Khi con thuyền đánh cá dừng lại thì đã hoàn toàn thay đổi, gần một phần ba thân thuyền bị tổn hại. Vạn hạnh trong bất hạnh, cho dù va chạm thảm liệt như thế nhưng không gây ra nổ lớn, khiến cho mấy thành viên binh lính đánh thuê Huyết Anh Đào phục trên cây gần đó nhẹ nhàng thở ra.
Quan sát một lúc không thấy có gì khác thường, Điền Trung lệnh cho các thành viên Huyết Anh Đào phục trên các cây phụ cận lại gần kiểm tra thuyền đánh cá. Năm sáu người cầm vũ khí tự động tiến lại gần cực kỳ cẩn thận, quan sát từ bên ngoài một lát rồi báo cáo với Điền Trung trong thuyền chỉ có một người điều khiển đã chết, không có uy hiếp gì.
Điền Trung do dự một lát rồi nói với Lý Bát:
- Xem ra người của làng chài đã phát hiện ra. Có điều bọn họ buộc người của anh vào thuyền rồi xông lên bờ là có ý gì? Lẽ nào chỉ là thị uy? Nếu vậy thì đối thủ của anh quả thực quá ngây thơ. Đầu tiên không không tổ chức vũ trang đột nhập hòn đảo nhỏ cũng đã lộ ra hành vi ngu ngốc của mình. Lý quân, anh bị đối thủ như vậy đánh bại sao?
- Thượng tá, xin ngài hãy chú ý ngôn từ!
Nghe ra ý ngầm trong lời Điền Trung, Lý Bát Nhất sa sầm mặt.
- Thực xin lỗi, Lý quân, anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi không khinh anh, cái này anh cũng biết. Tôi chỉ không rõ rốt cuộc đối thủ của anh có ý đồ gì, thực khó hiểu.
Nhận ra Lý Bát Nhất không hiểu, Điền Trung giải thích.
- Mặc kệ là ý đồ gì, hiện giờ những vấn đề này ông nên suy nghĩ thử xem, tôi xin thỉnh giáo. Tôi tổn hao hai vạn, tổ chức thành lập đội ngũ này và thuê ông, là để giải nạn cho mình!
Lý Bát Nhất quay sang chăm chú nhìn Điền Trung.
Biểu hiện cuồng vọng vừa nãy của Điền Trung khiến cho y rất tức giận, đến người của mình còn không tôn trọng mình, y cảm thấy mình thật muốn đánh cho cái tên vẫn tự cho rằng mình là Thượng tá xuất ngũ này.
- Đúng vậy, ông chủ, là tôi quên mất thân phận của mình. Xin ngài thứ lỗi!
Điền Trung lập tức thay đổi thái độ cuồng vọng ban nãy của mình, hạ thấp người nói với Lý Bát Nhất, giọng nói rất thành khẩn, biểu lộ cũng rất trung thực khiến cho Lý Bát Nhất rất vừa lòng. Nhưng trong tích tắc cúi đầu kia, từ trong ánh mắt Điền Trung lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu Lý Bát Nhất nhìn thấy có lẽ sẽ có cảm giác gì đó, nhưng tiếc rằng y không thấy.
- Thượng tá, phái người của ông kiểm tra con thuyền này. Nếu không có gì uy hiếp như lời ông nói, thì mời ông chuẩn bị trở lại đất liền trong thời gian ngắn nhất. Ở đây đã không an toàn nữa, tôi muốn đưa bọn họ quay về đất liền.
- Ba giờ sáng ngày mai, tôi cam đoan đội ngũ của tôi sẽ tập hợp đầy đủ.
Điền Trung nói.
- Thượng tá, sửa ông một chút. Không phảỉ đội ngũ của ông, là của tôi!
