay lái phụ chính là Cáp Mô Hác Mặc, ngồi sau đó đương nhiên là tên đại ngốc Đại Hùng Triệu Bá. Trong cái túi du lịch kia đựng một bức thư giới thiệu của quân khu XX và một khẩu súng bắn tỉa M25 do Mỹ chế tạo.
Người lái chiếc xe Audi A8 thứ hai chính là Chu Bách Tước, mặc một bộ vét màu đen, áo sơ mi trắng, tướng mạo nhã nhặn, phụ trang trên người trị giá hai vạn đại dương cũng khiến cho anh ta trông càng hào hoa phong nhã hơn. Anh ta cũng là một tay lái cứ, anh ta chỉ cần một tay lái, còn tay kia kẹp một điếu Tiểu Hùng Mao loại tốt nhất, khói bay lờ mờ.
Triệu Long Tượng ngồi ở ghế phụ lái, được đám Kim Tiểu Chu, Cáp Mô gọi là người đàn ông Đông Bắc Bát Bách thúc. Bộ vét mang trên người thì giống nhau, nhưng điều không giống chính là vẻ mặt lạnh như nước của anh ta. Chỉ là nếu bạn cẩn thận quan sát lời nói của y, vẫn có thể thấy từ trong con ngươi của y thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng. Nhìn hai bên đường cao tốc dần thấy cảnh sắc quen thuộc, mặc dù anh ta cố gắng che giấu cũng không che hết được sự kích động dần căng phồng lên trong lòng.
Hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau, một người là Trác Thanh Đế xuất hiện ở trong đội ngũ này khiến người ta hơi bất ngờ. Một người khác là Lâm Cường mái tóc bạc trắng làm bộ như đang ngủ.
Mười chiếc Audi A6 phía sau chở năm mươi thành viên tinh nhuệ đã được tuyển chọn từ trong liên minh chấp pháp Trung Hoa. Năm mươi người này là những người có biểu hiện tốt nhất sau hơn một năm huấn luyện ma quỷ của Chu Bách Tước. Mỗi người đều là những nhân tài toàn diện không những có khả năng tác chiến đơn độc, các kỹ năng khác như sử dụng máy tính, hóa trang, ẩn nấp, truy lùng của họ đang từng bước được cải tiến. Năm mươi người này đều là những nhân tài nổi tiếng xuất sắc trong một số xã đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở phương bắc.
Mục tiêu của đoàn xe chính là Ốc Dã ở vùng Đông Bắc ngoài ngàn dặm, nơi Cường Tử sắp tới sẽ sống ở đó bốn năm.
Lúc đoàn xe đến đầu đường cao tốc, mỹ nữ phụ trách trạm thu phí của đường cao tốc không ngừng ghé mắt quan sát mười hai chiếc Audi vẫn luôn duy trì đội hình ngay ngắn khiến người ta ngưỡng mộ. Suy nghĩ đầu tiên của cô là có một vị đại nhân giá lâm Đông Bắc, nhất là chiếc xe đầu tiên, hạ cửa sổ xuống để lộ ta cổ tay anh tuấn đeo chiếc đồng hồ vàng Rolex, càng khiến tim nàng đập rộn ràng.
Nhưng khi cái người có vẻ mặt thảm hại chải mái tóc bổ luống ngồi ở vị trí tay lái phụ nháy mắt ra hiệu cười với cô, nhất là y không ngừng dùng đầu lưỡi liếm cái răng vàng giả trong miệng rốt cục đã khiến cô tỉnh ngộ. Nhân vật lớn chắc là không biết mang theo một tên tuỳ tùng thảm hại khiến cho cô muốn lấy con dao thọc chết như vậy, chắc có lẽ người này là nhân vật lớn, chỉ là cô chưa bao giờ thấy một nhân vật lớn nào lại ngồi ở chỗ ghế phụ lái.
Mỹ nữ phụ trách thu phí nhận lấy từ trong tay người thanh niên tuấn tú không phải tờ giấy thu phí, mà là giấy thông hành đặc biệt của quân khu XX. Vừa rồi cô còn không dám chắc có một nhân vật lớn giá lâm Đông Bắc? Khi nhìn thấy tờ giấy thông hành này cô biết mình đã sai. Nhân vật trong quân đội luôn khiến cho cô ngưỡng mộ, chỉ có điều cô không đoán ra được vị đại năng có cấp bậc gì.
