8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 11

/39


Trong thói quen ngôn ngữ của người Trung Quốc, hôm khác thật ra có ý là không có hôm nào hết.

Ví dụ như Giáp nói với Ất: “Gần đây cậu thăng quan phát tài phải chiêu đãi đi chứ.”

Ất nói: “Hôm khác nhé, hôm nay có chút chuyện rồi.” Thật ra ý của anh ta là không muốn mời khách.

Nếu Giáp là người thông minh thì sẽ hiểu ngay bữa cơm đấy coi như xong.

Nhưng nếu gặp phải người não thiếu mất một dây thần kinh thì sẽ chạy theo hỏi, hôm khác là hôm nào thế? Ất sẽ lúng túng lắm đây.

Đương nhiên Vụ Nùng Nùng không phải người thiếu cái dây thần kinh nào, mà ngược cô còn thừa dây thần kinh, chính là cái dây tiến về phía trước, vì thế mà sáng sớm hôm sau cô đã liên hệ với thư ký của Ninh Mặc.

Chiều ngày thứ hai, Vụ Nùng Nùng đã tiến dần từng bước đến Hằng Viễn. Vụ Nùng Nùng hùng hổ cầm giấy giới thiệu của ông Ninh Ân, nghĩ rằng dù gì cũng phải nhờ cậy Ninh Mặc, hơn nữa trong lòng Vụ Nùng Nùng có chút tâm tư, đó là nếu có thể đi theo học tập ông Ninh Ân thì nhất định sẽ gặt hái được rất nhiều.

Nhưng việc này không nên gấp, phải từ từ bình tĩnh mới nên chuyện.

“Vụ tiểu thư.”

Vụ Nùng Nùng vừa bước ra thang máy tầng thứ chín mươi tư, nơi làm việc của thư ký chủ tịch thì thấy ngay một người phụ nữ mặc bộ đồ Chanel màu đen tầm ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi đang đi tới trước mặt mình.

Trông có vẻ quen quen.

Khi Vụ Nùng Nùng đánh giá vị thư ký chủ tịch Khúc Duyệt Y này, sao Khúc Duyệt Y lại không đánh giá cô chứ.

Làm thư ký của Ninh Mặc gần mười năm, có thể nói Khúc Duyệt Y còn hiểu biết phụ nữ bên cạnh Ninh Mặc hơn cả Ninh Mặc. Sinh nhật, sở thích, địa chỉ của họ, thậm chí cả số đo ba vòng, không có gì là không được ghi chép rõ ràng trong cuốn bí tịch của Khúc Duyệt Y, luôn luôn sẵn sàng cung cấp cho cấp trên tham khảo. Cái này gọi là trong trong ngoài ngoài đều đảm nhiệm toàn bộ, nếu không thì dựa vào đâu mà Khúc Duyệt Y cô có thể ngồi vững cái ghế thư ký chủ tịch này suốt mười năm chứ.

Có điều mặc dù “Duyệt nữ” vô số, nhưng Khúc Duyệt Y vẫn không thể không thừa nhận, cô thấy người đầu tiên đảm nhiệm chức bạn gái kiêm vợ trước bị vứt bỏ của Ninh Mặc -Vụ Nùng Nùng chính là người xinh đẹp nhất.

Tám năm trước Vụ Nùng Nùng xinh đẹp như búp bê, khiến người ta phải thương yêu luyến tiếc. Khúc Duyệt Y cũng là người vừa có vẻ ngoài vừa có trí tuệ, cũng từng ảo tưởng dùng sắc đẹp và tuổi xuân để chinh phục cấp trên chức cao tiền nhiều, đáng tiếc lần đầu tiên nhìn thấy Vụ Nùng Nùng cô đã dìm chết ý nghĩ ấy.

Tám năm sau Vụ Nùng Nùng vẫn xinh đẹp kinh người như vậy, dường như năm tháng đặc biệt ưu ái cô, khuôn mặt bớt đi vẻ non nớt trẻ con, thêm một chút thanh tú mỹ lệ và quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp tới cực hạn. Khúc Duyệt Y không thể không cảm thán, tạo hóa thật là rất bất công.

“Cô là?” Vụ Nùng Nùng không nhớ nổi người trước mặt.

