365 Ngày Hôn Nhân

Chương 217

/350


"Ừm, nếu anh đã cam nguyện chịu phạt, vậy thì được. Năm nay ngoại trừ quản lý Miêu, quản lý các bộ phận khác tiền hoa hồng cuối năm đều tăng hơn mức bình thường. Quản lý Miêu… giảm đi một nửa! Ngoài ra, bộ phận quảng cáo, tiền hoa hồng cho nhân viên cũng bị

giảm một nửa!"

Ah? Quản lý Miêu mặt mũi đỏ lựng! Anh ta không ngờ mình đến muộn, lại rước lấy hình phạt nghiêm khắc như vậy! Như vậy cũng quá là! Thật là vớ vẩn! Bọn họ vất vả cả một năm, thế mà lại… Hơn nữa, anh ta còn liên lụy đến tất cả nhân viên cũng bị giảm một nửa tiền hoa hồng! Việc này khiến anh ta biết giấu mặt vào đâu đây?!

"Quản lý Miêu, anh có ý kiến gì sao?" Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng hỏi…

"Tôi… Lôi tổng… việc này cũng quá là…" Trong mắt quản lý Miêu tràn đầy lửa giận, nhưng lại không dám nói thành lời!

"Hả? Quản lý Miêu đây là có ý kiến sao?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cười bí hiểm, như là rất hy vọng ý kiến của người họ Miêu này vậy.

"Không… không có…" Quản lý Miêu ngồi phịch xuống, tức giận nhưng không dám nói năng gì.

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên sa sầm nét mặt, cười đến thật đáng sợ, nói: "Nếu không có, vậy mời quản lý Miêu tổng kết công tác niên độ của bộ phận quảng cáo trước! Vỗ tay hoan nghênh!"

Cái gì? Tổng kết công tác niên độ?! Cái này… sao không có ai nói cho anh ta một tiếng vậy!

Anh ta ngẩng đầu nhìn quản lý Vương ngồi đối diện, người kia nhíu nhíu mày với anh ta, rồi lại lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Sau tiếng vỗ tay thưa thớt, quản lý Miêu đành phải đứng dậy, gật đầu đáp lễ với mọi người.

"E hèm!" Quản lý Miêu ra sức hắng giọng, sau đó đành phải mở miệng, "Năm nay… là một năm bộ phận quảng cáo chúng tôi phải đối mặt với cải cách và phát triển nhanh! Cũng là một năm chúng tôi xây dựng quan niệm quản lý hoàn toàn mới…"

"Ồ, quản lý Miêu, anh tới muộn. Cho nên không nghe được yêu cầu báo cáo. Thư ký Lý!" Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng cắt đứt những lời sáo rỗng của quản lý Miêu! Mở đầu như vậy, trong bản tổng kết mỗi năm hắn đều có thể nhìn thấy! Bản tổng kết công tác niên độ của quản lý Miêu phải bỏ đi ba trang đầu mới có thể nhìn thấy nội dung thực chất!

Thư ký Lý vội vàng nói: "Yêu cầu của Lôi tổng là: mỗi bộ phận chỉ cần báo cáo trong một năm qua, đã làm những gì, làm như thế nào, hiệu quả ra sao. Chỉ có ba điểm này. Không cần dài dòng, phải nắm được trọng điểm, lời ít mà ý nhiều!" Cô ta có chút lo lắng mà nhìn anh rể! Thật là! Đã báo với anh ta đầu tiên rồi, sao lại vẫn đến muộn!

Việc này đã bị Lôi tổng tóm được, thì còn đường sống không?! Lôi tổng nếu biết anh ta ở

bên ngoài… thì có còn được yên không?!

"Ồ, phải phải phải! Lôi tổng nói phải!" Quản lý Miêu rút khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán, theo ý của Lôi Tuấn Vũ mà nói…

Sau khi cuộc họp chấm dứt, đã là chạng vạng rồi! Lôi Tuấn Vũ vẫn ngồi ở chỗ của mình, từ xa nhìn về phía quản lý Miêu vẫn còn đang đứng đó. Người kia thì đang đỏ bừng mặt!

"Quản lý Miêu, anh cảm thấy tôi hôm nay phạt anh như vậy có nặng không?" Lôi Tuấn Vũ

vô tội hỏi.

Quản lý Miêu ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời: "Không… không nặng!"

"Ha ha, phải không? Nói cho tôi nghe một chút." Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, nhận lấy nước trà thư ký Lý đưa qua.

"Lôi tổng…" Thư ký Lý vừa định nói, liền bị Lôi Tuấn Vũ chặn lại!

"Sao vậy? Thư ký Lý biết?" Ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm khắc!

"Không không không, Lôi tổng, tôi không biết! Tôi không biết!" Thư ký Lý vốn định giải vây cho anh rể, sợ tới mức im bặt, chạy trối chết. Cô ta định nhân cơ hội đưa nước trà để thám thính một chút tình hình bên trong, nhưng cũng không thành công.

"Quản lý Miêu! Anh cảm thấy thành tích công tác của anh thế nào?" Lôi Tuấn Vũ không nóng không lạnh hỏi.