Cúi chào người thanh niên tuấn tú, cô làm vô cùng đúng chức trách.
Nhưng cô vẫn muốn chọc một dao vào tên có vẻ mặt thảm hại đang cố ý khiêu khích mập mờ kia, trong lòng cô sát ý nổi lên cuồn cuộn may được công việc rèn luyện hằng ngày nên khống chế được. Lúc xe chạy qua được một đoạn, cô thở dài một hơi, may là áp chế được, chỉ e phải chịu chút nội thương, táo bón còn có thể chịu được, chứ kinh nguyệt không điều hoà thì chắc chắn không tốt đẹp rồi.
Nhìn đoàn xe biến đi trong tầm mắt, cô ngồi cuống mới phát hiện không biết tại sao mình toát mồ hôi trán. Cô nghĩ đến lúc ánh mắt lơ đãng nhìn sang hai thanh niên ngồi ở ghế sau trong chiếc xe Audi A8 thứ hai, một người lạnh lẽo căm căm, một người lạnh nhạt như nước.
Chính ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông trẻ có tuổi hơi lớn kia khiến cô mồ hôi đầm đìa.
Đây là thái tử của gia tộc nào vậy?
Tiểu Vương vừa tốt nghiệt được điều phối về cục giao thông đi đến dừng lại bên cạnh cửa sổ hỏi mỹ nữ lau mồ hôi trong cabin:
- Chị Trần, người này từ đâu đến vậy? Khí khách lớn quá!
- Cút về trạm của cậu đi!
Quát nhẹ tên tiểu tử đứng bên ngoài cửa sổ, vẻ say đắm trong ánh mắt của cô khiến tim Tiểu Vương run bắn lên. Mỹ nữ trong trạm thu phí này có một sự quyến rũ mê người. Chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến cho thàn hồn của một tên tiểu tử không có kinh nghiệm phải điên đảo.
Đoàn xe đi qua chỉ là xen vào công việc có chút nhàm chán hàng ngày của bọn họ mà thôi, có lẽ sẽ phải ở trong quán trà bàn luận sôi nổi mấy ngày, đoán xem vị đại gia lắm tiền nào đến phương bắc, nhưng qua một thời gian đương nhiên sẽ rơi vào quên lãng. Bọn họ cũng không đoán trước được, mười hai chiếc Audi có rèm che này vào Đông Bắc sẽ làm nổi lên bao sóng gió.
Cường tử lấy trong túi quần ra bao thuốc Trung Hoa xa xỉ mua lần đầu tiên, lấy bao thuốc nhưng không rút ra ngay một điếu mà là cẩn thận đếm từng điếu trong bao thuốc, sau khi thấy chỉ có mười điếu vẻ mặt của hắn có vẻ đau khổ. Tính toán xem một điếu bao nhiêu tiền, rút một điếu để bên cạnh Trác Thanh Đế, sau đó cho anh ta một ánh mắt khinh khỉnh.
- Không hút! Hút một điếu của cậu, tôi sợ cậu lừa tôi.
- Cắt! Có thích hút không?
Cường Tử hừ một tiếng, tự châm một điếu rồi hút một hơi thật sâu, vẻ mặt dâm đãng không hề tương xớng với tuổi tác. (câu này viết thuận tay hay sao ấy?)
Trác Thanh Đế giơ tay cầm bao thuốc tự châm cho mình một điếu, ra sức hút một hơi.
- Không phải chú nói không hút sao?
Cường Tử cướp lại bao thuốc từ trong tay Trác Thanh Đế, giống như con gà mẹ bảo vệ gà con, vẻ mặt hắn nhìn Trác Thanh Đế khinh bỉ, thù sâu tựa biển.
- Không hút không được? Không hút cậu cũng đâu nghĩ tốt về tôi, chưa biết chừng trong lòng còn mắng tôi ngu, phải rút thuốc ra hút cho nhanh. Tôi nếu như đoán sai cậu, chữ Trác này của tôi chắc phải viết ngược lại!
- Tôi là Du Ba Nha, chú là Chung Tử Kỳ!
Cường Tử gật đầu thể hiện vẻ mặt điệu bộ tri âm khó cầu.
