Bằng! Bằng! Bằng!
Từ trên đồi cao truyền đến một loạt tiếng súng khiến người ta cảm thấy bất ngờ thậm chí khiếp sợ, Kim Tiểu Chu đầu tiên phán đoán ra đây là tiếng đạn bay ra khỏi nòng súng bắn tỉa, hơn nữa không chỉ có một viên.Hắn có chút kinh ngạc dùng kính viễn vọng tìm kiếm một chút rồi mới phát hiện không biết từ lúc nào điểm chỉ huy trên đồi cao đã bị ba tay súng bắn tỉa khống chế, mà chính mình lại không phát giác ra!
- Chu Bách Tước! Anh làm cái trò gì vậy! Tại sao có người mò đến mà không báo chúng tôi biết!
Kim Tiểu Chu hét lên hết sức giận dữ.
Tự mình yên tâm giao phía sau lại cho Chu Bách Tước, nhưng y lại để nhiều người lên đây thế này, đây là hành vi vô trách nhiệm đối với cả đội, anh ta không nổi giận mới lạ.
- Báo Tử! Tôi cũng không ngờ bọn chúng cũng có người trang bị vũ khí bơi qua biển lên bờ, tôi vẫn giám sát hai chiếc thuyền đó mà!
- Cái gì!
- Hai chiếc thuyền đó còn chưa cập bờ, bọn họ nhất định cũng là nửa đường xuống nhảy xuống nước bơi đến đây, hơn nữa những người này đều là cao thủ, ẩn nấp còn lão luyện hơn chúng ta, không nổ súng tôi thật cũng không phát hiện ra bọn họ!
Kim Tiểu Chu trầm mặc, tình hình đã thoát khỏi tầm tay.
- Cường Tử, có bất ngờ cậu mau chóng ẩn náp đi! Hiện giờ có súng bắn tỉa phe thứ ba đã khống chế cục diện, là địch hay là bạn còn chưa thể phân rõ được!
Kim Tiểu Chu nói trong bộ đàm.
- Còn ẩn nấp cái gì, đối phương nếu muốn ra tay với chúng ta thì ba cây súng bắn tỉa đã sớm bắn nát đầu tôi rồi.
Ngữ khí của Cường tử không có chút tức giận nào, mà phần nhiều là cam chịu.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Kim Tiểu Chu hỏi.
- Nên làm gì thì làm cái đó!
Cường Tử nói xong người đã giống như một con báo săn tránh trái phải nhảy vào căn cứ Huyết Anh Đào, hắn mượn sự che chở của cây cối và nhà cửa để linh hoạt tránh trái né phải, đạn giao nhau trút xuống quanh người hắn dường như hình thành một dãy phong tỏa dày đặc, Cường Tử phát huy tốc độ của mình đến cực hạn mỗi bước đi đều phải né tránh vô số đạn dược!
Nhưng theo uy lực của ba khẩu súng bắn tỉa không rõ ý định trên đồi cao, lằn đạn của thành viên Huyết Anh Đào dần dần bị áp chế xuống. Cho dù nói thế nào, nỗi sợ hãi bốn tay súng bắn tỉa bao gồm cả Kim Tiểu Chu, tâm lý của thành viên Huyết Anh Đào đã bắt đầu thay đổi, từ sự phẫn nộ ban đầu đã chuyển biến thành sự khủng hoảng.
Phần lớn mọi người đều chọn việc ẩn nấp chứ không phải lộ ra làm con chim đầu đàn thu hút đạn của các tay súng bắn tỉa, trong thời đại này không còn người tranh nhau làm liệt sĩ sau khi sợ hãi, quả thực là sau khi chết vẫn tuyệt đối không đạt được danh hiệu liệt sĩ, nhiều nhất là ba tấc đất một cái hố lấp đất chôn thôi.
Điền Trung thấy Lý Bát Nhất đã trốn đi, thực muốn nổ một phát súng từ sau lưng y giết chết y, cuối cùng cắn răng nhịn xuống. Gã mệnh lệnh các thành viên Huyết Anh Đào đã chết bị thương gần nửa ngừng bắn toàn bộ ẩn nấp, còn mình lại chui vào phòng điều khiển chính.
- Xin các ông ngừng nổ súng, tôi là Điền Trung đội trưởng đội lính đánh thuê Huyết Anh Đào, hiện giờ người của tôi đã ngừng bắn, xin các ông phái đại diện đến đàm phán với chúng tôi, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm rất lớn đấy!