“Tôi là thư ký của chủ tịch Ninh, tôi tên Khúc Duyệt Y, cô có thể gọi tôi là Gillian.” Khúc Duyệt Y cũng là người thông minh, lập tức nhìn ra Vụ Nùng Nùng không nhớ mình. Cô khẽ cười, tám năm trước Vụ Nùng Nùng mắt cao hơn đỉnh, sao có thể nhớ nhân vật tôm tép như cô.

Khúc Duyệt Y vẫn nhớ một câu danh ngôn của Vụ Nùng Nùng hồi ấy, “Những người được lĩnh lương đều là người nghèo.”

Bởi vậy đủ thấy khẩu khí của Vụ đại tiểu thư lớn đến mức nào.

“Ồ, chào cô, tôi là Vụ Nùng Nùng, tôi đến tìm Ninh Mặc.” Vụ Nùng Nùng vuốt tóc nói.

“Vâng, chủ tịch chờ cô ở văn phòng.”

Khúc Duyệt Y nhìn bóng dáng Vụ Nùng Nùng, có chút thất thần, xem ra năm tháng thật sự rất thần kỳ, ngay đến Vụ đại tiểu thư cũng biết chào hỏi và tự giới thiệu. Khúc Duyệt Y nhìn chăm chú mái tóc xoăn tuyệt đẹp đang đung đưa của Vụ Nùng Nùng, dòng suy nghĩ bay xa. Sau sự kiện hủy hôn ầm ĩ của Ninh Mặc, rất nhiều người phụ nữ đều nghĩ cơ hội đã đến, thậm chí bao gồm cả Khúc Duyệt Y.

Nhưng người phụ nữ tiếp theo đã lập tức đập tan mộng đẹp của Khúc Duyệt Y. Tất cả đều là người có mái tóc xoăn đẹp đẽ, từ đó về sau, mỗi cô bạn gái của Ninh Mặc đều có mái tóc xoăn.

Đặc biệt nhất là, họ đều làm tóc ở cùng một tiệm, bởi vì Ninh Mặc chỉ định họ đến tiệm đó làm tóc. Khúc Duyệt Y vẫn nhớ, Kevin của tiệm ấy đã từng là nhà tạo mẫu tóc mà Vụ Nùng Nùng thích nhất, lần nào cũng do Khúc Duyệt Y hẹn trước cho cô.

Vụ Nùng Nùng hít sâu một hơi rồi đi vào văn phòng của Ninh Mặc.

Cô cũng không biết tại sao mình phải tự giày vò bản thân như vậy, nếu có thể cô thà rằng cả đời không nhìn cái vẻ mặt trào phúng Ninh Mặc kia, nhưng cô thật sự không nuốt trôi nỗi hận ấy.

Phật tranh một nén hương, người tranh một hơi thở, Vụ Nùng Nùng không thể nhượng bộ.

Đẩy cửa đi vào, Vụ Nùng Nùng có thể thấy vương quốc của Ninh Mặc, cả một tầng đều là văn phòng của anh, rộng lớn như biển cả. Nhưng kỳ lạ nhất là, Ninh Mặc không giống như con thuyền cô độc trên biển khơi, ngược lại có khí thế uy nghiêm của thần biển, dường như trong trời đất này chỉ có duy nhất mình anh mà thôi.

Đây là thế giới của anh.

“Ninh Mặc.”

“Vụ tiểu thư.”

Khoảng cách này đủ xa, nghe thấy lời ấy, Vụ Nùng Nùng đã hiểu Ninh Mặc muốn làm việc công, xem ra muốn khiến anh đồng ý chuyện thực tập không phải là chuyện dễ dàng gì.

Vụ Nùng Nùng đang muốn nói thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, người vào là Khúc Duyệt Y, trong tay bưng một ly cà phê.

Vụ Nùng Nùng luôn là người kén chọn, cô đang định từ chối thì nghe thấy Khúc Duyệt Y thấp giọng nói: “Đây là cà phê nhân, hai gói đường.” Đúng là sở thích của Vụ Nùng Nùng.

Cà phê nhân là cà phê chưa rang, cà phê quả tươi (coffee cherries) được thu hoạch từ vườn về, sau khi phơi dưới ánh nắng mặt trời hoặc sấy và xay tách vỏ sẽ cho ta cà phê nhân. Cà phê nhân trong tiếng Anh là 

/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status