- Ừ, cậu là Du Bá Nha, cậu sẽ làm “Cầm Thao”, “Thủy Tiên Thao” (chửi súc vật, chửi ông nội mày) càng chửi càng khỏe đúng không? Tôi đây không phải là Chung Tử Kỳ gì cả, tôi đây sống lâu trăm tuổi, sống lâu nghin đời.
Chu Bách Tước vẫn cười điệu đàng như thục nữ e thẹn, cười mà như không cười khiến răng Cường Tử ngứa ngáy. Xem ra vẫn là Triệu Bát Bách thực thà nhất. Các bạn xem người ta cười ít nhất cũng cúi đầu chứ.
- Không nói chuyện đám người tầm thường các người nữa, làm bẩn sự trinh trắng của tôi.
Cường Tử trợn trừng mắt lên, sau đó lấy di động ra gọi cho Cáp Mô ở trong xe.
- Anh Cáp Mô, quê nhà của anh ở đâu?
- Kháo Sơn Truân!
- Có bao nhiêu lớn?
- Hơn trăm hộ gia đình, sao?
- Không sao, tôi tính xem cần bao nhiêu lì xì. Anh nói xem tôi mà đứng ở đồi cao trước cổng thôn Kháo Sơn Truân các anh tiện tay ném tiền. Cảnh tượng khắp nơi trên mặt đất toàn là tiền vàng như vậy có phải sẽ rất rung động hay không?
- Thật hả! Cường Tử vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo. Cáp Mô ca của cậu áo gấm về nhà, mong chờ hết cả vào cậu. Để sau này đám con bê lúc đầu dám xem thường bốn người chú cháu chúng tôi là ngoại tộc kia biết rằng chính họ mới là chó không có mắt.
- Ừ, chút lòng thành!
Cường Tử cười khì khì, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Ôi, anh Cáp Mô, anh nói xem năm, sáu trăm túi lì xì đã đủ chưa?
- Ừ, đủ rồi!
- Bao nhiêu một túi đây? Năm tệ đủ chưa?
Cáp Mô…
Trác Thanh Đế cố gắng nhích người ra chỗ khác, anh ta cảm thấy mình và Cường Tử ngồi chung một xe quả thực là làm nhục nhân cách của anh ta. Bây giờ điều duy nhất anh ta có thể làm là phải tránh xa Cường Tử, bởi vì anh ta sợ con bê trong hình dạng rùa đen rụt cổ này sẽ bắt mình đi tìm năm trăm túi lì xì. Đừng cho rằng Cường Tử không làm ra chuyện như vậy, anh ta rất hiểu Cường Tử.
- Cáp Mô ca, nói với Báo Tử ca tìm một cái chợ thiệt lớn đỗ xe, hôm nay tôi đang có hứng, khuân sạch cả chợ đưa đến Kháo Sơn Truân làm chút đệm lót cho bốn người các anh vênh mặt về quê, sau đó phát năm trăm bao lì xì, sau nữa mua thêm hai vạn đồng pháo hoa để tối chơi, như vậy được không?
Cường Tử thu được ba phẩy sáu tỷ từ trong tay Lý Bát Nhất, phải khoe của.
Hai chiếc Audi A8 dẫn đầu giống như một tướng quân oai phong lẫm liệt, mười chiếc Audi A6 đi sau khí thế như thiên quân vạn mã, khí phách oai nghiêm.
Mười hai chiếc xe đi thành một hàng thẳng tắp, vì tốc độ xe chạy khá nhanh nên khoảng cách được giữa ở tầm năm muơi thước. Kéo thành một đoàn xe dài khiến những lái xe qua đường liên tiếp tấp vào bên cạnh. Nhất là chiếc xe Audi A6 phía sau liên tục gồ ga càng khiến người ta kinh sợ!
Đuôi biển số xe từ không đến chín, mười dãy số như vậy cũng phải là muốn mua mà mua được.
Người lái chiếc xe Audi A8 đi đầu tiên là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú. Cậu ta mặc bộ vét màu đen, cổ tay đeo đồng hồ Rolex bằng. Anh ta đeo một cái kính râm, một tay vịn tay lái, lái xe như một tay cừ khôi.