Điền Trung thông qua phát thanh hô lên với người trên đồi cao.
Không hề nghi ngờ, mai phục và trạm gác ngầm mình bố trí trên đồi cao đã bị người ta dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn có một đội bốn tay súng bắn tỉa đạt tiêu chuẩn luận về thực lực tuyệt đối cao hơn Huyết Anh Đào. Gã cũng không muốn Huyết Anh Đào mà gã khổ sở vất vả lắm mới có thể xây dựng nên bị diệt sạch sẽ. Tuy rằng gã vẫn là chiếm được chủ động nhất định trên địa bàn của mình gã, nhưng cuộc mua bán giết địch một nghìn tự mình mất đi hơn một nghìn, gã không muốn làm.
Lý Bát Nhất có thể không có cảm tình gì với Huyết Anh Đào, trong mắt Lý Bát Nhất Huyết Anh Đào chửng qua là công cụ để y Đông Sơn tái khởi mà thôi. Mà Điền Trung thì khác, đội ngũ này gã trải qua năm năm dốc hết tâm huyết để xây dựng, huấn luyện này đã giống như là một phần không thể thiếu trên cơ thể hắn.
Pằng!
Sau tiếng hô của gã tiếng súng đạn của đối phương sau thời gian ngắn đã yên tĩnh, nhưng cửa phòng điều khiển lại bị một lực cực lớn đánh thẳng vào văng ra, cả phòng bằng gỗ bị một lực cực mạnh đánh thẳng vào vỡ nát, làm Điền Trung tối sầm cả mặt mũi!
Điền Trung phản ứng nhanh nhẹn ngay sau khi nes tránh mấy tấm gỗ khá lớn, đỡ được một chưởng của một cái bóng đen đạp tới, sức mạnh trong một chưởng lực này cực lớn đập hắn ngồi thụp xuống.
Tuy Điền Trung không nhìn rõ thân hình đối phương nhưng là tố chất của lính đặc chủng Châu Á vẫn để gã đỡ được đòn công kích của đối phương.
Nhờ thân hình nhún thấp xuống, Điền Trung lăn một vòng liền tránh khỏi phạm vi khống chế của đối phương, rút ngay súng lục từ bên hông của mình ra chuẩn bị nổ súng, ngón tay đã móc vào cò súng còn chưa bóp, đối phương đã như cái bóng xông đến một cước đá bay súng trong tay hắn!
Tốc độ nhanh thật!
Trong lòng Điền Trung chấn động.
Lần nữa chống chọi một cước bổ từ trên xuống của đối phương, Điền Trung khuỵu một gối xuống đất, sức mạnh cực lớn giống như một ngọn núi lớn ép xuống, Điền Trung dần dần chống đỡ không nổi chân đối phương.
- Ngươi là ai? Dừng tay!
Điền Trung quát.
Sau khi bóng người màu đen dừng lại, Điền Trung mới nhìn rõ dáng vẻ của y, đây là một thiếu niên tuấn mỹ có khuôn mặt tà mị. Trên mặt của đối phương không có bất kỳ biểu hiện nào lạnh lẽo như băng, trong mắt của y có một luồn sát khí khiến người ta không rét mà run, trên khuôn mặt quá trắng gần như không thấy sắc máu, giống như quỷ hút máu vậy.
- Tên ta là Yêu Ma.
Thiếu niên giống như ngọn núi băng ngàn năm không có nhân tính, giọng điệu của y không có lẫn một tia tình cảm nào.
- Nếu không có câu hỏi nào khác, thì ngươi chết đi.
Y nói.
Chân bị Điền Trung kẹp chặt tăng thêm sức lực, “rốp” một tiếng, cái chân kia của Điền Trung không chịu được sức ép cũng quỳ xuống đất. Điền Trung đã toát mồ hôi trán cắn răng nhìn ánh mắt khiến người ta sợ hãi của đối phương, trong lòng toát ra sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
- Dừng... dừng tay! Chúng ta... chúng ta tại sao không thể nói chuyện?
- Ngươi là người Nhật Bản phải không?
Thiếu niên mặc đồ đen lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy! Ta tên là Điền Trung, chỉ cần ngươi dừng tay, ta sẽ cho ngươi một trăm vạn đô la!
- Phải là được rồi.
Sau khi bốn chữ được phun ra từ miệng thiếu niên, y thu hồi chân hai tay đập mạnh từ trên xuống.