Nói xong, Lý Bát Nhất quay người bước xuống đài quan sát, để lại cho Điền Trung sau lưng y một cái nhếch mép âm lạnh. Không nói gì thêm, Điền Trung đi xuống theo Lý Bát Nhất. Lúc này đã có thành viên Huyết Anh Đào kiểm tra triệt để con thuyền này, ngoài một cái xác bị nghiền nát thì chẳng thấy gì.
- Ông chủ, tôi thấy đây chỉ là một cảnh cáo.
Điền Trung sửa lại xưng hô với Lý Bát Nhất.
- Bất kể là gì, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai chúng ta sẽ quay về!
- Tất cả nghe theo ngài!
Điền Trung đã thay đổi thái độ, Lý Bát Nhất rất đắc ý. Đối với thủ hạ, y không cho phép có kẻ nào dám nghi ngờ quyền uy của y. Hiện giờ như thế, ban đầu ở tập đoàn Thập Chu cũng là như vậy.
Bên một bờ khác, Cường Tử dẫn đầu lên bờ tìm chỗ ẩn nấp đang quan sát, thuyền đánh cá đụng vào bờ biển đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của đối phương, bờ bên này không có ai đề phòng. Dù sao cũng chẳng ai ngờ bọn họ có thể bơi sang bờ bên đây, đây chính là lợi dụng lối tư duy lối mòn của đối phương.
Đưa tay kêu gọi những người khác lên bờ, Cường Tử phi thân lên một thân cây lớn quan sát. Đảo Yên Hà diện tích không lớn được cây cối bao phủ khắp nơi xanh um tươi tốt, tầm nhìn rất ngắn. Trước tiên xác định vị trí căn cứ của đối phương, sau đó Cường Tử nhảy xuống, tập trung với bọn Chu Bách Tước bàn bạc một chút.
- Chu thúc, chú và Báo Tử ca đi tìm chỗ thích hợp phụ trách chi viện, sau lưng của chúng con giao cả cho chú.
Cường Tử nói với Chu Bách Tước và Kim Tiểu Chu.
Chu Bách Tước và Kim Tiểu Chu gật đầu nhè nhẹ, nhất là Kim Tiểu Chu. Anh ta hưng phấn đón lấy khẩu bắn tỉa M25 của mình từ tay Cường Tử.
Cường Tử quay đầu lại nhìn, không nói gì, ánh mắt lạnh như băng, cười với Yêu Ma.
- Không phải anh muốn giết người Nhật Bản sao? Khẳng định ở đây có không ít người Nhật Bản. Vậy đi, giờ hai ta thi xem thử ai giết nhiều hơn!
Rốt cuộc Kim Tiểu Chu đã hiểu ra tại sao khi trên đường đến đây thấy Yêu Ma lại cảm thấy quen thuộc, vì kẻ này quá giống với Cường Tử. Ngoài việc không có mái tóc dài ngang eo màu bạc như Cường Tử, khuôn mặt của hai người cũng có sáu phần tương tự nhau.
Trên đường đi, Kim Tiểu Chu vẫn cảm thấy cực kỳ hứng thú rất nhiều với Yêu Ma, chỉ có điều cái gã lạnh băng băng này luôn lạnh nhạt không để ý đến anh ta, khiến cho Kim Tiểu Chu cực kỳ oán giận cái hũ nút này, nhưng thực sự không có cách nào.
Yêu ma liếc nhìn Cường Tử, hừ khẽ một tiếng trong mũi coi như trả lời. Hai người cao ráo, hình thể tương đương, chỉ có khuôn mặt là hơi khác. Nhưng tính tình hai người trái ngược nhau quá nhiều, như một trời một đất, một ương ngạnh quái đản, một lặng lẽ lãnh khốc.
- Mọi người tập trung ở đất trũng!
Cường Tử chỉ vào đằng sau đồi cao phía xa xa.
Không đợi hắn nói xong, yêu ma mặc một bộ võ phục màu đen khẽ nhún chân một cái đã xông ra ngoài. Cường Tử há hốc miệng, còn chưa kịp nói đến quy tắc thi thì gã đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.