Ngồi ở ghế phụ lái là một gã đàn ông có dáng vẻ bề ngoài rất thảm hại, còn mặc một bộ đồ của mấy thập niên trước.Trong miệng nhai nhóp nhép một miếng kẹo cao su đã không còn hương vị, còn rên rỉ một đoạn ca khúc kinh điển tên là Thập Bát Mạc. Gã đàn ông thảm hại này thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu thanh niên lái xe, cười nhếch mép để lộ ra chiếc răng vàng chói sáng.
Gã đàn ông vạm vỡ giống như một núi thịt ngồi ở ghế sau, giống như một con Kinh Kong chạy ra từ trong bộ phim điện ảnh của Mỹ. Mặc dù a không cao lớn cũng không mập, bộ vét được đặt may che không hết cơ ngực hùng vĩ và hai đầu vai trên cánh tay của y. Y ngồi không nói một câu sẽ mang một khí thế như bổ núi xẻ đường nhưng khi há mồm cười lại lộ ra bản tính khờ khạo của y.
Một chiếc túi du lịch chuyên dụng bé dài chắc chắn đặt ở bên cạnh gã đàn ông.
Lái xe chính là Kim Tiểu Chu, ngồi ở tay lái phụ chính là Cáp Mô Hác Mặc, ngồi sau đó đương nhiên là tên đại ngốc Đại Hùng Triệu Bá. Trong cái túi du lịch kia đựng một bức thư giới thiệu của quân khu XX và một khẩu súng bắn tỉa M25 do Mỹ chế tạo.
Người lái chiếc xe Audi A8 thứ hai chính là Chu Bách Tước, mặc một bộ vét màu đen, áo sơ mi trắng, tướng mạo nhã nhặn, phụ trang trên người trị giá hai vạn đại dương cũng khiến cho anh ta trông càng hào hoa phong nhã hơn. Anh ta cũng là một tay lái cứ, anh ta chỉ cần một tay lái, còn tay kia kẹp một điếu Tiểu Hùng Mao loại tốt nhất, khói bay lờ mờ.
Triệu Long Tượng ngồi ở ghế phụ lái, được đám Kim Tiểu Chu, Cáp Mô gọi là người đàn ông Đông Bắc Bát Bách thúc. Bộ vét mang trên người thì giống nhau, nhưng điều không giống chính là vẻ mặt lạnh như nước của anh ta. Chỉ là nếu bạn cẩn thận quan sát lời nói của y, vẫn có thể thấy từ trong con ngươi của y thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng. Nhìn hai bên đường cao tốc dần thấy cảnh sắc quen thuộc, mặc dù anh ta cố gắng che giấu cũng không che hết được sự kích động dần căng phồng lên trong lòng.
Hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau, một người là Trác Thanh Đế xuất hiện ở trong đội ngũ này khiến người ta hơi bất ngờ. Một người khác là Lâm Cường mái tóc bạc trắng làm bộ như đang ngủ.
Mười chiếc Audi A6 phía sau chở năm mươi thành viên tinh nhuệ đã được tuyển chọn từ trong liên minh chấp pháp Trung Hoa. Năm mươi người này là những người có biểu hiện tốt nhất sau hơn một năm huấn luyện ma quỷ của Chu Bách Tước. Mỗi người đều là những nhân tài toàn diện không những có khả năng tác chiến đơn độc, các kỹ năng khác như sử dụng máy tính, hóa trang, ẩn nấp, truy lùng của họ đang từng bước được cải tiến. Năm mươi người này đều là những nhân tài nổi tiếng xuất sắc trong một số xã đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở phương bắc.
Mục tiêu của đoàn xe chính là Ốc Dã ở vùng Đông Bắc ngoài ngàn dặm, nơi Cường Tử sắp tới sẽ sống ở đó bốn năm.
Lúc đoàn xe đến đầu đường cao tốc, mỹ nữ phụ trách trạm thu phí của đường cao tốc không ngừng ghé mắt quan sát mười hai chiếc Audi vẫn luôn duy trì đội hình ngay ngắn khiến người ta ngưỡng mộ. Suy nghĩ đầu tiên của cô là có một vị đại nhân giá lâm Đông Bắc, nhất là chiếc xe đầu tiên, hạ cửa sổ xuống để lộ ta cổ tay anh tuấn đeo chiếc đồng hồ vàng Rolex, càng khiến tim nàng đập rộn ràng.