Điển Trung chật vật lăn qua một bên, hai tay thiếu niên đập vào máy móc trong phòng điều khiển. “Bùm” một tiếng, máy móc kim loại bị một chưởng núi lở đất nứt này đập nát hoàn toàn bề mặt.
Điền Trung biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của thiếu niên này, phản ứng đầu tiên chính là trốn!
Gã từ trên đất bò lên xoay người chạy, còn chưa chạy ra ngoài ba bước dã nghe thấy một âm thanh âm trầm sau lưng sát bên lỗ tai của hắn nói:
- Có trách thì trách ngươi là người Nhật Bản, chết đi!
“Xoạt”!
Một cánh mảnh mai nhưng vô cùng cứng rắn xuyên thẳng qua cơ thể ra trước ngực Điền Trung.
Điền Trung cúi đầu nhìn nắm tay chui ra trên ngực mình, ánh mắt dại đi. Trong giây phút này hắn thậm chí không cảm thấy đau đớn, mà là một loại sự xuyên thấu trước giờ chưa từng cảm nhận được.
Yêu Ma chậm rãi rút cánh tay mình ra từ trong ngực gã, dòng máu đậm đặc gần như biến thành màu đen dính đầy cánh tay y, máu nhỏ giọt chảy thành sợi xuống đất, nắm tay trắng nõn đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Điền Trung không cam lòng quay đầu nhìn một cái, trong ánh mắt đều là sự bối rối.
“Phụp” một tiếng, thi thể của Điền Trung ngã xuống đất.
Yêu ma nhìn Điền Trung bổ nhào xuống đất, không có một chút thương cảm cũng không có chút oán hận, sắc mặt y vẫn không buồn không vui như cũ, vẫn lạnh băng như lúc ban đầu.
Cứ như vậy, Điền Trung - một người có hùng tâm tráng trí dùng năm năm huấn luyện ra một đội Huyết Anh Đào, trước nay không nghĩ tới tuân theo Lý Bát Nhất, chết ở nơi khởi điểm lý tưởng của mình. Năm năm, nơi bắt đầu trở thành nơi kết thúc.
Chu Bách Tước biết sự việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của phía bên mình, gã vừa định đứng dậy hội họp với đám Cường Tử, cảm ứng ngay được phía sau có người tiếp cận, gần như không cần thời gian phản ứng, Chu Bách Tước nhanh chóng xoay người lại sau đó quét chân về phía sau, một cước này đột ngột phát lực như chẻ tre.
“Binh”
Một đôi cánh tay bắt chéo nhau đỡ lấy chân của anh ta, người phía sau bị sức mạnh bên trong của một cước này đạp cho lùi lại mấy bước.
Người bị Chu Bách Tước đánh lui là một tráng hán cao khoảng một thước tám, mặc một bộ quần áo tác chiến màu xanh, dáng vẻ bên ngoài có chút hung hãn.
- Không cần đánh nữa, chúng tôi không phải là kẻ thù của anh!
Người đàn ông to cao tóc húi cua khoát tay nói với Chu Bách Tước.
Lúc này có mấy người đi ra từ sau lưng người đàn ông giao thủ với Chu Bách Tước, đều mặc quần áo tác chiến màu xanh, nhưng trên y phục không có quân hàm cũng không có biểu tượng quân đội, hơn nữa nhìn kiểu dáng cũng không phải là quần áo đồng phục quân đội trong nước.
Đi đầu là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, thân người gầy gò, dáng người cũng không cao, khoảng một thước bảy. Trong nhóm người cùng đi đến thể hình của y là nhỏ nhất không đáng chú ý nhất, nhưng chắc chắn rằng người này mới là thủ lĩnh.
- Các anh là ai?
Chu Bách Tước cau mày hỏi.
Người thanh niên đi đầu để tóc húi cua, làn da màu đồng khá khỏe khoắn, đây là đặc trưng rõ rệt của người sống ở vùng biển lâu ngày. Mặc dù thân hình gã không cao to, gầy yếu so với những người xung quanh, nhưng gã có một loại khí thế bề trên bẩm sinh, dường như trời sinh đã là một người lãnh đạo.
Gã mở miệng cười với Chu Bách Tước, lộ ra hai hàm răng trắng đều. Bời vị cười nên đôi mắt căn bản không to của gã híp lại thành đường thẳn, màu đồng cổ trên mặt không có chút ác ý nào.
- Tôi là Liên Ngân, đến từ Đài Loan.