- Cái tên này!
Cường Tử hừ một tiếng.
- Báo Tử ca chú ý bên kia một chút, đoán chừng đối phương có không chỉ một tay súng bắn tỉa, ngàn vạn lần không nên làm hỏng nó, vậy là mình thiệt to, súng này rất đắt.
Cường Tử chỉ về hướng đồi cao nói với Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu trừng mắt với hắn, quan sát hướng đó một lát, nói:
- Chúng ta tới đó đi, ở đó có tầm nhìn tốt.
Dứt lời, anh ta kéo Chu Bách Tước về phía mình đã chọn, bỏ lại Cường Tử trên bờ cát.
- Không mang như vậy, giống như tôi là diễn viên phụ.
Lầm bầm một câu, Cường Tử cũng nhún chân xông ra ngoài. Hắn giống như một con báo săn tráng kiện, xuyên qua bụi cây, nhanh tới mắt thường không kịp nhìn. Lần đầu tiên tiếp xúc thực chiến như vậy, lại giống như một chiến sĩ thân kinh bách chiến, chính xác là giống như một sát thủ thân thủ cao cường.
Động tác của hắn linh hoạt, tốc độ cực nhanh, không nhừng nhảy lên các chạc cây mọc lan tràn trong rừng. Yêu Ma đã biến mất chẳng còn thấy bóng, Kim Tiểu Chu và Chu Bách Tước đã chạy về hướng ngược lại.
Sau khi thâm nhập chừng năm trăm thước, Cường Tử hạ tốc độ, giống như một con thằn lằn dán mình lên một thân câ. Hắn cảm giác được rõ ràng một bóng người ẩn nấp đằng sau một đám lá cây trên một cây đại thụ bên phải phía trước. Dù là lần đầu tác chiến trong rừng cây, nhưng giác quan cực nhạy của Cường Tử khiến cho hắn giống như một kẻ thành thạo lâu năm.
Sự chú ý của đối phương dồn hết về phía thuyền đánh cá đổ bộ lên bờ, rõ ràng không có cảm giác được mối nguy hiểm cực lớn đang ở đằng sau. Gã là một lính đánh thuê đến từ Colombia, đã từng là cận vệ của một tay trùm ma túy. Sau khi chính phủ Colombia tấn công tiêu diệt ma túy cực quyết liệt, ông chủ của hắn bị bắn chết trong một trận đuổi giết. Hắn may mắn sống sót, bốn năm trước gia nhập Huyết Anh Đào.
Trong số các lính đánh thue Huyết Anh Đào, thực lực của y thuộc vào bậc trung. Chiến đấu cận thân hay chiến đấu bằng súng ống, đều khá có tiếng.
Cường Tử giống như một con rắn từ trên cây trượt xuống, lại giống một con linh miêu nhẹ nhàng trườn tới gốc đại thụ tên lính đánh thuê đang nấp. Ngẩng đầu, thấy đối phương vẫn chưa chú ý tới mình, khóe miệng hắn cong lên một vòng vui vẻ.
Ngắm chuẩn một chạc cây to đằng sau gã lính đánh thuê, Cường Tử nhún chân một cái phóng lên, nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng gã như một sợi lông. Gã lính đánh thuê da rám nắng đặc thù của người Châu Mỹ, tóc xoăn xoăn. Thân hình của gã không quá to lớn vẫn đang ngồi xổm trên chạc cây, không nhúc nhích. Nếu không nhờ cảm giác cực nhạy bén với sát khí của Cường Tử, có lẽ sẽ không phát hiện ra gã.
Tiếp theo không có gì đáng nói. Người này bị Cường Tử tập kích từ đằng sau, chưa kịp hô lên tiếng nào đã bị giải quyết gọn gàng. Nhưng hắn không hạ sát thủ, chỉ chém vào cổ cho gã ngất đi. Cởi thắt lưng của gã trói gã lại, cởi tất thối của gã nhét vào miệng gã, Cường Tử cười độc ác. Sau khi xử lý xong tên này Cường Tử nhảy xuống khỏi chạc cây, lặng lẽ ẩn nấp tiến lại mục tiêu khác.