Quản lý Miêu nghe thấy câu này, liền thành thật trả lời: "Lôi tổng, thành tích công tác của tôi ngài cũng nghe rồi đấy! Có thể nói là rất rõ ràng! Bộ phận quảng cáo chúng tôi kiếm tiền cho công ty cũng phải là thứ nhất thứ nhì! Thực ra, hôm nay ngài xử phạt tôi, chẳng qua là vì tôi đến muộn mười phút mà thôi! Cho dù tôi không nói, thì quản lý các bộ phận khác có người nào là không cảm thấy bất bình cho tôi?!"

"Ha ha ha!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cười lớn! Được lắm! Anh ra rốt cuộc cũng dám phản bác!

"Tôi… nói là sự thật! Anh… ngài… cười gì vậy!" Tiếng cười này của hắn lẽ nào là cười nhạo quản lý Miêu!

"Điều tôi muốn nói là, nếu bọn họ biết anh lén lút làm việc gì… biết anh ở sau lưng công ty cố ý giao nghiệp vụ quảng cáo cho công ty sáng tạo, anh nói xem bọn họ còn có thể cảm thấy bất bình cho anh hay không?!" Lôi Tuấn Vũ cười đến càng bí hiểm! Một đôi mắt sắc bén chiếu về phía quản lý Miêu.

Quản lý Miêu sợ tới mức run rẩy, mở lớn mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, lắp bắp nói: "Tôi… đó quả thực là do phương án thiết kế bên sáng tạo bọn họ mạnh hơn chúng ta, nên mới giành…

giành mất mấy đơn hàng đó!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

"Ha ha! Anh nghĩ rằng tôi sẽ tùy tiện như vậy nhằm vào một ai đó sao?!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên quát lên, chặn đứng lời giải thích của quản lý Miêu.

Quản lý Miêu quỳ mọp xuống đất, khóc lóc: "Lôi tổng! Lôi tổng tha mạng! Tôi chẳng qua chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền lẻ mà thôi! Ngài đại nhân không so đo với lỗi lầm của tiểu nhân! Mở công ty sáng tạo kia kỳ thực là chủ ý của vợ tôi! Tôi thật sự chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền lẻ mà thôi! Tập đoàn chúng ta lớn như vậy, không tiếc gì chút tiền lẻ đó chứ!"

"Ha ha ha!" Lôi Tuấn Vũ cười đến mức cả phòng họp như cũng run rẩy theo.

"Lôi tổng… Lôi tổng ngài tha cho tôi một lần này đi! Lần sau, lần sau tôi nhất định không dám!" Quản lý Miêu sợ tới mức phủ phục ở dưới đất.

"Thư ký Lý!" Lôi Tuấn Vũ vừa gọi, thư ký Lý lập tức cuống quýt chạy vào, rất hiển nhiên cô ta vẫn ở bên ngoài nghe lén.

"Bố trí người bổ sung phần tiền hoa hồng mà tôi đã khấu trừ của quản lý Miêu!" Quay đầu về phía quản lý Miêu, "Anh đem phần tiền hoa hồng này chia hoa hồng cho nhân viên bộ phận quảng cáo các anh. Anh nghe đây, tôi giữ anh lại, không phải vì anh có khả năng đến mức nào! Mà là… muốn xem xem lá gan của anh lớn đến mức nào!"

"Cám ơn Lôi tổng, cám ơn Lôi tổng!" Quản lý Miêu ra sức cúi đầu nhận sai, dáng vẻ này thật sự còn có chút uất ức!

Lôi Tuấn Vũ đứng dậy, cất bước rời đi. Để lại hai người một đứng một quỳ, đều xụi lơ ở đó.

"Anh rể! Lôi tổng đã biết hết rồi sao?" Thư ký Lý trắng bệch mặt hỏi.

Quản lý Miêu yếu ớt gật đầu. May mà hôm nay tâm tình Lôi tổng rất tốt, nếu không, làm sao có chuyện chỉ đơn giản khấu trừ tiền hoa hồng như vậy!

"Anh rể, vậy về sau phải làm thế nào?" Thư ký Lý vẻ mặt đau khổ như sắp khóc.

"Còn có thể làm thế nào nữa?! Cụp đuôi mà làm người thôi! Đều tại chị gái của cô, cứ nói người ta đều làm như vậy! Không sao đâu không sao đâu! Cái người phụ nữ này, cả ngày chỉ biết chải chuốt làm đẹp! Còn sợ chưa đủ sao! Phải để tôi bị sa thải mới cam lòng!" Quản lý Miêu cả người vô lực, ra sức quở trách…

Lãnh Tử Tình tỉnh dậy, nhìn nhìn đồng hồ, đã là chạng vạng rồi. Cô thấy trên tủ đầu giường có để một chiếc máy tính, liền sửng sốt. Hắn sao lại?!

Lập tức chạy đến phòng khách, thư phòng kiểm tra, không thấy bóng dáng hắn đâu.

Vội vàng gọi di động cho hắn, liền nghe thấy thanh âm tràn đầy từ tính nói: "Sao vậy?

Nhanh như vậy đã lại nhớ anh rồi sao?"

"Không có… em… chỉ là muốn hỏi anh một chút… Cái máy tính ở trên tủ đầu giường…"

"Ồ, đó là của em. Được rồi, mở cửa cho anh."

Lãnh Tử Tình sửng sốt, vội vàng chạy ra cửa. Cửa vừa mở, oa…


/350

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status