Gã nói.
Từ trên đồi cao truyền đến một loạt tiếng súng khiến người ta cảm thấy bất ngờ thậm chí khiếp sợ, Kim Tiểu Chu đầu tiên phán đoán ra đây là tiếng đạn bay ra khỏi nòng súng bắn tỉa, hơn nữa không chỉ có một viên.Hắn có chút kinh ngạc dùng kính viễn vọng tìm kiếm một chút rồi mới phát hiện không biết từ lúc nào điểm chỉ huy trên đồi cao đã bị ba tay súng bắn tỉa khống chế, mà chính mình lại không phát giác ra!
- Chu Bách Tước! Anh làm cái trò gì vậy! Tại sao có người mò đến mà không báo chúng tôi biết!
Kim Tiểu Chu hét lên hết sức giận dữ.
Tự mình yên tâm giao phía sau lại cho Chu Bách Tước, nhưng y lại để nhiều người lên đây thế này, đây là hành vi vô trách nhiệm đối với cả đội, anh ta không nổi giận mới lạ.
- Báo Tử! Tôi cũng không ngờ bọn chúng cũng có người trang bị vũ khí bơi qua biển lên bờ, tôi vẫn giám sát hai chiếc thuyền đó mà!
- Cái gì!
- Hai chiếc thuyền đó còn chưa cập bờ, bọn họ nhất định cũng là nửa đường xuống nhảy xuống nước bơi đến đây, hơn nữa những người này đều là cao thủ, ẩn nấp còn lão luyện hơn chúng ta, không nổ súng tôi thật cũng không phát hiện ra bọn họ!
Kim Tiểu Chu trầm mặc, tình hình đã thoát khỏi tầm tay.
- Cường Tử, có bất ngờ cậu mau chóng ẩn náp đi! Hiện giờ có súng bắn tỉa phe thứ ba đã khống chế cục diện, là địch hay là bạn còn chưa thể phân rõ được!
Kim Tiểu Chu nói trong bộ đàm.
- Còn ẩn nấp cái gì, đối phương nếu muốn ra tay với chúng ta thì ba cây súng bắn tỉa đã sớm bắn nát đầu tôi rồi.
Ngữ khí của Cường tử không có chút tức giận nào, mà phần nhiều là cam chịu.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Kim Tiểu Chu hỏi.
- Nên làm gì thì làm cái đó!
Cường Tử nói xong người đã giống như một con báo săn tránh trái phải nhảy vào căn cứ Huyết Anh Đào, hắn mượn sự che chở của cây cối và nhà cửa để linh hoạt tránh trái né phải, đạn giao nhau trút xuống quanh người hắn dường như hình thành một dãy phong tỏa dày đặc, Cường Tử phát huy tốc độ của mình đến cực hạn mỗi bước đi đều phải né tránh vô số đạn dược!
Nhưng theo uy lực của ba khẩu súng bắn tỉa không rõ ý định trên đồi cao, lằn đạn của thành viên Huyết Anh Đào dần dần bị áp chế xuống. Cho dù nói thế nào, nỗi sợ hãi bốn tay súng bắn tỉa bao gồm cả Kim Tiểu Chu, tâm lý của thành viên Huyết Anh Đào đã bắt đầu thay đổi, từ sự phẫn nộ ban đầu đã chuyển biến thành sự khủng hoảng.
Phần lớn mọi người đều chọn việc ẩn nấp chứ không phải lộ ra làm con chim đầu đàn thu hút đạn của các tay súng bắn tỉa, trong thời đại này không còn người tranh nhau làm liệt sĩ sau khi sợ hãi, quả thực là sau khi chết vẫn tuyệt đối không đạt được danh hiệu liệt sĩ, nhiều nhất là ba tấc đất một cái hố lấp đất chôn thôi.
Điền Trung thấy Lý Bát Nhất đã trốn đi, thực muốn nổ một phát súng từ sau lưng y giết chết y, cuối cùng cắn răng nhịn xuống. Gã mệnh lệnh các thành viên Huyết Anh Đào đã chết bị thương gần nửa ngừng bắn toàn bộ ẩn nấp, còn mình lại chui vào phòng điều khiển chính.
- Xin các ông ngừng nổ súng, tôi là Điền Trung đội trưởng đội lính đánh thuê Huyết Anh Đào, hiện giờ người của tôi đã ngừng bắn, xin các ông phái đại diện đến đàm phán với chúng tôi, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm rất lớn đấy!