Kim Tiểu Chu đã chọn được điểm ngắm tốt ẩn người nấp vào. Chu Bách Tước nằm sấp ở sau lưng anh ta chợp mắt. Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Kim Tiểu Chu, hiện giờ không có cái gì dùng đến anh ta đúng là chán đến chết. Kim Tiểu Chu nhờ chạc cây che ánh nắng, bắt đầu tìm kiếm tung tích tay súng bắn tỉa của đối phương.
Cường Tử ngồi xổm trên một cây đại thụ nhìn nhà cửa bên trong vùng đất trũng bên dưới, lòng thầm cảm khái. Không thể không nói Lý Bát Nhất này cũng là kẻ biết tính toán, có thể lập nên một căn cứ có quy mô như vậy trên hải đảo không phải việc một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Lỗ tai hắn đeo máy bộ đàm lấy từ trên người một thành viên Huyết Anh Đào, nghe được chỉ lệnh ngắn gọn bằng tiếng Anh trong máy, Cường Tử biết đội ngũ này đã bắt đầu tập kết. Ngoại trừ sắp đặt cảnh giới bên ngoài tất cả mọi người đều phải trở về căn cứ tập hợp, có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Khi hắn đang nghĩ xem dùng cách gì để trà trộn vào, một bóng đen thui đã đi trước một bước bổ nhào tới căn cứ đối phương.
- Con mẹ nó!
Hắn chỉ biết lẩm bẩm chửi gã Yêu Ma hỗn đản không có một chút kỷ luật nào.
Nhún chân, Cường Tử đuổi theo Yêu Ma, hắn cũng không muốn chiến đấu chính diện với gần trăm lính đánh thuê huấn luyện tinh nhuệ được trang bị hoàn mỹ.
Tốc độ của Yêu Ma rất nhanh, nhưng rõ ràng vẫn kém Cường Tử một chút.
Giữ chặt lấy yêu ma đã giết đến đỏ mắt, Cường Tử kéo gã trốn ra đằng sau một tảng đá.
- Tại sao lại giữ ta?
Yêu Ma nhìn sang Cường Tử bằng ánh mắt lạnh lùng âm u, giọng điệu rất bất mãn.
- Chẳng lẽ sợ thua ta?
Ánh mắt gã vừa biến đổi, thêm vài phần giảo hoạt, nhưng rất nhanh đã biến mất.
- Thối lắm! Lão tử sợ đánh rắn động cỏ, nếu để cho Lý Bát Nhất chạy ta sẽ đánh anh vào trong đánh lần nữa. Còn nói ta sẽ thua anh sao? Bại tướng dưới tay!
Cường Tử nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Yêu Ma đã tức giận, dù rằng câu nói vừa rồi của tên này có ý đùa cợt. Đối với gã đây đã là chuyện lần đầu tiên, nhưng tiếc rằng Cường Tử không ưa.
- Anh giết bao nhiêu?
Yêu Ma hỏi.
- Anh giết bao nhiêu?
Cường Tử hỏi lại.
- Bảy tên, sau đó chúng quay về đây tâp hợp.
Yêu Ma nói.
- Anh thì sao?
- À…bắt tám, không giết ai.
Cường Tử nói.
- Vậy anh thua. – Yêu Ma tổng kết.
- Thúi lắm, lão tử nhiều hơn.
- Anh đã nói so xem ai giết nhiều hơn, không phải bắt nhiều hơn.
-…
Cường Tử chỉ vào toà nhà bên dưới:
- Giờ tôi định thế này, tôi sẽ xông vào từ chính diện gây náo loạn, sau đó anh lẻn vào tìm bắt Lý Bát Nhất. Thế nào?