Nhưng khi cái người có vẻ mặt thảm hại chải mái tóc bổ luống ngồi ở vị trí tay lái phụ nháy mắt ra hiệu cười với cô, nhất là y không ngừng dùng đầu lưỡi liếm cái răng vàng giả trong miệng rốt cục đã khiến cô tỉnh ngộ. Nhân vật lớn chắc là không biết mang theo một tên tuỳ tùng thảm hại khiến cho cô muốn lấy con dao thọc chết như vậy, chắc có lẽ người này là nhân vật lớn, chỉ là cô chưa bao giờ thấy một nhân vật lớn nào lại ngồi ở chỗ ghế phụ lái.
Mỹ nữ phụ trách thu phí nhận lấy từ trong tay người thanh niên tuấn tú không phải tờ giấy thu phí, mà là giấy thông hành đặc biệt của quân khu XX. Vừa rồi cô còn không dám chắc có một nhân vật lớn giá lâm Đông Bắc? Khi nhìn thấy tờ giấy thông hành này cô biết mình đã sai. Nhân vật trong quân đội luôn khiến cho cô ngưỡng mộ, chỉ có điều cô không đoán ra được vị đại năng có cấp bậc gì.
Cúi chào người thanh niên tuấn tú, cô làm vô cùng đúng chức trách.
Nhưng cô vẫn muốn chọc một dao vào tên có vẻ mặt thảm hại đang cố ý khiêu khích mập mờ kia, trong lòng cô sát ý nổi lên cuồn cuộn may được công việc rèn luyện hằng ngày nên khống chế được. Lúc xe chạy qua được một đoạn, cô thở dài một hơi, may là áp chế được, chỉ e phải chịu chút nội thương, táo bón còn có thể chịu được, chứ kinh nguyệt không điều hoà thì chắc chắn không tốt đẹp rồi.
Nhìn đoàn xe biến đi trong tầm mắt, cô ngồi cuống mới phát hiện không biết tại sao mình toát mồ hôi trán. Cô nghĩ đến lúc ánh mắt lơ đãng nhìn sang hai thanh niên ngồi ở ghế sau trong chiếc xe Audi A8 thứ hai, một người lạnh lẽo căm căm, một người lạnh nhạt như nước.
Chính ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông trẻ có tuổi hơi lớn kia khiến cô mồ hôi đầm đìa.
Đây là thái tử của gia tộc nào vậy?
Tiểu Vương vừa tốt nghiệt được điều phối về cục giao thông đi đến dừng lại bên cạnh cửa sổ hỏi mỹ nữ lau mồ hôi trong cabin:
- Chị Trần, người này từ đâu đến vậy? Khí khách lớn quá!
- Cút về trạm của cậu đi!
Quát nhẹ tên tiểu tử đứng bên ngoài cửa sổ, vẻ say đắm trong ánh mắt của cô khiến tim Tiểu Vương run bắn lên. Mỹ nữ trong trạm thu phí này có một sự quyến rũ mê người. Chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến cho thàn hồn của một tên tiểu tử không có kinh nghiệm phải điên đảo.
Đoàn xe đi qua chỉ là xen vào công việc có chút nhàm chán hàng ngày của bọn họ mà thôi, có lẽ sẽ phải ở trong quán trà bàn luận sôi nổi mấy ngày, đoán xem vị đại gia lắm tiền nào đến phương bắc, nhưng qua một thời gian đương nhiên sẽ rơi vào quên lãng. Bọn họ cũng không đoán trước được, mười hai chiếc Audi có rèm che này vào Đông Bắc sẽ làm nổi lên bao sóng gió.
Cường tử lấy trong túi quần ra bao thuốc Trung Hoa xa xỉ mua lần đầu tiên, lấy bao thuốc nhưng không rút ra ngay một điếu mà là cẩn thận đếm từng điếu trong bao thuốc, sau khi thấy chỉ có mười điếu vẻ mặt của hắn có vẻ đau khổ. Tính toán xem một điếu bao nhiêu tiền, rút một điếu để bên cạnh Trác Thanh Đế, sau đó cho anh ta một ánh mắt khinh khỉnh.
- Không hút! Hút một điếu của cậu, tôi sợ cậu lừa tôi.
- Cắt! Có thích hút không?