Điền Trung thông qua phát thanh hô lên với người trên đồi cao.
Không hề nghi ngờ, mai phục và trạm gác ngầm mình bố trí trên đồi cao đã bị người ta dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn có một đội bốn tay súng bắn tỉa đạt tiêu chuẩn luận về thực lực tuyệt đối cao hơn Huyết Anh Đào. Gã cũng không muốn Huyết Anh Đào mà gã khổ sở vất vả lắm mới có thể xây dựng nên bị diệt sạch sẽ. Tuy rằng gã vẫn là chiếm được chủ động nhất định trên địa bàn của mình gã, nhưng cuộc mua bán giết địch một nghìn tự mình mất đi hơn một nghìn, gã không muốn làm.
Lý Bát Nhất có thể không có cảm tình gì với Huyết Anh Đào, trong mắt Lý Bát Nhất Huyết Anh Đào chửng qua là công cụ để y Đông Sơn tái khởi mà thôi. Mà Điền Trung thì khác, đội ngũ này gã trải qua năm năm dốc hết tâm huyết để xây dựng, huấn luyện này đã giống như là một phần không thể thiếu trên cơ thể hắn.
Pằng!
Sau tiếng hô của gã tiếng súng đạn của đối phương sau thời gian ngắn đã yên tĩnh, nhưng cửa phòng điều khiển lại bị một lực cực lớn đánh thẳng vào văng ra, cả phòng bằng gỗ bị một lực cực mạnh đánh thẳng vào vỡ nát, làm Điền Trung tối sầm cả mặt mũi!
Điền Trung phản ứng nhanh nhẹn ngay sau khi nes tránh mấy tấm gỗ khá lớn, đỡ được một chưởng của một cái bóng đen đạp tới, sức mạnh trong một chưởng lực này cực lớn đập hắn ngồi thụp xuống.
Tuy Điền Trung không nhìn rõ thân hình đối phương nhưng là tố chất của lính đặc chủng Châu Á vẫn để gã đỡ được đòn công kích của đối phương.
Nhờ thân hình nhún thấp xuống, Điền Trung lăn một vòng liền tránh khỏi phạm vi khống chế của đối phương, rút ngay súng lục từ bên hông của mình ra chuẩn bị nổ súng, ngón tay đã móc vào cò súng còn chưa bóp, đối phương đã như cái bóng xông đến một cước đá bay súng trong tay hắn!
Tốc độ nhanh thật!
Trong lòng Điền Trung chấn động.
Lần nữa chống chọi một cước bổ từ trên xuống của đối phương, Điền Trung khuỵu một gối xuống đất, sức mạnh cực lớn giống như một ngọn núi lớn ép xuống, Điền Trung dần dần chống đỡ không nổi chân đối phương.
- Ngươi là ai? Dừng tay!
Điền Trung quát.
Sau khi bóng người màu đen dừng lại, Điền Trung mới nhìn rõ dáng vẻ của y, đây là một thiếu niên tuấn mỹ có khuôn mặt tà mị. Trên mặt của đối phương không có bất kỳ biểu hiện nào lạnh lẽo như băng, trong mắt của y có một luồn sát khí khiến người ta không rét mà run, trên khuôn mặt quá trắng gần như không thấy sắc máu, giống như quỷ hút máu vậy.
- Tên ta là Yêu Ma.
Thiếu niên giống như ngọn núi băng ngàn năm không có nhân tính, giọng điệu của y không có lẫn một tia tình cảm nào.
- Nếu không có câu hỏi nào khác, thì ngươi chết đi.
Y nói.
Chân bị Điền Trung kẹp chặt tăng thêm sức lực, “rốp” một tiếng, cái chân kia của Điền Trung không chịu được sức ép cũng quỳ xuống đất. Điền Trung đã toát mồ hôi trán cắn răng nhìn ánh mắt khiến người ta sợ hãi của đối phương, trong lòng toát ra sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
- Dừng... dừng tay! Chúng ta... chúng ta tại sao không thể nói chuyện?
- Ngươi là người Nhật Bản phải không?
Thiếu niên mặc đồ đen lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy! Ta tên là Điền Trung, chỉ cần ngươi dừng tay, ta sẽ cho ngươi một trăm vạn đô la!
- Phải là được rồi.
Sau khi bốn chữ được phun ra từ miệng thiếu niên, y thu hồi chân hai tay đập mạnh từ trên xuống.