- Tùy anh!
Yêu Ma khôi phục sắc mặt lạnh như băng, thái độ không quan tâm khiến cho Cường Tử chỉ hận không thể đánh cho gã một trận tơi bời.
Quan sát một lúc không thấy có gì khác thường, Điền Trung lệnh cho các thành viên Huyết Anh Đào phục trên các cây phụ cận lại gần kiểm tra thuyền đánh cá. Năm sáu người cầm vũ khí tự động tiến lại gần cực kỳ cẩn thận, quan sát từ bên ngoài một lát rồi báo cáo với Điền Trung trong thuyền chỉ có một người điều khiển đã chết, không có uy hiếp gì.
Điền Trung do dự một lát rồi nói với Lý Bát:
- Xem ra người của làng chài đã phát hiện ra. Có điều bọn họ buộc người của anh vào thuyền rồi xông lên bờ là có ý gì? Lẽ nào chỉ là thị uy? Nếu vậy thì đối thủ của anh quả thực quá ngây thơ. Đầu tiên không không tổ chức vũ trang đột nhập hòn đảo nhỏ cũng đã lộ ra hành vi ngu ngốc của mình. Lý quân, anh bị đối thủ như vậy đánh bại sao?
- Thượng tá, xin ngài hãy chú ý ngôn từ!
Nghe ra ý ngầm trong lời Điền Trung, Lý Bát Nhất sa sầm mặt.
- Thực xin lỗi, Lý quân, anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi không khinh anh, cái này anh cũng biết. Tôi chỉ không rõ rốt cuộc đối thủ của anh có ý đồ gì, thực khó hiểu.
Nhận ra Lý Bát Nhất không hiểu, Điền Trung giải thích.
- Mặc kệ là ý đồ gì, hiện giờ những vấn đề này ông nên suy nghĩ thử xem, tôi xin thỉnh giáo. Tôi tổn hao hai vạn, tổ chức thành lập đội ngũ này và thuê ông, là để giải nạn cho mình!
Lý Bát Nhất quay sang chăm chú nhìn Điền Trung.
Biểu hiện cuồng vọng vừa nãy của Điền Trung khiến cho y rất tức giận, đến người của mình còn không tôn trọng mình, y cảm thấy mình thật muốn đánh cho cái tên vẫn tự cho rằng mình là Thượng tá xuất ngũ này.
- Đúng vậy, ông chủ, là tôi quên mất thân phận của mình. Xin ngài thứ lỗi!
Điền Trung lập tức thay đổi thái độ cuồng vọng ban nãy của mình, hạ thấp người nói với Lý Bát Nhất, giọng nói rất thành khẩn, biểu lộ cũng rất trung thực khiến cho Lý Bát Nhất rất vừa lòng. Nhưng trong tích tắc cúi đầu kia, từ trong ánh mắt Điền Trung lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu Lý Bát Nhất nhìn thấy có lẽ sẽ có cảm giác gì đó, nhưng tiếc rằng y không thấy.
- Thượng tá, phái người của ông kiểm tra con thuyền này. Nếu không có gì uy hiếp như lời ông nói, thì mời ông chuẩn bị trở lại đất liền trong thời gian ngắn nhất. Ở đây đã không an toàn nữa, tôi muốn đưa bọn họ quay về đất liền.
- Ba giờ sáng ngày mai, tôi cam đoan đội ngũ của tôi sẽ tập hợp đầy đủ.
Điền Trung nói.
- Thượng tá, sửa ông một chút. Không phảỉ đội ngũ của ông, là của tôi!
Nói xong, Lý Bát Nhất quay người bước xuống đài quan sát, để lại cho Điền Trung sau lưng y một cái nhếch mép âm lạnh. Không nói gì thêm, Điền Trung đi xuống theo Lý Bát Nhất. Lúc này đã có thành viên Huyết Anh Đào kiểm tra triệt để con thuyền này, ngoài một cái xác bị nghiền nát thì chẳng thấy gì.