Cường Tử hừ một tiếng, tự châm một điếu rồi hút một hơi thật sâu, vẻ mặt dâm đãng không hề tương xớng với tuổi tác. (câu này viết thuận tay hay sao ấy?)
Trác Thanh Đế giơ tay cầm bao thuốc tự châm cho mình một điếu, ra sức hút một hơi.
- Không phải chú nói không hút sao?
Cường Tử cướp lại bao thuốc từ trong tay Trác Thanh Đế, giống như con gà mẹ bảo vệ gà con, vẻ mặt hắn nhìn Trác Thanh Đế khinh bỉ, thù sâu tựa biển.
- Không hút không được? Không hút cậu cũng đâu nghĩ tốt về tôi, chưa biết chừng trong lòng còn mắng tôi ngu, phải rút thuốc ra hút cho nhanh. Tôi nếu như đoán sai cậu, chữ Trác này của tôi chắc phải viết ngược lại!
- Tôi là Du Ba Nha, chú là Chung Tử Kỳ!
Cường Tử gật đầu thể hiện vẻ mặt điệu bộ tri âm khó cầu.
- Ừ, cậu là Du Bá Nha, cậu sẽ làm “Cầm Thao”, “Thủy Tiên Thao” (chửi súc vật, chửi ông nội mày) càng chửi càng khỏe đúng không? Tôi đây không phải là Chung Tử Kỳ gì cả, tôi đây sống lâu trăm tuổi, sống lâu nghin đời.
Chu Bách Tước vẫn cười điệu đàng như thục nữ e thẹn, cười mà như không cười khiến răng Cường Tử ngứa ngáy. Xem ra vẫn là Triệu Bát Bách thực thà nhất. Các bạn xem người ta cười ít nhất cũng cúi đầu chứ.
- Không nói chuyện đám người tầm thường các người nữa, làm bẩn sự trinh trắng của tôi.
Cường Tử trợn trừng mắt lên, sau đó lấy di động ra gọi cho Cáp Mô ở trong xe.
- Anh Cáp Mô, quê nhà của anh ở đâu?
- Kháo Sơn Truân!
- Có bao nhiêu lớn?
- Hơn trăm hộ gia đình, sao?
- Không sao, tôi tính xem cần bao nhiêu lì xì. Anh nói xem tôi mà đứng ở đồi cao trước cổng thôn Kháo Sơn Truân các anh tiện tay ném tiền. Cảnh tượng khắp nơi trên mặt đất toàn là tiền vàng như vậy có phải sẽ rất rung động hay không?
- Thật hả! Cường Tử vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo. Cáp Mô ca của cậu áo gấm về nhà, mong chờ hết cả vào cậu. Để sau này đám con bê lúc đầu dám xem thường bốn người chú cháu chúng tôi là ngoại tộc kia biết rằng chính họ mới là chó không có mắt.
- Ừ, chút lòng thành!
Cường Tử cười khì khì, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Ôi, anh Cáp Mô, anh nói xem năm, sáu trăm túi lì xì đã đủ chưa?
- Ừ, đủ rồi!
- Bao nhiêu một túi đây? Năm tệ đủ chưa?
Cáp Mô…
Trác Thanh Đế cố gắng nhích người ra chỗ khác, anh ta cảm thấy mình và Cường Tử ngồi chung một xe quả thực là làm nhục nhân cách của anh ta. Bây giờ điều duy nhất anh ta có thể làm là phải tránh xa Cường Tử, bởi vì anh ta sợ con bê trong hình dạng rùa đen rụt cổ này sẽ bắt mình đi tìm năm trăm túi lì xì. Đừng cho rằng Cường Tử không làm ra chuyện như vậy, anh ta rất hiểu Cường Tử.
- Cáp Mô ca, nói với Báo Tử ca tìm một cái chợ thiệt lớn đỗ xe, hôm nay tôi đang có hứng, khuân sạch cả chợ đưa đến Kháo Sơn Truân làm chút đệm lót cho bốn người các anh vênh mặt về quê, sau đó phát năm trăm bao lì xì, sau nữa mua thêm hai vạn đồng pháo hoa để tối chơi, như vậy được không?
Cường Tử thu được ba phẩy sáu tỷ từ trong tay Lý Bát Nhất, phải khoe của.
/314
|