Điển Trung chật vật lăn qua một bên, hai tay thiếu niên đập vào máy móc trong phòng điều khiển. “Bùm” một tiếng, máy móc kim loại bị một chưởng núi lở đất nứt này đập nát hoàn toàn bề mặt.
Điền Trung biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của thiếu niên này, phản ứng đầu tiên chính là trốn!
Gã từ trên đất bò lên xoay người chạy, còn chưa chạy ra ngoài ba bước dã nghe thấy một âm thanh âm trầm sau lưng sát bên lỗ tai của hắn nói:
- Có trách thì trách ngươi là người Nhật Bản, chết đi!
“Xoạt”!
Một cánh mảnh mai nhưng vô cùng cứng rắn xuyên thẳng qua cơ thể ra trước ngực Điền Trung.
Điền Trung cúi đầu nhìn nắm tay chui ra trên ngực mình, ánh mắt dại đi. Trong giây phút này hắn thậm chí không cảm thấy đau đớn, mà là một loại sự xuyên thấu trước giờ chưa từng cảm nhận được.
Yêu Ma chậm rãi rút cánh tay mình ra từ trong ngực gã, dòng máu đậm đặc gần như biến thành màu đen dính đầy cánh tay y, máu nhỏ giọt chảy thành sợi xuống đất, nắm tay trắng nõn đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Điền Trung không cam lòng quay đầu nhìn một cái, trong ánh mắt đều là sự bối rối.
“Phụp” một tiếng, thi thể của Điền Trung ngã xuống đất.
Yêu ma nhìn Điền Trung bổ nhào xuống đất, không có một chút thương cảm cũng không có chút oán hận, sắc mặt y vẫn không buồn không vui như cũ, vẫn lạnh băng như lúc ban đầu.
Cứ như vậy, Điền Trung - một người có hùng tâm tráng trí dùng năm năm huấn luyện ra một đội Huyết Anh Đào, trước nay không nghĩ tới tuân theo Lý Bát Nhất, chết ở nơi khởi điểm lý tưởng của mình. Năm năm, nơi bắt đầu trở thành nơi kết thúc.
Chu Bách Tước biết sự việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của phía bên mình, gã vừa định đứng dậy hội họp với đám Cường Tử, cảm ứng ngay được phía sau có người tiếp cận, gần như không cần thời gian phản ứng, Chu Bách Tước nhanh chóng xoay người lại sau đó quét chân về phía sau, một cước này đột ngột phát lực như chẻ tre.
“Binh”
Một đôi cánh tay bắt chéo nhau đỡ lấy chân của anh ta, người phía sau bị sức mạnh bên trong của một cước này đạp cho lùi lại mấy bước.
Người bị Chu Bách Tước đánh lui là một tráng hán cao khoảng một thước tám, mặc một bộ quần áo tác chiến màu xanh, dáng vẻ bên ngoài có chút hung hãn.
- Không cần đánh nữa, chúng tôi không phải là kẻ thù của anh!
Người đàn ông to cao tóc húi cua khoát tay nói với Chu Bách Tước.
Lúc này có mấy người đi ra từ sau lưng người đàn ông giao thủ với Chu Bách Tước, đều mặc quần áo tác chiến màu xanh, nhưng trên y phục không có quân hàm cũng không có biểu tượng quân đội, hơn nữa nhìn kiểu dáng cũng không phải là quần áo đồng phục quân đội trong nước.
Đi đầu là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, thân người gầy gò, dáng người cũng không cao, khoảng một thước bảy. Trong nhóm người cùng đi đến thể hình của y là nhỏ nhất không đáng chú ý nhất, nhưng chắc chắn rằng người này mới là thủ lĩnh.
- Các anh là ai?
Chu Bách Tước cau mày hỏi.
Người thanh niên đi đầu để tóc húi cua, làn da màu đồng khá khỏe khoắn, đây là đặc trưng rõ rệt của người sống ở vùng biển lâu ngày. Mặc dù thân hình gã không cao to, gầy yếu so với những người xung quanh, nhưng gã có một loại khí thế bề trên bẩm sinh, dường như trời sinh đã là một người lãnh đạo.
Gã mở miệng cười với Chu Bách Tước, lộ ra hai hàm răng trắng đều. Bời vị cười nên đôi mắt căn bản không to của gã híp lại thành đường thẳn, màu đồng cổ trên mặt không có chút ác ý nào.
- Tôi là Liên Ngân, đến từ Đài Loan.
Gã nói.
/314
|