- Ông chủ, tôi thấy đây chỉ là một cảnh cáo.
Điền Trung sửa lại xưng hô với Lý Bát Nhất.
- Bất kể là gì, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai chúng ta sẽ quay về!
- Tất cả nghe theo ngài!
Điền Trung đã thay đổi thái độ, Lý Bát Nhất rất đắc ý. Đối với thủ hạ, y không cho phép có kẻ nào dám nghi ngờ quyền uy của y. Hiện giờ như thế, ban đầu ở tập đoàn Thập Chu cũng là như vậy.
Bên một bờ khác, Cường Tử dẫn đầu lên bờ tìm chỗ ẩn nấp đang quan sát, thuyền đánh cá đụng vào bờ biển đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của đối phương, bờ bên này không có ai đề phòng. Dù sao cũng chẳng ai ngờ bọn họ có thể bơi sang bờ bên đây, đây chính là lợi dụng lối tư duy lối mòn của đối phương.
Đưa tay kêu gọi những người khác lên bờ, Cường Tử phi thân lên một thân cây lớn quan sát. Đảo Yên Hà diện tích không lớn được cây cối bao phủ khắp nơi xanh um tươi tốt, tầm nhìn rất ngắn. Trước tiên xác định vị trí căn cứ của đối phương, sau đó Cường Tử nhảy xuống, tập trung với bọn Chu Bách Tước bàn bạc một chút.
- Chu thúc, chú và Báo Tử ca đi tìm chỗ thích hợp phụ trách chi viện, sau lưng của chúng con giao cả cho chú.
Cường Tử nói với Chu Bách Tước và Kim Tiểu Chu.
Chu Bách Tước và Kim Tiểu Chu gật đầu nhè nhẹ, nhất là Kim Tiểu Chu. Anh ta hưng phấn đón lấy khẩu bắn tỉa M25 của mình từ tay Cường Tử.
Cường Tử quay đầu lại nhìn, không nói gì, ánh mắt lạnh như băng, cười với Yêu Ma.
- Không phải anh muốn giết người Nhật Bản sao? Khẳng định ở đây có không ít người Nhật Bản. Vậy đi, giờ hai ta thi xem thử ai giết nhiều hơn!
Rốt cuộc Kim Tiểu Chu đã hiểu ra tại sao khi trên đường đến đây thấy Yêu Ma lại cảm thấy quen thuộc, vì kẻ này quá giống với Cường Tử. Ngoài việc không có mái tóc dài ngang eo màu bạc như Cường Tử, khuôn mặt của hai người cũng có sáu phần tương tự nhau.
Trên đường đi, Kim Tiểu Chu vẫn cảm thấy cực kỳ hứng thú rất nhiều với Yêu Ma, chỉ có điều cái gã lạnh băng băng này luôn lạnh nhạt không để ý đến anh ta, khiến cho Kim Tiểu Chu cực kỳ oán giận cái hũ nút này, nhưng thực sự không có cách nào.
Yêu ma liếc nhìn Cường Tử, hừ khẽ một tiếng trong mũi coi như trả lời. Hai người cao ráo, hình thể tương đương, chỉ có khuôn mặt là hơi khác. Nhưng tính tình hai người trái ngược nhau quá nhiều, như một trời một đất, một ương ngạnh quái đản, một lặng lẽ lãnh khốc.
- Mọi người tập trung ở đất trũng!
Cường Tử chỉ vào đằng sau đồi cao phía xa xa.
Không đợi hắn nói xong, yêu ma mặc một bộ võ phục màu đen khẽ nhún chân một cái đã xông ra ngoài. Cường Tử há hốc miệng, còn chưa kịp nói đến quy tắc thi thì gã đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.
- Cái tên này!
Cường Tử hừ một tiếng.
- Báo Tử ca chú ý bên kia một chút, đoán chừng đối phương có không chỉ một tay súng bắn tỉa, ngàn vạn lần không nên làm hỏng nó, vậy là mình thiệt to, súng này rất đắt.
Cường Tử chỉ về hướng đồi cao nói với Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu trừng mắt với hắn, quan sát hướng đó một lát, nói:
- Chúng ta tới đó đi, ở đó có tầm nhìn tốt.
Dứt lời, anh ta kéo Chu Bách Tước về phía mình đã chọn, bỏ lại Cường Tử trên bờ cát.
- Không mang như vậy, giống như tôi là diễn viên phụ.
Lầm bầm một câu, Cường Tử cũng nhún chân xông ra ngoài. Hắn giống như một con báo săn tráng kiện, xuyên qua bụi cây, nhanh tới mắt thường không kịp nhìn. Lần đầu tiên tiếp xúc thực chiến như vậy, lại giống như một chiến sĩ thân kinh bách chiến, chính xác là giống như một sát thủ thân thủ cao cường.
Động tác của hắn linh hoạt, tốc độ cực nhanh, không nhừng nhảy lên các chạc cây mọc lan tràn trong rừng. Yêu Ma đã biến mất chẳng còn thấy bóng, Kim Tiểu Chu và Chu Bách Tước đã chạy về hướng ngược lại.
Sau khi thâm nhập chừng năm trăm thước, Cường Tử hạ tốc độ, giống như một con thằn lằn dán mình lên một thân câ. Hắn cảm giác được rõ ràng một bóng người ẩn nấp đằng sau một đám lá cây trên một cây đại thụ bên phải phía trước. Dù là lần đầu tác chiến trong rừng cây, nhưng giác quan cực nhạy của Cường Tử khiến cho hắn giống như một kẻ thành thạo lâu năm.
Sự chú ý của đối phương dồn hết về phía thuyền đánh cá đổ bộ lên bờ, rõ ràng không có cảm giác được mối nguy hiểm cực lớn đang ở đằng sau. Gã là một lính đánh thuê đến từ Colombia, đã từng là cận vệ của một tay trùm ma túy. Sau khi chính phủ Colombia tấn công tiêu diệt ma túy cực quyết liệt, ông chủ của hắn bị bắn chết trong một trận đuổi giết. Hắn may mắn sống sót, bốn năm trước gia nhập Huyết Anh Đào.
Trong số các lính đánh thue Huyết Anh Đào, thực lực của y thuộc vào bậc trung. Chiến đấu cận thân hay chiến đấu bằng súng ống, đều khá có tiếng.
Cường Tử giống như một con rắn từ trên cây trượt xuống, lại giống một con linh miêu nhẹ nhàng trườn tới gốc đại thụ tên lính đánh thuê đang nấp. Ngẩng đầu, thấy đối phương vẫn chưa chú ý tới mình, khóe miệng hắn cong lên một vòng vui vẻ.
Ngắm chuẩn một chạc cây to đằng sau gã lính đánh thuê, Cường Tử nhún chân một cái phóng lên, nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng gã như một sợi lông. Gã lính đánh thuê da rám nắng đặc thù của người Châu Mỹ, tóc xoăn xoăn. Thân hình của gã không quá to lớn vẫn đang ngồi xổm trên chạc cây, không nhúc nhích. Nếu không nhờ cảm giác cực nhạy bén với sát khí của Cường Tử, có lẽ sẽ không phát hiện ra gã.
Tiếp theo không có gì đáng nói. Người này bị Cường Tử tập kích từ đằng sau, chưa kịp hô lên tiếng nào đã bị giải quyết gọn gàng. Nhưng hắn không hạ sát thủ, chỉ chém vào cổ cho gã ngất đi. Cởi thắt lưng của gã trói gã lại, cởi tất thối của gã nhét vào miệng gã, Cường Tử cười độc ác. Sau khi xử lý xong tên này Cường Tử nhảy xuống khỏi chạc cây, lặng lẽ ẩn nấp tiến lại mục tiêu khác.
Kim Tiểu Chu đã chọn được điểm ngắm tốt ẩn người nấp vào. Chu Bách Tước nằm sấp ở sau lưng anh ta chợp mắt. Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Kim Tiểu Chu, hiện giờ không có cái gì dùng đến anh ta đúng là chán đến chết. Kim Tiểu Chu nhờ chạc cây che ánh nắng, bắt đầu tìm kiếm tung tích tay súng bắn tỉa của đối phương.
Cường Tử ngồi xổm trên một cây đại thụ nhìn nhà cửa bên trong vùng đất trũng bên dưới, lòng thầm cảm khái. Không thể không nói Lý Bát Nhất này cũng là kẻ biết tính toán, có thể lập nên một căn cứ có quy mô như vậy trên hải đảo không phải việc một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Lỗ tai hắn đeo máy bộ đàm lấy từ trên người một thành viên Huyết Anh Đào, nghe được chỉ lệnh ngắn gọn bằng tiếng Anh trong máy, Cường Tử biết đội ngũ này đã bắt đầu tập kết. Ngoại trừ sắp đặt cảnh giới bên ngoài tất cả mọi người đều phải trở về căn cứ tập hợp, có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Khi hắn đang nghĩ xem dùng cách gì để trà trộn vào, một bóng đen thui đã đi trước một bước bổ nhào tới căn cứ đối phương.
- Con mẹ nó!
Hắn chỉ biết lẩm bẩm chửi gã Yêu Ma hỗn đản không có một chút kỷ luật nào.
Nhún chân, Cường Tử đuổi theo Yêu Ma, hắn cũng không muốn chiến đấu chính diện với gần trăm lính đánh thuê huấn luyện tinh nhuệ được trang bị hoàn mỹ.
Tốc độ của Yêu Ma rất nhanh, nhưng rõ ràng vẫn kém Cường Tử một chút.
Giữ chặt lấy yêu ma đã giết đến đỏ mắt, Cường Tử kéo gã trốn ra đằng sau một tảng đá.
- Tại sao lại giữ ta?
Yêu Ma nhìn sang Cường Tử bằng ánh mắt lạnh lùng âm u, giọng điệu rất bất mãn.
- Chẳng lẽ sợ thua ta?
Ánh mắt gã vừa biến đổi, thêm vài phần giảo hoạt, nhưng rất nhanh đã biến mất.
- Thối lắm! Lão tử sợ đánh rắn động cỏ, nếu để cho Lý Bát Nhất chạy ta sẽ đánh anh vào trong đánh lần nữa. Còn nói ta sẽ thua anh sao? Bại tướng dưới tay!
Cường Tử nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Yêu Ma đã tức giận, dù rằng câu nói vừa rồi của tên này có ý đùa cợt. Đối với gã đây đã là chuyện lần đầu tiên, nhưng tiếc rằng Cường Tử không ưa.
- Anh giết bao nhiêu?
Yêu Ma hỏi.
- Anh giết bao nhiêu?
Cường Tử hỏi lại.
- Bảy tên, sau đó chúng quay về đây tâp hợp.
Yêu Ma nói.
- Anh thì sao?
- À…bắt tám, không giết ai.
Cường Tử nói.
- Vậy anh thua. – Yêu Ma tổng kết.
- Thúi lắm, lão tử nhiều hơn.
- Anh đã nói so xem ai giết nhiều hơn, không phải bắt nhiều hơn.
-…
Cường Tử chỉ vào toà nhà bên dưới:
- Giờ tôi định thế này, tôi sẽ xông vào từ chính diện gây náo loạn, sau đó anh lẻn vào tìm bắt Lý Bát Nhất. Thế nào?
- Tùy anh!
Yêu Ma khôi phục sắc mặt lạnh như băng, thái độ không quan tâm khiến cho Cường Tử chỉ hận không thể đánh cho gã một trận tơi bời.
/314
|